Phát nóng, không phải đâu. Chỉ có thể nói ăn thịt chó nhiệt lượng tương đối lớn, còn thịt chó ở nhà hàng này hơn 200 năm nay đều kết hợp với rất nhiều loại thuốc quý giúp trung hòa tính nóng.
Ví dụ như Hoàng liên vốn là thứ giải nhiệt, tuy nhiên nhà hàng không dùng loại Hoàng liên bình thường, mà chỉ dùng loại Hoàng liên có độ tuổi hơn 10 năm để nhằm trung hòa tính nóng của thịt chó.
Còn có…Vì thế, nói là phát hỏa thì không đúng lắm. Hơn nữa, canh thịt chó của quán chúng tôi cũng rất bổ, cường dương bổ thận…
Chu nhị trưởng quầy thổi phòng lên. Canh thịt chó kia được ông ta thổi phồng lên thành thịt Đường Tăng.
- Tôi nói là kỳ lạ thôi, tuy nhiên Chu trưởng quầy, hôm nay khách đến ăn không đông lắm nhỉ.
Diệp Phàm lại hướng vào chủ đề.
- Haiz, không giấu gì quý khách, không phải là thịt chó của nhà hàng có vấn đề, mà là chuyện khác có chút khúc mắc, ảnh hưởng đến nguồn khách.
Chu nhị trưởng quầy nói đến đây thì nhíu mày nhìn qua bức vách ngăn rồi lại nói:
- Các vị cứ yên tâm đi, nếu các vị không hài lòng về món canh thịt chó này, thì tôi hứa sẽ không lấy tiền của các vị.
- Hóa ra là thế!
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng cố ý quay đầu nhìn bức vách ngăn, có vài tên khoác lác, nói:
- Nghe nói các vị cũng có chút mâu thuẫn với nhà hàng Ngưu Ký ở bên cạnh, người ta nói, bán anh em xa mua láng giềng gần. Tôi thấy một chút chuyện nhỏ cũng nên dĩ hòa vi quý. Người ta cũng là làm ăn, hòa khí phát tài có phải thế không nào?
- Việc này anh cũng nghe rồi sao?
Chu nhị trưởng quầy vẻ mặ có chút không vui.
- Việc này đã đươc truyền đi rất xa, nghe nói là vì một con chó. Hơn nữa còn là một con chó ngao Tây Tạng thuần chủng gì đó. Ngưu gia người ta nói các ông lòng dạ đen tối, đã ăn cắp con chó ngao Tây Tạng thuần chủng hơn chục vạn người ta đã mua đem đi hấp bán kiếm những đồng tiền tuyệt tử tuyệt tôn gì đó.
Diệp Phàmi nói hình tượng như thế với vẻ hết sức là giống “bà Tám”. Làm cho Kiều Viên Viên ngồi bên cảm thấy buồn cười, phải hết sức kìm nén nếu không suýt chút nữa đã bật cười.
- Nói láo!
Chu nhị trưởng quầy lại không nhịn được nữa thốt lên, quay sang ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm, nói:
- Xin lỗi anh, là tôi chửi bên kia, không phải chửi anh. Việc này nói ra thì hoàn toàn do bọn họ địa đặt vu cáo.
Biển hiệu Chu Ký của chúng tôi có ở kinh thành hơn 200 năm rồi, Lão phật gia còn chỉ đích danh lão gia của chúng tôi vào cung nấu món canh chó cho Hoàng thượng.
Thịt chó đó nghe nói chính là được tiếng cung từ Tây Tạng, kết hợp với Thiên Sơn Tuyết Liên tạo ra hương vị tuyệt phẩm của mấy chục năm, tuyệt đối là chính tông. Vốn là phải được liệt vào Mãn Hán toàn tập.
Tuy nhiên, lại có người cho rằng loại động vật này không thể đưa vào, vì thế cuối cũng không được liệt vào danh sách những món ăn. Trưởng bối chúng tôi không ngừng thở dài. Thực tế, chó là một loài động vật rất quý và biết nghe lời.
- Cũng đúng, ông xem, chó cảnh sát còn có thể phối hợp với công an phá án. Tuy nhiên chó ngao Tây Tạng thực sự là rất quý, nấu để ăn rồi thì chẳng phải là đáng tiếc sao.
Có điều việc này như thế nào lại khéo như thế. Nhà hàng Ngưu gia vừa mất một con chó ngao Tây Tạng, theo lý mà nói con chó quý như thế phải được nhốt rất cẩn thận.
Hơn nữa, chó ngao Tây Tạng hung ác hơn chó sói, cũng chẳng có mấy tên trộm dám bắt trộm chúng có phải thế không nào? Lúc tôi nghe được cũng cảm thấy khả nghi, các ông có lẽ là bị “đâm xe” rồi phải không nào?
Diệp Phàm nhìn Chu nhị trưởng lão gật gật đầu.
- Đúng là không thể! Không giấu gì ông, chó của nhà chúng tôi nhập vào đều qua con đường đàng hoàng, tuyệt đối không phải nhập lung tung.
Nếu vào một con chó điên cho khách ăn thì đúng là phiền phức, như thế chẳng phải đập đi danh tiếng mấy trăm năm của Chu gia chúng tôi hay sao?
Chu nhị trưởng quầy dường như gặp được tri âm, liền gọi phục vụ mang trà tới, ông ta ngồi xuống muốn cùng Diệp Phàm trò chuyện.
Dù sao cũng khách cũng không có mấy người nên cũng nhàn rỗi. Mấu chốt là Chu nhị trưởng quầy cảm thấy bị đè nén, tìm một người dốc bầu tâm sự cũng tốt.
- Cũng đúng, danh tiếng của các ông tuy đã mấy trăm năm, mất đi thì đúng là đáng tiếc. Tuy nhiên, việc này như thế nào thì chưa thể nói được. Nếu có thể giải quyết mâu thuẫn này của hai nhà các ông, việc làm ăn của ai người đấy làm, thế thì tiền vào như nước.
Diệp Phàm dáng vẻ thân mật nói.
- Giải quyết.
Chu nhị trưởng quầy vẻ mặt hơi chút kỳ lạ nhìn Diệp Phàm, không nói gì nữa và đứng lên bỏ đi.
- Em thấy anh cũng thật lắm chuyện, từ lúc nào trở thành người đàn ông ba hoa thế hả?
Chu nhị trưởng quầy đi rồi, Kiều Viên Viên nửa cười nửa không nhìn Diệp Phàm.
- Em nói anh sẽ như vậy phải không?
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt qua Kiều đại tiểu thư nói.
- Thế anh đến đây là có mục đích có phải không?
Kiều đại tiểu thư hỏi.
- Em nói xem?
Diệp Phàm nhìn cô nói.
- Hừ, hóa ra anh mời em ăn cơm chỉ là tiện thểthôi có phải không? Em nói anh làm sao lại tốt bụng như thế, hóa ra là vậy!
Kiều đại tiểu thư giận dỗi.
- Công việc và cuộc sống hai cái không tách rời mà.
Diệp Phàm trịnh trọng nói.
- Quỷ mới tin được anh.
Kiều đại tiểu thư nói.
- Được rồi, chúng ta ăn thịt chó.
Diệp Phàm gắp cho Kiều Viên Viên một chén nhỏ.
Hai người chuyên tâm vào bát thịt chó.
- Cũng không tồi, em thấy thế nào?
Ăn xong một chén nhỏ Diệp Phàm lau miệng cười nói.
- Ừm, gia vị canh nấu rất ngon, nếu có thể học được thì tốt. Về nhà nấu món thịt chó, thịt dê không đúng vị cũng không tồi.
Bây giờ Kiều Viên Viên một lòng muốn làm tốt việc gia đình, vì thế đang trong giai đoạn học tập.
- Danh tiếng người ta hàng trăm năm, em không cần nghĩ cách làm giống như người ta, đó là cách kiếm tiền của Chu gia. Thôi không nói việc này nữa, anh trai của em quay về chưa?
Diệp Phàm khoát tay hỏi.
- Anh hai chưa về, anh ba vừa về.
Kiều Viên Viên nói, anh hai đương nhiên là chỉ chủ tịch đặc khu Nam Lĩnh Kiều Báo Quốc.
- Ôi, Báo Quốc không hiểu có biết hay không, nếu không thì việc này phiền phức rồi.
Diệp Phàm cố ý thở dài, đôi lông mày trong lúc vô ý đều nhíu cả lại, việc này hắn diễn đúng là không tồi.
- Chuyện gì, có liên quan đến anh của em sao?
Kiều đại tiểu thư quả nhiên trúng kế, vội vàng hỏi.
- Anh của em chắc cũng nghe qua rồi, chỉ là việc này còn có chút rắc rối. Nếu hôm nay anh đã rời khỏi Nam Phúc, cũng không giúp được. Tuy nói anh của em bình thường không xem anh ra gì, nhưng anh ấy vẫn là anh của em phải không nào?
Diệp Phàm tiếp tục đóng kịch.
- Rút cuộc là chuyện gì, anh còn không nhanh nói ra, nếu như anh của em thực sự có rắc rối lớn thì phải nhờ anh rồi.
Kiều đại tiểu thư hơi chút nũng nịu.
Đàn bà mà, trước mặt người đàn ông mình yêu, dù có mạnh mẽ cũng đều có lúc yếu đuối, đều biết làm nũng, nếu không còn có thể gọi là đàn bà không?
- Là thế này, nghe nói thành phố Mặc Hương xây dựng khu khoa học kỹ thuật Thiên An, là tổng thể phát triển khoa học kỹ thuật và phát triển đời sống của nhân dân…
Diệp Phàm đem chuyện ra trao đổi.
- Anh của em ở đặc khu Nam Lĩnh, chính là khu vực tranh chấp giữa thành phố Mặc Hương và khu hành chính khoa học kỹ thuật của đặc khu Tam Dương, có liên quan gì tới anh của em? Phàm Tử, không phải anh hồ đồ đấy chứ?
Kiều đại tiểu thư nhất thời không nghĩ đến phương diện khác, còn lườm Diệp Phàm rồi nói:
- Hai người chúng ta ra đây là để nói về chuyện này phải không?
- Ha ha, vậy anh không nói nữa.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Kiều đại tiểu thư, sau một lúc thở dài nói:
- Việc này thôi vậy, không nói nữa.
Rõ ràng là đang cố ý diễn kịch.
- Lẽ nào thực sự có liên quan đến anh của em, em nhìn không ra có quan hệ gì?
Kiều đại tiểu thư hỏi.
- Em nghĩ đi, chỉ tiêu tổng hợp các ngành của khu vực Tam Dương đều xếp sau khu vực Nam Lĩnh trong toàn tỉnh hiện anh trai em đang nhậm chức.
Hai khu vực đều xếp rất thấp ở tỉnh Nam Phúc, nhanh chóng xuống cuối cùng. Anh trai em lẽ nào không muốn phát triển kinh tế.
Việc này nếu như khu vực Tam Dương xây dựng khu hành chính khọc học kỹ thuật Vĩnh Hòa, sau khi tỉnh thông qua báo cáo nội các chính phủ phê chuẩn xong người ta sẽ nhận được 9 sự ủng hộ.
Đến lúc đó tỉnh sẽ bổ sung vài thứ, em nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Tam Dương phát triển, dựa vào khu hành chính khoa học kỹ thuật để kéo theo sự phát triển của toàn khu vực. Như thế Nam Lĩnh của anh trai em chẳng phải là có nguy cơ hay sao?
Kiều đại tiểu thư không ngốc, lập tức nghĩ ngay đến vấn đề này.
- Coi như em không ngốc, không tin thử hỏi anh trai em xem, khu vực Tam Dương và khu vực Nam Lĩnh xếp thứ tự trong toàn tỉnh cách nhau rất gần.
Tam Dương chỉ cần có gắng thì có thể đuổi kịp khu vực Nam Lĩnh. Đến lúc đó, Nam Lĩnh của anh trai em không những không thăng bậc, ngược lại còn tụt xuống sau Tam Dương rơi vào khu vực hai của tỉnh.
Ha ha, sau này anh trai em đến lúc đề bạt. Đúng rồi, lần trước ba em cũng nói về chuyện của anh trai em với anh.
Nói là khu vực Nam Lĩnh chỉ là giai đoạn quá độ. Anh trai em ở Nam Lĩnh cũng chờ đợi 2 năm thôi, sau đó nhất định sẽ tranh chức Bí thư Địa ủy.
Đây mới là con đường tất yếu phải trải qua của sự phát triển lên chức vụ cao, nếu như trong thời gian này xảy ra vấn đề gì về xếp hạng, thật đúng là có chút phiền phức.
Diệp Phàm nói.
- Vậy phải làm thế nào? Em phải nhanh chóng nhắc nhở anh trai em một chút.
Kiều Viên Viên cầm điện thoại lên gọi.
- Anh trai em nhất định đã hiểu rõ rồi, là nhân vật số 2 của khu vực Nam Lĩnh, thứ tự trước sau của khu vực anh ta chắc chắn sẽ chú ý, đây chính là ý thức cạnh tranh. Nếu không người khác vượt lên anh ta tụt lại phía sau, như vậy được sao?
Diệp Phàm ngăn Kiều Viên Viên lại không để cho cô gọi điện.
- Vậy tại sao anh của em vẫn chưa hành động, nếu như thực sự để cho khu vực Tam Dương đạt được, thì chẳng phải anh trai em sẽ nguy hiểm hay sao?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Anh của em đâu phải thế, giữ thể diện lắm. Lần trước đến nhà em, chẳng phải anh ta đã đổ toàn bộ nhân sâm 50 năm tuổi mà em lấy được từ chỗ bác em xuống đất đó sao?
Diệp Phàm thản nhiên “hừ” một tiếng.
- Dường như đúng thế, anh luôn ghen tị với anh. Anh ấy có lẽ cũng muốn chính mình làm hòa chuyện này.
Tuy nhiên ở tỉnh ủy Nam Phúc không có mấy người ủng hộ anh ấy ở tỉnh ủy Nam Phúc. Việc này, có lẽ nhất thời không làm được.
Hơn nữa, việc này dù là nhân vật số 2, số 5 và số 6 họ cũng đều nghiêng về khu vực Tam Dương. Vậy thì lực lượng của anh hai quá yếu, cho dù em có ra tay có lẽ cũng không đảo ngược được tình thế.
Không được, không được em phải khẩn trương đi hỏi ba.
Kiều Viên Viên nhìn Diệp Phàm nói
- Việc này, sao anh không nhắc nhở ba?
- Việc này anh phải nhắc thế nào, anh của em nhất định sẽ trách anh xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa em cũng hiểu rồi đấy, anh của em với anh không hợp nhau, lại cho rằng anh đang chế cười anh ấy, thế chẳng phải là càng rắc rối sao?
Diệp Phàm nói.
- Cũng phải, không được, em ăn no rồi, em đi trước nhé.
Kiều đại tiểu thư ngồi không yên muốn đi về trước. Diệp Phàm không cách gì đành phải tiền cô ta về với chút không cam lòng. Tuy nhiên, Diệp Phàm không về Kiều gia mà nói có việc phải đi. Thực ra hắn cũng chột dạ, sợ tính toán của mình bị Kiều Viễn Sơn nhìn ra.