Còn người đàn ông có chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt gầy thì ngồi ở vị trí thứ 4, người thư ký đẹp trai phía sau cũng tới ngồi cùng Diệp Phàm.
- Trưởng ban Lỗ, lúc nào rảnh cùng với Tiểu Lưu đến suối Lâm Tuyền chúng tôi dạo đi, phong cảnh không tệ, ha ha......
Tần Chí Minh nhiệt tình chào hỏi người đẹp họ Khổng kia.
- Đã có kế hoạch bí thư Tần, gần đây đài truyền hình có mua mấy cái camera mới, để rảnh rỗi tôi vào Tiểu Lưu sẽ tới, tuyên truyền cho thị trấn cổ Lâm Tuyền của Ngư Dương chúng ta.
Trưởng ban tuyên giáo Khổng mỉm cười làm người khác rạo rực.
- Cám ơn nhiều, hôm nào để tôi làm chủ.
Tần Chí Minh cười sảnh khoái.
- Bí thư Vương, gần đây có mấy tên lưu manh thường xuyên quấy rối ở Nam Khê, làm ảnh hưởng đến an ninh của mấy nhà máy, chắc phải nhờ bí thư Vương phái thêm mấy cảnh sát lão luyện đến chỗ thị trấn Nam Khê chúng tôi trợ giúp.
Chung Minh Đào chào hỏi người trung niên mặt gầy kia.
- Ha ha! Chủ tịch Chung, nhân viên cảnh sát ở thị trấn Nam Khê các anh đã vượt biên chế từ lâu rồi, cảnh sát cũng phải ăn cơm nhận tiền lương. Tuy nhiên nghe nói gần đây anh kéo được mấy hạng mục đầu tư lớn, phát tài rồi nên sắp xếp một, hai người chắc không vấn đề gì, tuy nhiên tiền lương phải do thị trấn trả a, ha ha!
Bí thư chính pháp huyện kiêm Cục trưởng Cục công an Vương Xương Nhiên cười ma mãnh, da thịt trên mặt Chung Minh Đào đột nhiên căng ra, cười nhăn nhó, trong lòng mắng thầm, “ Muốn ông mày xuất tiền thì nằm mơ đi, tiền lương cảnh sát một năm cộng với phụ cấp cũng chừng 6000, hai người là một vạn hai, được đấy. Bản thân ông đây còn sắp chết đói sao còn nuôi nổi thùng cơm các ngươi. Cảnh sát gì mà chỉ lo đi bắt mấy con bạc tép, gặp phải tay cứng thì co vòi......”
- Ở đâu đến vậy?
Thư ký của bí thư Vương hỏi Diệp Phàm vẻ bề trên.
- Ách! Thị trấn Lâm Tuyền, tôi tên là Diệp Phàm, người anh em là......
Diệp Phàm vội vàng móc bao Trung Hoa ra mời.
Gã kia sau khi nhận lấy điếu thuốc xem qua rồi gật đầu:
- Ừ! Không tệ! Còn là Trung Hoa. Tôi họ Hồ, tên đầy đủ là Hồ Chí Hòa, là thư ký của bí thư Vương.
Hồ Chí Hòa rất tự nhiên để cho Diệp Phàm giúp gã châm lửa, có vẻ hơi đắc ý:
- Tuy nhiên nhìn cậu em Diệp đây không giống như là thư ký, cậu là......
- A! Tôi không phải là thư ký, tôi ở tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền trú tại thôn đập Thiên Thủy, ha ha! Một cán bộ thôn thôi.
Diệp Phàm cố ý cười lấy lòng.
- Ừ! Khó trách!
Hồ Chí Hòa ừ một tiếng rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, hỏi thất thanh:
- Thôn đập Thiên Thủy? Cậu em có thể làm ở đó. Ow! Không đơn giản!
- Không có cách gì, làm bừa thôi, thằng em giờ thành người dã man rồi. Anh Hồ, bí thư Vương quản lý bên gì vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Bí thư chính pháp huyện kiêm Cục trưởng Cục công an.
Giọng của Hồ Chí Hòa ra vẻ quan trọng, cứ như gã là cục trưởng vậy.
- A! Em nói không trách anh Hồ khí thế như vậy, được đấy. Anh là thư ký của thường vụ, là lão đại trong thư ký a!
Diệp Phàm bốc thơm làm Hồ Chí Hòa mừng rỡ vỗ vai hắn hạ giọng:
- Cũng không có gì, mệt mỏi lắm, cả ngày chạy đông chạy tây, uống rượu cho to đầu chứ báu bở gì. Người anh em sau này có chuyện gì cứ tìm anh.
Nói xong tiện tay lấy ra một tấm danh thiếp điện thoại, Diệp Phàm cẩn thận nhận lấy nhét vào cặp, ra vẻ ngượng ngùng đưa lại một tờ giấy:
- Không hay rồi anh Hồ, em không có điện thoại. Trong thôn có điện thoại cũng vô dụng, chẳng lẽ gọi anh đến thôn đập Thiên Thủy ăn mấy món quê? Món ăn thôn quê cũng có, nhưng đường khó vào lắm, đây là số máy nhắn tin của em. Anh Hồ, cô kia là trưởng ban gì vậy?
Thật ra thì Hồ Chí Hòa cũng chỉ có số điện thoại phòng làm việc và một số nhắn tin, điện thoại di động chắc là không có, dĩ nhiên là không đưa số điện thoại di động của Vương Xương Nhiên cho Diệp Phàm.
- Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu, thường vụ huyện ủy.
Hồ Chí Hòa cũng không quay đầu sang nói tiếp:
- Bên cạnh chính là thư ký của chị ta, Khúc Phượng Muội, cô này, hắc hắc......
Hồ Chí Hòa cười khan không biết có ý gì.
Không lâu sau!
Cánh cửa kính mờ mở ra làm mấy người ngồi trên đều đứng bật dậy chào đón một người đàn ông trung niên lộ vẻ uy nghiêm tiến vào.
Diệp Phàm biết chính chủ đã đến, nhưng cũng không biết là ai, cũng đứng dậy theo Hồ Chí Hòa, rặn ra một nụ cười.
- Ai! Bí thư gần đây đúng là vì dân mà hao tổn tâm sức a! Hôm nay thư giãn một tý.
Gương mặt vừa rồi còn đầy vẻ nghiêm túc của Vương Xương Thần thoáng cái đã tươi cười lên tiếng nịnh nọt Lý Hồng Dương làm Diệp Phàm choáng váng, thầm nghĩ, ” Cảnh giới cao tuyệt như thế không biết cả đời này mình có tu luyện được không, khó khăn a! Người ta nói luyện võ khó khăn, mình xem thuật biến đổi sắc mặt này còn thâm ảo hơn à.”
Mấy vị quan này ai cũng là cao thủ trong việc thay đổi sắc mặt. Không nói Vương Xương Nhiên, Lỗ Lệ Châu vừa rồi còn kiêu ngạo như một con công giờ xòe cánh như một con gà mái hầu hạ, vẻ quyến rũ làm người khác nổi cả da gà. Thần tài Triệu cố chen vào nhưng bị cô ta dùng khuôn ngực đồ sộ đánh bật về sau, ai nói nữ không bằng nam chứ. Diệp Phàm trong lòng muốn cười nhưng cố nín không dám biểu hiện.
Lúc này máy nhắn tin vang lên, Diệp Phàm cúi xuống nhìn thì thấy là quản gia Đông Điều của chủ tịch Nam Cung gọi tới. Vốn hắn định tiến lên chào hỏi thay cho bí thư Tần nhưng thấy Tần Chí Minh đang cười híp mắt với Lý Hồng Dương. Tần Chí Minh dù sao cũng là quân nhân chuyển ngành, tuy nói giải ngũ nhiều năm, nhưng vẫn còn hết sức bản lĩnh, người bình thường không thể chen được với y, nên cả đống người nhưng vẫn để cho y chiếm được địa hình có lợi.
Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là len lén chạy ra ngoài gọi điện thoại.
- Tiên sinh Diệp Phàm, chủ tịch Nam Cung vô cùng cảm kích sự trợ giúp lớn của người. Đại thiếu gia Nam Cung đã được cứu ở thôn Hoa nhân diêu huyện Hồng Mạch, tuy nhiên bị thương nặng nên vẫn hôn mê. Chủ tịch quyết định sáng mai quay lại Hồng Kông trị liệu, mới vừa rồi giao cho tôi cảm tạ ân đức của người với gia tộc Nam Cung. Quyết định lại thêm một trăm vạn, là thành 200 vạn để sửa đường cho thôn đập Thiên Thủy. Tiền nào việc ấy, toàn quyền tùy người sử dụng. 10 ngày sau tôi sẽ đem chủ tịch tập đoàn Nam Cung đến thị trấn Lâm Tuyền làm việc cùng với chi phiếu. Chủ tịch nói, tiên sinh Diệp yêu cầu gì cứ việc nói, chủ tịch là một người trọng nghĩa.
Nam Cung Đông Điều nói tiếng phổ thông qua điện thoại.
- Yêu cầu, tôi không có yêu cầu gì. Tôi thay mặt cho nhân dân thôn đập Thiên Thủy và Lâm Tuyền cảm tạ hậu ái của chủ tịch Nam Cung đối với nhân dân vùng chiến khu cũ, chúc thiếu gia Nam Cung sớm ngày bình phục, cám ơn.
Diệp Phàm nói rất dứt khoát, nhà người ta gặp phải nạn lớn như vậy, mình sao còn có yêu cầu gì. Hắn cảm thấy nếu nhắc lại việc vừa rồi thì bản thân đúng là không ra gì, nghe nói người hong kong rất mê tín, chắc là chủ tịch Nam Cung muốn tích chút âm đức, chúc phúc cho con mình mau bình phục.
Cúp điện thoại xong đi vào nhà, vừa đẩy cửa kính ra thì thấy mọi người trong phòng đều nhìn mình chằm chằm, hơn mười cặp mắt làm Diệp Phàm cảm thấy rất ngượng ngùng cười nói:
- Xin lỗi đã quấy rầy.
- Tiểu Diệp, cậu đi đâu vậy, còn chạy loạn cả lên!
Sắc mặt Tần Chí Minh âm trầm, cũng không biết là do nguyên nhân gì.
- Cháu...... Cháu vừa đi gọi điện về, thật xin lỗi bí thư Tần. Tuy nhiên bí thư Tần, cháu có một tin tốt muốn báo cáo với chú.
Diệp Phàm gãi đầu vẻ vui mừng.
- A! Tin tức tốt, có thể nói cho mọi người biết không.
Chủ tọa Lý Hồng Dương đột nhiên mở miệng hỏi.
- Cái này...... Cái này......
Vẻ mặt Diệp Phàm do dự nhìn chằm chằm vào Tần Chí Minh, hắn sợ là có nhiều lão đại biết chuyện như vậy thì 200 vạn sau này đến tay mình chỉ có chút xíu nữa rồi, nghiệp lớn sửa đường của mình lại coi như xng. Tuy nói tập đoàn Nam Cung cho mình làm chủ nhưng cánh tay mình nhỏ làm sao đấu lại với các vị lão đại vạm vỡ ngồi đây!