Quan Thuật

Chương 2451: Chương 2451: Chủ nhiệm Điền cũng sợ vợ!




- Ba người các cậu quay lại nói chuyện chút đã rồi hẵng đi.

Lý Khiếu Phong nói với vẻ mặt rất thân thiết. Ba người bọn họ cùng nhìn rồi đành quay lại.

Lý Khiếu Phong hỏi han chuyện buồn của Diệp Phàm trước.

- Diệp Phàm, nghe nói các cậu đã đem được một cái hòm từ Tam độc giáo về?

Lý Khiếu Phong trực tiếp hỏi luôn.

- Đúng vậy.

Diệp Phàm gật đầu.

- Ý của thủ trưởng Cung là lo rằng Tam độc giáo sẽ làm hại đến người Trung Quốc chúng ta, tuy nhiên về mặt giải độc thì tổ A chúng ta vẫn còn thiếu người.

Các chuyên gia ở tổ nghiên cứu năng lượng muốn nghiên cứu một chút về độc công của tam độc giáo để sau này sẽ làm tốt hơn việc phòng độc.

Hơn nữa cái hòm đó là của Akimoto nên chắc chắn nó sẽ có giá trị nghiên cứu lớn.

Lý Khiếu Phong quả là kẻ mặt dày!

- Tất cả đều là những đồ trang sức bình thường, chẳng có mấy thứ như là độc kinh, độc cầu hay độc hoàn gì cả. Chúng tôi sớm đã nghiên cứu hết rồi, chẳng có giá trị gì hết.

Thiên Thông đáp lại với giọng chẳng mấy hòa hữu. Tất nhiên gã chẳng sợ gì Lý Khiếu Phong.

- Trang sức thì cũng là của Akimoto. Chỉ cần là đồ của Akimoto thì ắt có giá trị nghiên cứu. Đồng chí tiểu Thiên chắc là không hiểu việc này rồi.

Chỉ có các chuyên gia của tổng cục mới có thể xét nghiệm ra được. Góc độ quan sát của họ không giống nhau. Họ lại có các phương pháp, cách quan sát đặc biệt và một số dụng cụ giám định bí mật.

Nên có thể tìm hiểu được về con người Akimoto từ những thứ đồ trang sức bình thường đó. Các cậu cũng biết đó, nước chúng ta còn có ngũ độc giáo, lợi hại hơn cả tam độc giáo.

Tuy bây giờ bọn họ đều đã làm kinh doanh nhưng cần đề phòng thì vẫn cứ phải đề phòng. Nếu không khi nước đến chân mới nhảy thì e rằng đã muộn rồi. Hơn nữa tuy bên ngoài ngũ độc giáo đều có nhiệm vụ riêng, nhưng thực tế họ vẫn lén lút hoạt động ngầm.

Chỉ cần không gây hại đến đại cục thì chúng ta cũng sẽ mắt nhắm mắt mở. Tất nhiên, nếu bọn họ quá quắt thì chúng ta sẽ hành động. Ở trong nước, chúng ta tuyệt đối không cho phép những giáo phái này làm loạn.

Lý Khiếu Phong nghiêm nghị nói.

- Đó thực sự chỉ là chút đồ trang sức bình thường, không có giá trị nghiên cứu gì cả.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Có giá trị nghiên cứu hay không thì phải để các chuyên gia kết luận. Không cần nói thêm nữa, các cậu hãy mang ra đây.

Lý Khiếu Phong nói với vẻ mặt nghiêm khắc.

- Ông hãy cầm lấy đi.

Diệp Phàm đưa tay lấy ra chiếc hòm.

- Tháo cả đồ trên người các cậu nữa.

Lý Khiểu Phong dơ tay ra, mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Thông.

- Có liên quan gì đến chúng tôi. Chúng tôi chỉ đến thăm anh Diệp, không lẽ như vậy cũng không được. Không lẽ người chúng tôi cũng phải để cho các chuyên gia nghiên cứu? Chuyện quái quỷ gì thế này, mẹ kiếp, mấy ông chuyên gia này háo sắc quá đó, chúng tôi có phải đàn bà phụ nữ đâu mà có gì cần nghiên cứu?

Thiên Thông đã hơi nóng giận. Anh ta lạnh lùng đáp lại.

- Đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa tôi. Đem tất cả ra đây.

Lý Khiếu Phong vẫn nhìn chằm chằm vào ba người bọn Thiên Thông.

Tuy nhiên cả ba người bọn họ đều không động đậy.

- Diệp Phàm, cậu là người đứng đầu, hãy bảo bọn họ tháo ra. Nếu không thì không nhẽ các cậu muốn tôi gọi tổ chức đến để nói chuyện?

Vẻ mặt của Lý Khiếu Phong nghiêm khắc chưa từng thấy. Đến từ “tổ chức” ông ta cũng nói ra. Như vậy việc này tất nhiên là một việc rất nghiêm túc rồi.

- Của ông đây. Chúng tôi vào sinh ra tử mới có được chút “chiến lợi phẩm” này. Các ông đương không lại mặt dày đến cướp đi. Chuyện này là thế nào đây? Mẹ kiếp, lần sau sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa. Diệp Phàm, anh xem, mấy vị lãnh đạo này của tổ A là người thế nào đây? Lại còn là lãnh đạo cấp cao nữa, cao cái con khỉ...

Thiên Thông hết sức tức giận. Anh ta tháo ba thứ trang sức ra, hung hăng đặt mạnh lên giường, miệng thì phát ra một đống ngôn từ thể hiện sự bực bội.

Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân cũng đành sầm mặt tháo đồ ra đặt lên giường.

- “Năng lực hái đào” của các người chắc phải hạng nhất, Vương Nhân Bàng tôi đã thấy rồi.

Vương Nhân Bàng châm chọc nói.

- Đúng vậy, mùa hái đào mà. Chúng ta còn non quá, làm sao qua mặt được các vị lão luyện này.

Lam Tồn Quân không nhịn được cũng châm chọc thêm một câu.

- Ha ha. Như vậy mới đúng chứ. Các cậu phải tin tưởng vào lãnh đạo. Yên tâm đi, sau khi giám định xong tôi sẽ nghĩ cách để lại cho các cậu các vật mà các cậu đã lấy đi.

Thực ra các chuyên gia cũng là muốn tốt cho các cậu mà thôi. Họ sợ những vật này đều là những thứ có chứa chất nào đó mà mắt thường khó có thể phát hiện ra.

Các cậu đem về cho người yêu đeo lên, ngộ nhỡ bị trúng độc thì làm thế nào? Vấn đề này khá là nghiêm trọng, đến lúc đó các cậu có hối hận thì cũng không kịp nữa rồi.

Tuy vậy, các cậu đã lôi chúng ra. Điều đó cho thấy tinh thần giác ngộ của các cậu rất cao. Các cậu đều yêu nước, trong trái tim đều có tổ quốc, đều biết lấy đại cục làm trọng.

Lý Khiếu Phong cười nói. Ông ta còn đưa tay vỗ nhẹ vào vai Thiên Thông.

Ông ta không hề để ý đến những lời châm chọc của ba người bọn họ. Đây chính là sự khôn khéo của lão Lý. Thiên Thông nghĩ thầm trong bụng, ông này hành sự cũng không tồi, thật không ngờ ông ta vẫn có thể làm chủ được tình thế.

- Lão Lý, ông cũng phải nói với thủ trưởng Cung một tiếng. Đây rõ ràng đều là những chiến lợi phẩm bên ngoài chúng tôi thu được trong lần làm nhiệm vụ này.

Tuy rằng khi làm nhiệm vụ thì có quy định tất cả các vật thu được đều là của chung. Tuy nhiên trong lần làm nhiệm vụ này, anh em đều xách đầu về.

Đừng phụ tấm lòng của anh em chúng tôi. Những vật mà ba anh em chúng tôi thu được, ông phải đánh dấu, sau khi kiểm chứng xong nhất định phải trả lại cho chúng tôi.

Coi như đây là phần thưởng cho lần làm nhiệm vụ đặc biệt này. Nhiệm vụ lần này cũng đều là do các an hem tôi thuê dẫn đầu.

Tổ A phối hợp hành động với chúng tôi nhưng ông xem mấy người trong tổ cử đi không có lấy một cao thủ. Nếu không có bọn họ thì chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ được rồi.

Nếu phân chia công bằng thì chúng tôi cũng được giữ đến một nửa số trang sức này, có đúng không? Nếu như không phải vì chúng tôi đã nỗ lực ra sức thì chỉ có tay trắng quay về. Việ này cả tình cả lí đều không hợp.

Diệp Phàm nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.

- Được, tôi sẽ báo cáo lại yêu cầu của cậu với thủ trưởng Cung.

Lý Khiếu Phong gật đầu. Ông ta nghĩ ngợi một chút, đoạn nói tiếp;

- Thực ra các cậu cũng không cần bận tâm quá nhiều, dù sao cũng phải để cho các cậu một chút.

- Tôi thấy thủ trưởng Lý còn “vàng” hơn cả Hoàng Thế Nhân. Tất cả đều là dối trá, những lời lẽ gạt người khác ấy cứ tuôn ra rồi đè chết người ta.

Lý Khiếu Phong vừa đi khỏi thì Thiên Thông đã lại lên tiếng càu nhàu.

- Thôi bỏ đi. Lý Khiếu Phong nói cũng có lí. Giám định trước cũng tốt. Hơn nữa trong tổ rõ ràng cũng có quy định đó. Nếu lúc làm nhiệm vụ mà anh giữ, tôi giữ, hắn cũng giữ thì loạn hết. Tuy vậy tôi tin là thủ trưởng Cung sẽ để lại một chút cho chúng ta. Nếu không Diệp Phàm tôi sẽ nối nóng với ông ta.

Diệp Phàm nghiêm mặt nói.

- Thôi vậy. Mẹ nó... chúng ta xách thủ cấp về làm quái gì? Lần sau nếu có những việc như thế thì đừng có mà gọi tôi nữa. Đã làm không công lại còn phải chịu tức. Tôi phỉ nhổ...

Thiên Thông nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

- Đồng chí hãy chú ý vệ sinh. Tại sao lại có thế khạc nhổ bừa bãi như vậy. Đây là phòng bệnh của cán bộ cao cấp, cần chú ý lịch sự, văn mình.

Không ngờ y tá trưởng vừa bước vào thì thấy hành động không đẹp mắt của Thiên Thông. Bà ta lập tức nhiêm nghị nhắc nhở anh ta.

- Văn minh cái quái gì!

Thật không ngờ Lam Tồn Quân lại bột ra một câu thô thiển như vậy. Tất nhiên lúc về anh ta không còn cách nào để làm quen với Tô Lâm Nhi mà lại còn làm mất hòa khí.

- Đồng chí này có chuyện gì vậy? Nếu đồng chí còn nói những lời như vậy thì tôi sẽ có ý kiến với lãnh đạo của các đồng chí. Đến đây thì phải tuân theo quy định của chúng tôi. Chủ tịch tỉnh đến cũng phải như vậy huống hồ là các anh. Hãy chú ý đến phép lịch sự của mình.

Y tá trưởng nghiêm mặt nói.

- Được lắm, y tá trưởng. Bọn họ không thua kém gì mấy ông chủ tịch tỉnh với bộ trưởng đâu. Không tin bà đi hỏi viện trưởng của cô xem. Mấy ông tỉnh trưởng gặp họ còn phải kính cẩn hỏi han nữa đó.

Diệp Phàm đáp lại, giọng điệu có chút bực tức.

- Anh lại nói khoác rồi. Dù sao các anh cũng phải chú ý giữ vệ sinh chung.

Y tá trưởng tự tay làm sạch tấm thảm xong thì đi ra ngoài.

- Đây là kiểu y tá gì vậy, thật kiêu ngạo! Cứ làm như là hoàng hậu không bằng.

Thiên Thông tức giận đạp lên chiếc ghế.

- Ha ha. Đồng chí Thiên Thông có chuyện gì bực bội phải không? Hãy nói cho tôi nghe. Tôi sẽ giúp. Ai đã làm đồng chí bực bội vậy?

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó không phải là chủ nhiệm văn phòng Trung ương Điền Giang với nụ cười tủm tỉm thì còn ai vào đây nữa?

- Người ta là y tá trưởng mà như vậy là không được, suýt nữa thì dìm chết chúng tôi cứ như mấy ông chủ tịch tỉnh với bộ trưởng vậy.

Thiên Thông nói, giọng điệu chẳng vui vẻ gì.

- Cậu nói đến Dương Quyên sao?

Điền Giang lại cười tủm tỉm hỏi lại.

- Không phải là bà ta thì còn ai vào đây nữa? Hình như ở đây chỉ có một y tá trưởng họ Dương, nghe nói là y tá trưởng của phòng bệnh đặc biệt. Những việc bà ta xử lí đều là những việc của các lãnh đạo cấp thử trưởng trở lên. Chắc là tiếp xúc với cán bộ cao cấp nhiều nên cũng tự cho mình cũng là lãnh đạo cao cấp, thành ra kiêu ngạo như vậy. Bà ta không còn là một y tá trưởng nữa rồi. Oai cái khỉ gì chứ.

Vương Nhân Bàng cũng bực bội nói thêm vào.

- Ha ha, đừng tức giận nữa. Hãy bình tình! Về nhà rồi tôi sẽ phê bình cô ấy. Sao lại đối đãi như thế với mấy vị anh hùng đây chứ, có đúng không nào? Các cậu đều là các bậc anh hùng, là dũng sĩ của nước Trung Hoa chúng ta, họ phải tôn trọng các cậu, có đúng không nào?

Điền Giang nói, ông ta vẫn tủm tỉm cười.

- Về nhà? Đó là ý gì vậy chủ nhiệm Điền?

- Y tá Dương chính là vợ của chủ nhiệm Điền.

Một cán bộ của văn phòng Trung Ương đứng bên cạnh Điền Giang lên tiếng.

- Ôi, cái này...cái này..

Thiên Thông đỏ bừng mặt. Gã khá là xấu hổ. Vương Nhân Bàng cũng chẳng khác là bao, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng. Chỉ có tiểu Lan là như đang vui sướng vì người khác gặp họa. Anh ta nghĩ thầm may mà không tức tối, nếu không thì lại có trò vui rồi.

- Đừng có cái này như thế nữa. Tôi nói rồi, Về nhà tôi sẽ nghiêm khắc phê bình bà ấy. Chuyện khạc nhổ ấy, các vị anh hùng nên làm. Sao lại không cho người ta khạc nhổ? Họ là anh hùng, có thể làm thế, có đúng không nào.

Chủ nhiệm Điền cười nói.

- Lão Điền, ông hãy quản lý tốt cấp dưới của ông, đừng có lôi tôi vào. Nếu không phải vì nể mặt ông thì tôi đã phê bình họ từ lâu rồi.

Chuyện khạc nhổ là chuyện nhỏ nhưng từ chuyện nhỏ nhặt ấy có thể ảnh hưởng đến chuyện lớn. Đây là vấn đề về tố chất của con người.

Anh hùng thì làm sao? Anh hùng cũng là người, là nhân vật của công chúng, lại càng phải chủ ý đến hình ảnh của chính mình bởi vì các cậu chính là tấm gương cho nhân dân.

Làm tấm gương như các cậu mà để xảy ra chuyện thì khác nào gây ảnh hưởng xấu đến nhân dân. Đây là vấn đề rất nghiêm trọng, chứ không phải là chuyện nhỏ đâu nhé.

Không ngờ y tá trưởng Dương cầm vật gì đó đã quay lại.

- Vâng vâng. Cô Dương nói đúng rồi ạ.

Diệp Phàm vội gật đầu đồng tình.

- Ở đây tôi là ‘y tá’, chứ không phải là ‘cô’. Lần sau cậu đến nhà tôi, gọi tôi là cô thì được.

Y tá trưởng Dương vẫn nghiêm nghị nói.

- Được rồi, được rồi. Y tá Dương, tôi có chuyện muốn nói với họ, bà ra ngoài trước đi.

Chủ nhiệm Điền bình tĩnh trở lại nói.

- Được. Mọi người nói chuyện đi.

Dương Quyên biết chồng mình bàn việc lớn nên đi ra ngoài luôn.

- Ha ha.

Vương Nhân Bàng không nhịn được nữa. Mấy người bọn họ đều phá lên cười.

- Chủ nhiệm Điền, khí quản vẫn ổn đấy chứ?

Vương Nhân Bàng cười hỏi.

- Rất tốt. Không hề có vấn đề gì cả.

Điền Giang thốt lên.

- Vậy thì lạ nhỉ. Trông bên ngoài cứ như là bị vợ quản.

Thiên Thông lẩm bẩm. Điền Giang đờ mặt ra. Diệp Phàm và Lam Tồn Quân muốn cười mà không dám cười. Hai người bọn họ đều cảm thấy khó chịu.

- Đồng chí tiểu Thiên. Đồng chí còn chưa đến lúc đó thôi. Thực ra bị vợ quản cũng là một niềm hạnh phúc. Cậu nghĩ xem, việc gì cũng có người quản, không đến lượt cậu lo, thế chẳng phải rất thoải mái sao?

Không ngờ Điền Giang lại thốt ra những lời đó. Ba người bọn Diệp Phàm đều không nhịn được, cười không ra cả tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.