Một tuyệt sắc giai nhân yểu điệu từ bên trong Thủy Vân Cư bước ra, áng chừng hai ba, hai bốn tuổi, hai má trắng mũm mĩm tròn xoe, tóc búi cao như công chúa. Dưới bộ váy màu xanh là một đôi giày cao gót đỏ chói, đồ trang sức nhã nhặn, hàng lông mày cong vút, đôi môi đỏ gợi cảm hút hồn.
Diệp Phàm chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng thật lớn, trái tim tưởng đã chết đi sau mối tình đầu lại đập rạo rực. Mặc dù có thuật tĩnh tâm của lão Phí bảo trụ nhưng thiên tính con người sao có thể ngăn cản.
Chỉ có Diệp Phàm là ngây ngốc nhìn sững vào thiên sứ áo xanh còn Tần Chí Minh và Chung Minh Đào chắc là đã tới đây vài lần rồi nên cũng có sự miễn dịch nhất định. Cả hai nhìn thấy bộ dạng của chàng trai trẻ Diệp Phàm thì mỉm cười độ lượng, bọn họ lần đầu đoán chừng cũng như vậy trước giai nhân.
- Người anh em! Mời lên lầu ba!
Tiếng nói thỏ thẻ vang lên như oanh hót bên tai làm Diệp Phàm rốt cuộc bừng tỉnh, đỏ bừng mặt rồi vội vàng đuổi theo mấy người kia.
- Ách...... Ách......
Diệp Phàm liên tiếp đọc một câu thơ cổ để trấn tĩnh:- Khúc kính thông u, hảo khứ xử.
Trong lòng hắn thầm mắng, “ Quá mất mặt á! Tự nhiên sao ra bộ dạng như vậy, có phải chưa gặp qua gái đẹp đâu, Lan Điền Trúc cũng đâu kém gì, ai! Công phu sư phụ dạy dỗ đổ cho chó ăn cả rồi! Mất mặt a......”
- Ha hả! Người anh em muốn đi tìm “hảo khứ xử” tôi sẽ sắp xếp. Bảo đảm thanh lệ thoát tục nhé! hơn nữa còn có thể nguyên đai nguyên kiện không hề giả dối.
Người đẹp áo xanh có thể là hiểu lầm, hoặc có thể là cố ý làm chuyện xấu, nói một câu mập mờ.
- Ta chửi con mẹ nó chứ! Xong rồi, tại sao mình lại có thể nói ra ‘Khúc kính thông u’chứ, chữ U (幽 – thăm thẳm, tối tăm, có thể ám chỉ bộ phận kín của người phụ nữ ) chẳng phải hay được các bậc phong lưu so sánh với chỗ tiêu hồn kia của phụ nữ sao, đúng là anh hùng tương ngộ a......
Diệp Phàm không kịp phản ứng, cảm thấy cổ họng khô rát vội vàng hành khí một vòng cảm giác đỡ hơn rất nhiều liền cười nói:
- Ha ha! Chị hiểu lầm rồi, tôi đang ca ngợi chỗ đây đẹp, khôn có ý gì khác.
- Chị à! Ha ha ha......
Một chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang trong trời chiều mê hoặc lòng người. Cô gái càng đong đưa thân hình như rắn, bộ ngực sung mãn ưỡn ra càng khiến Diệp Phàm hoảng sợ, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt hắn đã bình tĩnh lại, cười nhạt:
- Không đúng sao?
- Không có...... Không có gì không đúng! Tôi tên là Tạ Mị Nhi, thật lâu không có nghe người gọi là chị rồi, ai! Đây là điện thoại của tôi, rảnh thì gọi tới nói chuyện......
Tạ Mị Nhi còn tưởng là thật, ưu nhã lấy ra một tấm danh thiếp màu xanh nhạt thoảng mùi thơm dịu. Tuy nhiên Diệp Phàm cảm giác cô có tâm sự, bước chân líu ríu dường như có chút bối rối và buồn khổ, trong lòng bất giác nảy sinh tình cảm nam tử hán phải bảo vệ người đẹp.
Có lẽ! Đây chính là khí phách anh hùng rơm mà mọi người thường nói .
- Mẹ kiếp! Mình vừa mới làm gì vậy?
Thấy Tạ Mị Nhi đi xa, Diệp Phàm mới phun ra, cảm giác phiền muộn trong lòng giảm đi, lắc đầu:
- Có thể cai quản một Thủy Vân Cư khí phái lịch thiệp trang nhã như vậy còn cần mình bảo vệ sao? Đúng là làm cho người khác chê cười, người ta có thể xếp vào nhân vật thượng đẳng ở huyện Ngư Dương, không tự lượng sức a!
Suy nghĩ một chút rồi Diệp Phàm đuổi theo Tần Chí Minh lên lầu đông.
Một thiếu nữ tên là Tiểu Liên mặc sườn xám đẩy cửa một căn phòng ở lầu đông, khom khom người thi lễ, cười ngọt ngào nói:
- Các vị tiên sinh, xin mời ngồi tạm chốc lát.
Sau khi tiến vào một lối đi nhỏ uốn lượn, rẽ sang bên trái đẩy một cửa kính mờ thì bên trong là một căn phòng ưu nhã.
Bài trí bên trong phòng cũng không lộ vẻ hiện đại mà phảng phất phong cách thời xưa. Cảm giác đều là cổ vật thật, hình thức một phòng khách xưa, chiều dài chừng 20 mét, chiều ngang chừng 10 mét, bên phải có một dãy cửa sổ có chạm trổ lộ ra vẻ quý phái thanh khiết. Chính giữa bày một chiếc ghế điêu khắc hình hổ, sau lưng là một bức tranh phong thủy cực lớn, ở giữa có một hàng chữ viết theo lối thảo, khí thế cuồng phóng “ đạm bạc u viễn”
Hai bên có đặt mấy cái ghế hình chim hoặc hình sói, có cả một chiếc bàn kiểu uống trà dài hẹp, nước sơn trong suốt, nhìn rõ chất gỗ đàn hương, nhìn qua khí phái tao nhã, tinh khiết thiên nhiên.Ở góc phòng có đặt chừng mười chiếc đôn tròn điêu khắc khéo léo, chắc là phòng khi khách vào quá nhiều.
- Ha ha! Lão Chung, hai chúng ta là nhanh nhất.
Tần Chí Minh cười đặt mông an vị ở chiếc ghế hàng thứ hai bên phải, kỳ lạ là không hề ngồi trên chiếc ghế hàng thứ nhất, kỳ quái hơn là Chung Minh Đào cũng không ngồi sát Tần Chí Minh mà ngồi ở ghế hàng thứ 6, mặc kệ ở giữa còn nhiều ghế trống!
Diệp Phàm cảm thấy hơi khó hiểu, cách nhau mấy ghế như vậy chẳng phải là khó nói chuyện, ở giữa cũng chẳng có ai ngồi. Diệp Phàm đứng một lát thì nghe Tần Chí Minh nói:
- Tiểu Diệp, tùy tiện ngồi đi.
Hắn liền liếc qua thì thấy dưới Chung Minh Đào còn có hai ghế trống liền ngồi xuống một chiếc ghế điêu khắc hình đầu sói.
Tần Chí Minh liếc nhẹ, hơi nhíu mày, Chung Minh Đào cũng cười nhẹ không nói khiến Diệp Phàm hết sức buồn bực, không biết trong hồ lô của hai lão hồ ly này bán thuốc gì.
- Chẳng lẽ mình ngồi sai ghế rồi, nhưng mình ngồi cuối cùng rồi mà!
Diệp Phàm đúng là một con chim non, không hề có kinh nghiệm về việc này.
Không lâu sau!
- Ha ha ha...... Lão Tần, lão Chung, bị hai anh đến trước rồi. ha ha...... Tôi đến thứ ba, thiếu chút nữa bị......
Một giọng nói quen thuộc vang lên tiến vào trong phòng, đi thẳng tới chiếc ghế thứ bảy rồi ngồi xuống.
- Ách! Đây không phải là Triệu Bính Kiện, anh Triệu sao?
Diệp Phàm vui mừng vội đứng dậy kêu:
- Anh Triệu!
- Ách! Thằng ranh này cũng tới à, ừ! Không tệ!
Triệu Bính Kiện sửng sốt vài giây rồi liếc qua Tần Chí Minh đầy thâm ý, khẽ liếc nhìn hàng đôn nhỏ hình tròn phía sau.
- Có ý gì? Chẳng lẽ là bảo mình ngồi sau sao?
Diệp Phàm cả kinh vội vàng móc một bao Trung Hoa ra mời mọi người, lúc châm lửa cho Triệu Bính Kiện chỉ y nói rất khẽ:
- Chú ý nhé, nói ít nghe nhiều là được.
Nói xong vỗ vai Diệp Phàm vẻ thân mật. Hai người tiến vào sau thấy Triệu Bính Kiện đối với Diệp Phàm như vậy thì cũng hơi kinh ngạc nhưng cũng im lặng ngồi xuống vị trí của mình, từ vẻ lạnh lùng có thể đoán chức quan không thấp.
Diệp Phàm nói vài câu rồi rất tự nhiên tiến đến sát tường lấy một cái đôn tròn ngồi xuống, Tần Chí Minh liếc qua một cái rồi không nói gì.
Tiếp tục có thêm một nam một nữ tiến vào, đi theo sau là một cô gái trẻ, chắc là thư ký.
Người nữ mặc một chiếc áo trắng quyến rũ , loáng thoáng lộ ra một khuôn ngực cao ngất làm người ta mê mẩn, chiếc quần bó bên dưới làm nổi bật cặp mông tròn trịa, thêm một cái thắt lưng màu đen vắt hững hờ trước bụng......
Chị ta rất có phong độ nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế thứ hai bên trái, nữ thư ký theo sau nói nhỏ mấy câu gì đó rồi đến bên cạnh Diệp Phàm chọn lấy một chiếc đôn nhỏ ngồi xuống, cũng không nói gì với hắn.
Diệp Phàm nhìn vào có cảm giác hoang đường là cán bộ của bộ ngoại giao đi đâu cũng mang phiên dịch theo, đến khi nghĩ lại thì thấy nữ thư ký kia cũng không có bộ dạng giống phiên dịch.
- Mẹ kiếp! Anh mày trong mắt mày lại coi như cặn bã, hay là do lãnh cảm! Có lẽ là thế!