Được, được, được, Vương Triều tôi chấp nhận làm đầy tớ. Có thể giương cao ngọn cờ vì anh Diệp, đời này của Vương Triều tôi cũng đáng lắm, đáng lắm.
Vương Triều cũng có lý tưởng và hoài bão lớn, đôi mắt rất sáng.
- Đúng rồi, việc có người muốn ám sát tôi năm ngoái ở Hải Đông điều tra thế nào rồi? Việc này hình như không phải người Tô gia làm. Tình hình phức tạp hơn một chút, rút cuộc là ai muốn lấy mạng Diệp Phàm tôi? Không điều tra ra, nguy hiểm lúc nào cũng tiềm ẩn.
- Việc này, thật xin lỗi. Tôi và anh Thiết không hề dừng việc điều tra. Chỉ là đến bây giờ, anh Diệp, việc này chúng tôi vẫn chưa có một chút manh mối nào.
Tuy nhiên, chỉ cần trước khi điều tra ra, chúng tôi lúc nào cũng chú ý. Ai muốn hại anh em chúng ta, thì đó chính là kẻ thù của chúng ta.
Muốn giết chúng ta, chúng ta sẽ giết chúng trước.
Vương Triều mắng xong nói tiếp:
- Có điều dựa vào phỏng đoán của anh Thiết, việc này l có thể là do đối thủ ở nước ngoài làm.
- Nước ngoài, theo lý mà nói thì không thể nào. Trước kia chúng ta đi hoạt động ở nước ngoài đều sử dụng thuốc biến đổi khuôn mặt. Hơn nữa, chúng ta làm việc đều bí mật, trừ khi là lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A bán đứng chúng ta. Điều đó cũng không thể. Bởi vì biết rõ việc này có lẽ ngoài Lý Lão thì chỉ có thủ trưởng Cung, hai người họ tuyệt đối không thể hại ta, sự trung thành với nước cộng hòa của hai người họ Diệp Phàm tôi không có một chút nghi ngờ nào. Những người khác, tuyệt đối không biết nhiệm vụ này.
Diệp Phàm cho rằng không thể có chuyện đó.
- Không phải nói đến những người liên quan đến hoạt động đó, ý của anh Thiết là liệu có phải anh đã kết thù với ai ở nước ngoài hay không.
Vương Triều nói.
- Nước ngoài, dường như ngoài một nhà Nam Cung ở HongKong ra thì không còn ai khác. Tuy nhiên, ở đó chúng tôi đã sớm làm hòa rồi. Có lẽ tên Hồng Sách ở Nam Cung cũng sợ vỡ mật, làm sao dám thuê người ra tay. Hắn không sợ chúng ta tiêu diệt bọn hắn sao?
Khẩu khí của Diệp Phàm hống hách.
- Chắc không phải họ, tuy nhiên chúng ta cũng sẽ điều tra một chút. Có điều có vài khả năng. Ví dụ phái Thanh Thành cũng không đối phó với chúng ta, và còn Câu Trần gia ở Nam Hải chẳng phải cũng chịu mất mặt vì chúng ta đó sao.
Lại còn Phượng gia ở Thủy Châu cũng bị chúng ta nhổ cỏ. Anh Thiết nói cũng không loại trừ khả năng người của Phượng gia ra tay.
Bởi vì, mấy trăm triệu gia tộc lớn tuy nói chúng ta lợi dụng danh nghĩa quốc gia để ổn định họ. Nhưng tài chính của Phượng gia đã giấu rút cuộc có bao nhiêu, có ai dám khẳng định.
Hơn nữa, năm đó Cố gia của Cố Thiên Long ở quân khu Liêu Thẩm tuy bị anh Diệp làm cho rất thảm, con trai của hắn đã trở thành thái giám.
Tuy nhiên, cây có bóng, người có uy. Những người này đều có khả năng làm việc đó. Hơn nữa đều có khả năng mời được những cao thủ phục kích anh hôm đó.
Vương Triều phân tích.
- Ừm, có lý.
Diệp Phàm nói.
Gác máy xong Diệp Phàm lại nhíu mày, bởi vì việc Tạ Quốc Trung nhờ mình vẫn chưa làm xong.
Việc này liên quan đến xây dựng khu hành chính của 2 địa phương đó là địa khu Tam Dương và Thành phố Mặc Hương của tỉnh Nam Phúc, đặc khu phát triển kinh tế - khoa học kỹ thuật.
Địa khu Tam Dương được sự ủng hộ của Phó Chủ tịch tỉnh Nam Phúc Trang Ninh Phương và Phó Bí thư Nạp Lan Nhược Phong, còn mình ở bên này nếu muốn tìm người ủng hộ thì chỉ có một mình Đoàn Thiên Hải.
Còn nhân vật số 2 của tỉnh Nam Phúc lại có khuynh hướng ủng hộ đặc khu Tam Dương. Vì thế, mặc dù có bắt tay với Lô Minh Châu thì cũng không thể xoay chuyển cục diện. Hơn nữa, việc xây dựng khu hành chính kỹ thuật lại là việc của chính phủ.
Nghĩ mãi Diệp Phàm nhấc điện thoại lên gọi, nói:
- Viên Viên, tối chúng ta cùng ăn cơm nhé?
- Ăn cơm, được, anh không nhắc em cứ tưởng anh quên mất rồi, có phải muốn tìm niềm vui mới hay không.
Kiều Viên Viên châm biếm nói.
- Anh đâu dám, quan hệ của chúng ta là gì chứ, có phải không nào?
Diệp Phàm hiểu rõ Kiều Viên Viên vẫn còn giận việc mình hôn Ngọc Kiều Long.
- Chúng ta quan hệ gì, Diệp Phàm anh chỉ coi tôi như một chiếc bình hoa mà thôi.
Kiều Viên Viên nói.
- Được rồi, nói nữa món rau này cũng chưa rồi. Tối chúng ta đến quán Chu Ký ăn thịt chó.
Diệp Phàm nói, muốn mượn bữa cơm này để tìm hiểu việc của ông chủ Chu.
- Thịt chó có gì ngon chứ, ăn vào nóng lắm.
Kiều Viên Viên nói.
- Ăn cái này bổ cho...ha ha.
Diệp Phàm cười gượng 1 tiếng.
- Hứ!
Kiều Viên Viên “hứ” một tiếng dài.
Đúng 5 giờ.
Diệp Phàm lái xe đến đón Kiều đại tiểu thư đi qua cầu Bắc Can của khu Ngũ Mã, đại lộ Đông Trực Môn để đến quán Chu Ký.
Nhà hàng Chu Ký này tuy là rất gần với nhà hàng thịt chó Ngưu Ký nhưng thực ra hai quy mô của nhà hàng này không nhỏ. Đều có 3 lô mặt tiền, nhưng không có chỗ đỗ xe. Diệp Phàm đành phải đỗ xe ở chỗ khác xong cùng Kiều Viên Viên đi bộ đến.
Việc làm ăn của hai nhà hàng thực sự là khác nhau rất nhiều, nghe trưởng phòng Dương Tiến nói trước kia nhà hàng Chu Ký đến 5 giờ là thì rất là náo nhiệt.
Trên thực tế nếu không đặt trước thì không có bàn. Diệp Phàm bước vào bên trong nhà hàng đếm thì có 3, 4 bàn khách đang ăn uống.
Dưới lầu là đại sảnh, bày hơn chục chiếc bàn, quầy phục vụ đặt sát vào tường theo kiểu truyền thống, nhìn thì thấy cái quầy này quá cũ rồi, có lẽ đó là phong cách cổ của Chu Ký, đây chính là bảng hiệu cũ hơn 100 năm rồi mà không thay đổi của Chu Ký.
Rất nhiều người đến đây chính là thương hiệu Chu Ký này, đồ ăn chính là mang phong cách của Bắc Kinh cũ.
Còn tầng 2 là các phòng VIP, Diệp Phàm đến đây không phải chỉ là để ăn mà , ngồi ở tiền sảnh nhất định có thể nghe được rất nhiều thông tin.
Vì thế nói với Kiều Viên Viên:
- Chúng ta ngồi ở tiền sảnh ăn là được rồi, ở đây rộng rãi, cũng thoải mái. Phòng VIP rất bí, hơn nữa chúng ta chỉ có 2 người, chiếm một phòng VIP lớn là lãng phí có phải không nào?
- Ở không không tiện lắm.
Kiều đại tiểu thư nhìn quanh một lượt, nhíu mày nói.
- Có gì mà không tiện, chúng ta nói gì thì để về nhà hãy nói trên giường.
Diệp Phàm nói nhỏ vào tai Kiều đại tiểu thư.
- Anh muốn chết à!
Kiều đại tiểu thư đấm Diệp Phàm một cái, mặt hơi chút đỏ lên.
- Vì sao phải ăn thịt chó, đương nhiên là để cho buổi tối nay rồi.
Diệp Phàmcười liên hồi làm cho 2 cô gái mặc áo da báo sang trọng ngồi ở bàn cách đó không xa phải cau mày.
- Nhìn thấy chưa, người ta sang trọng thế kia cũng thích ngồi ở đại sảnh. Chứng tỏ phong thủy ở đây tốt.
Diệp Phàm thuận miệng cười với Kiều Viên Viên, làm như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ mình của 2 cô gái kia. Thực ra 2 cô gái cũng có chút thú vị. Bởi vì mặc dù 2 cô gái này mặc trang phục da con gì đó cao cấp nhưng diện mạo thì chẳng ra gì. Đương nhiên nhìn thấy vẻ đẹp nguyệt cung hà tiên của Kiều đại tiểu thư thì có chút hổ thẹn.
- Chúng ta ngồi ở đây đi.
Kiều Viên Viên đương nhiên cũng cảm thấy được ánh mắt khinh thường nhìn chồng mình của 2 cô gái kia, tự nhiên Kiều đại tiểu thư có chút không vui. Liếc nhìn 2 cô gái một cái rồi ngồi xuống.
Còn 1 nguyên nhân có chút thú vị của 2 cô gái, đó chính là ở bàn của 2 người họ có mấy gã thanh niên bảnh bao đều ngầm hâm mộ Kiều đại tiểu thư.
Tự nhiên 2 cô gái cũng không vừa trừng mắt nhìn lại Kiều đại tiểu thư. Còn một gã thanh niên mặt rất trẻ có lẽ để lấy lòng 2 người đẹp, lúc này lập tức mở mồm, hắn cố ý nhìn Diệp Phàm một cái rồi quét qua Kiều Viên Viên, nói:
- Ôi...
- Than cái gì thế hả Hồng Tử?
Một tên khác cắt tóc cua cũng thêm vào, cố ý hỏi.
- Không nhìn thấy sao? Một cây cải tươi ngon mọng nước như vậy lại bị một con lợn ngu đần ủi mất, đáng tiếc, đáng tiếc! Đáng phải than thở rồi!
Gã thanh niên kia nhấn mạnh liền 3 chữ “đáng”, hơn nữa còn rung đùi đắc ý để những tên còn lại trong bàn hùa theo. Tự nhiên 2 cô gái sang trọng kia cười thích chí, giống như con vịt già đang kêu.
- Ôi...
Hai cọng cỏ nhỏ nhắn thế kia lại bị con chuột vô dụng gặm mất, cũng phải thôi, rất hợp với nhau. Chuột và cỏ khô, đúng là rất hợp.
Diệp Phàm không phải là đèn cạn dầu, một câu nói ra, suýt chút nữa làm gã thanh niên kia chết nghẹn, không ngờ bị so sánh với loài chuột vô dụng.
- Viên Viên, chúng ta ngồi đi.
Diệp Phàm bước lên trước kéo ghế cho Kiều Viên Viên nói.
- Người anh em, muốn gây sự có phải không?
Gã thanh niên kia không chịu nổi, đứng lên chỉ tay vào Diệp Phàm nói.
- Hồng Tử, người ta còn muốn ăn thịt chuột chăng?
Cô gái cao hơn một chút trong 2 người hết sức châm chọc gã thanh niên kia.
- Con mẹ nó.
Gã thanh niên không nhịn được chửi. Tuy nhiên, cảm thấy bên mép có vật gì đó bay vụt qua.
Tiếng kim loại vang lên. Gã thanh niên sợ quá hét lên một tiếng thê thảm. Lúc này tên đầu đinh chỉ gã ta nói:
- Hồng Tử, làm sao thế, sao cậu lại tự cắn vào môi của mình.
Bởi vì, môi của gã hình như bị rách, đang rỉ máu. Việc này đương nhiên là do Diệp Phàmi. Tuy nhiên ngoài Kiều Viên Viên cười thầm thì những tên kia không biết gì hết.
- Ha ha ha...
Bạn của gã thanh niên cười ầm lên, cả 2 cô gái cũng cười đến mức ngực rung lên rất mạnh.
- Thưa ngài, hay là đi rửa một chút.
Lúc này một người trung niên đi đến lịch sự nói.
- Ta đây thích tự cắn vào môi mình, liên quan gì đến ông!
Gã thanh niên tức giận hét vào người trung niên kia, mắt trừng trừng nhìn Diệp Phàm rồi ngồi xuống.
- Hai vị, tôi là Chu Bản Tân, là nhị trưởng quầy tên chữ của Chu Ký cũ, hai vị muốn dùng món gì ạ?
Người trung niên vừa lịch sự nói vừa đưa menu đến.
- Quái lạ, ông chủ Chu.
Diệp lão đại đột nhiên nhíu mày, nhìn quanh nhà hàng, nói.
- Có chỗ nào ngài cảm thấy lạ thế?
Chu nhị trưởng quầy cũng không hiểu, thấy ánh mắt Diệp Phàm nhìn xuống dưới một lượt, đương nhiên vẻ mặt thấy khó hiểu.
- Chúng tôi là người lạ đến, nghe một người bạn của tôi nói ở đây thường rất náo nhiệt. Cứ đến 5 giờ nếu không đặt trước thì sẽ không có bàn. Tuy nhiên hôm nay, ha ha.
Diệp Phàm cố ý chỉ nói ra nửa câu.
- Đã nói với em là ăn thịt chó rất nóng, có lẽ là mọi người nghỉ vài hôm rồi lại đến.
Thấy Diệp Phàm nhìn mình, Kiều đại tiểu thư cũng không hiểu ý của hắn là gì, nhưng có lẽ là cố ý hoặc buột miệng nói ra.