- Việc này đồng chí Cung Khai Hà đã nói, một là một, hai là hai. Ông ta đồng ý để Trương Cường làm đại đội trưởng một trong chín đại đội thuộc hạ của Lang Phá Thiên.
Có thân phận này, một khi anh ta trở lại căn cứ hải quân, cậu cũng dễ lo việc hơn. Về chuyện muốn đi giữ chức ở ủy ban quân giới, cậu còn phải cố gắng nhiều mới được.
Đồng chí Cung Khai Hà tính là một, cậu cần phải tìm được hai ủy viên để cùng nhau giới thiệu mới được.
Lý Khiếu Phong nói.
- Phải tìm hai người, tôi làm sao có thể tìm được?
Diệp Phàm bất mãn bĩu môi.
- Cậu cũng biết là tổ đặc nhiệm A và ủy ban quân giới có chút bất hòa, cũng rất khó cho đồng chí Cung Khai Hà.
Đương nhiên, ví dụ như việc công nhận công trạng vẻ vang cho Trương Cường đồng chí Cung Khai Hà cũng sẽ không bỏ mặc.
Còn nữa, ý của đồng chí Cung Khai Hà là có thể đề xuất chuyện của cậu lên Chủ tịch, có thể được thăng cấp trung tướng không.
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong vui vẻ nói.
- Trung tướng?
Diệp Phàm hơi sững sờ, chợt lắc lắc đầu, nói,
- Có thể để cơ hội này cho Trương Cường không. Trương Cường đã là đại tá, nếu có thể điều đến căn cứ hải quân nhậm chức thiếu tướng cũng xứng đáng có phải không?
- Cậu đúng là, nếu là người khác, có thể thăng chức thì đã cười rụng cả răng rồi, còn cậu thì đẩy đi, đem điều tốt lành này nhường cho người khác. Việc này, chắc là không được. Việc này không phải chỉ như mớ rau cây cải mà muốn đổi là có thể đổi được. Đây là vấn đề rất nghiêm túc, hơn nữa, điều kiện để được chọn vào vị trí này rất nghiêm khắc đó. Sao có thể cậu nói thế nào là được thế đó chứ? Như vậy thì thành loạn hết sao.
Lý Khiếu Phong nói.
- Vị trí trung tướng đối với tôi mà nói chỉ là hư danh. Hơn nữa thực ra tuổi của tôi còn rất trẻ, cho vào vị trí đó sẽ khiến cho đồng chí Cung Khai Hà gặp nhiều phiền toái.
Đến lúc đó mấy lão già ủy viên quân giới còn không phun nhổ nước miếng khiến cho thủ trưởng Cung chết chìm ý à.
So với việc thủ trưởng Cung phải xuống đài không bằng cho Trương Cường, cũng là có chút lý lẽ. Đồng chí Trương Cường ba mươi mấy tuổi rồi, lý lịch kinh nghiệm công trạng hoàn toàn phù hợp.
Diệp Phàm kiên trì.
- Vậy được rồi. Việc này, tôi sẽ nói chuyện với đồng chí Cung Khai Hà một chút. Có được hay không tôi cũng không thể nói trước. Cậu cứ chuẩn bị tâm lý đi. Không đến lúc đấy cứ nói dài dòng sẽ phiền đến người khác, khiến cho mọi người không được thoải mái sẽ không tốt.
- Đến lúc đó lại tính tiếp vậy.
Diệp Phàm cũng không đồng ý với Lý Khiếu Phong.
- Cậu đúng là…
Lý Khiếu Phong trừng mắt nhìn. Cuối cùng cũng lắc đầu không thể làm gì được. Đối với cái tên tính tình bướng bỉnh này, thật sự lão Lý cũng hết chỗ nói. Biết rõ là khuyên cũng không có tác dụng gì, không bằng ít nói đi một chút.
Sân bay quân dụng thủ đô. Giờ phút này toàn bộ tuyến đều canh phòng. Mấy chiếc xe cứu thương đang sẵn sàng chờ đón. Vẻ mặt các y tá và quân y đều nghiêm túc đứng chờ ở xe cứu thương, ở phía trước, ba hàng quân nhân đều vác súng trên vai, đạn lên nòng, mỗi người bọn họ giống như những tấm phù hiệu lập ở phi trường. Đây là sự uy vũ, sự hùng tráng của nước cộng hòa.
Máy bay ầm ầm hạ cánh.
Lập tức trên sân bay khẩn trương lên, không lâu sau, vang lên tiếng cảnh báo chói tai, khắp nơi khẩn cấp chuẩn bị công việc bảo vệ an ninh bên trong.
Cửa cabin chậm rãi mở ra.
- Kính chào!
Trương Hùng đứng phía trước các binh sĩ giọng khàn khàn hô to. Gần như là gầm lên.
Hơn bốn mươi binh sĩ hùng dũng ngay ngắn đứng chào. Cùng hô to:
- Chào thủ trưởng!
Những binh lính này, tất cả đều lính bên ngoài của tổ đặc nhiệm A, những binh lính tinh anh bảo vệ tổng bộ. Đều được lựa chọn từ những binh linh tinh anh trong toàn quân. Mỗi người đều đạt trình độ nhị đẳng đến tam đẳng, cũng so sánh được với Báo Săn. Đội này trú đóng ở thủ đô, còn kiêm nhiệm vụ đặc biệt là bảo vệ thủ đô. Có thể gọi bọn họ là Ngự lâm quân cũng không hề quá đáng.
- Chào các đồng chí!
Diệp Phàm đứng ở trước cửa cabin phất phất tay.
- Vì nhân dân phục vụ.
Các binh sĩ hô vang dội cả trời đất
- Các đồng chí vất vả rồi!
Diệp Phàm hô.
- Thủ trưởng mới vất vả!
Tất cả binh lính cùng kêu giống như hô. Khi thấy có rất nhiều người lạ chậm rãi đi xuống máy bay, tất cả binh sĩ đều chào theo nghi thức quân đội, tất cả đều chú ý nhìn.
Bọn họ hiểu, những cao thủ tổ đặc nhiệm A này bình thường rất khó gặp. Hôm nay may mắn được nhìn thây nhiều như vậy. Trong lòng các binh sĩ đầy cảm xúc, đoán chứng là khó có thể bình tĩnh trở lại ngay được.
Không lâu sau, toàn bộ đi vào xe, gào thét lên mở đường để đi ra ngoài.
Buổi tối đương nhiên mọi người đều ở tổng viện quân y, việc phẫu thuật của Xa Nhất Đao rất thành công. Ngay cả đồng chí Cung Khai Hà cũng mang theo một số đồng chí ủy viên đứng bên ngoài bệnh viện chờ kết quả phẫu thuật. Vừa nghe nói phẫu thuật rất thành công, trên mặt đồng chí Cung Khai Hà lộ ra vẻ vui mừng.
Ông ta quay đầu lại các chuyên gia của tổ Khoa học Năng lượng nói:
- Bước tiếp theo là của các anh, không điều trị khỏi cái chân của ông ta, các anh đừng đến gặp tôi.
- Thủ trưởng Cung, việc này không dám cam đoan ạ. Nghe nói cái chân của ông ta đã bị hỏng 30 năm nay, chắc rất khó. Đã 30 năm, chắc chân của ông ta đã bị teo lại. Nếu không muốn nguy hiểm đến tính mạng không chừng còn phải cắt đi. Phải qua một vài cuộc kiểm tra ngắn mới có thể quyết định được. Nếu không kiểm tra thì tất cả chỉ là dự đoán. Chúng tôi không dám cam đoan có thể điều trị được cho ông ta.
Tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng – đồng chí Ngô Quang Bảo ngượng nghịu nói.
- Tôi không muốn nghe những lời nói vô nghĩa này, tôi không phải thầy thuốc. Cầm rồi xem đi!
Cung Khai Hà tiện tay đem văn kiện đập vào tay Ngô Quang Bảo.
Ngô Quang Bảo mở văn kiện ra nhìn liếc qua, sau khi liếc nhìn xuống dòng chữ phía dưới chữ ký phê chuẩn , đồng chí tổ trưởng Ngô vốn điềm tĩnh cũng dông dài một chút.
Bởi vì, rõ ràng phía dưới là chữ ký của Chủ tịch Đường – tôi tin tưởng các đồng chí ở tổ Khoa học Năng lượng!
Hai chứ tin tưởng nặng như hòn Thái Sơn, ép tổ trưởng Ngô đến mức thiếu chút nữa là không thở nổi.
- Muốn đòi mạng mình sao?
Ngô Quang Bảo lau một chút mồ hôi trên trán, trong lòng cảm thấy vội vàng. Nhất định là trở lại tổ Khoa học Năng lượng để triệu tập hội nghị, tiến hành công tác tư tưởng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm vẫn còn nằm ở trên giường bệnh, đã có tiếng gõ cửa vang lên.
Cảnh sát bảo vệ bên ngoài tiến vào trong xin chỉ thị, nói là ba đồng chí Thiên Thông, Lam Tồn Quân và Nhân Bàng muốn gặp mình. Trong lòng Diệp Phàm tự nhủ không biết ba người họ đến làm gì, mới mấy giờ sáng chứ, tuy nhiên, vẫn cho bọn họ vào.
- Anh Diệp, bị thương thế nào?
Đồng chí Thiên Thông dường như đã đổi tính, lại biết quan tâm đến mọi người, hơn nữa, mở miệng ra là anh Diệp anh Diệp. Diệp Phàm giật mình, biết được không chừng anh ta có ý gì.
- Có cái rắm gì thì nói thẳng ra đi?
Diệp Phàm tức giận hừ nói, nhìn chằm chằm Thiên Thông.
- Ha hả, chúng tôi nhớ anh, sang đây xem sao, không có ý gì khác cả?
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng.
- Có thật không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc này, thật ra cũng không có gì.
Thiên Thông sờ sờ đầu.
- Cậu cong môi lên nói cái là tôi liền hiểu cậu muốn cái cứt gì.
Diệp Phàm tức giận mắng một câu, sau đó nhìn nhìn dưới gầm giường, nói,
- Có phải đến đây để chia tiền đúng không?
- Vậy có thể nói như vậy, chúng ta là ai, đều là anh em tốt, nói tiền thì thô bỉ quá, tục tũi quá đúng không?
Không ngờ Lam Tồn Quân ưỡn ngực, nói rất có tư thế.
- Cậu cũng không tốt cái chim gì đâu, nói thẳng ra đi.
Diệp Phàm trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
- Cũng không có gì cả. Chính là Tuyết Hồng, em gái của tôi, đúng rồi, nó cũng là em của anh nữa.
Thiên Thông nói mãi mới ra một câu.
Tuy nhiên, rõ ràng Diệp Phàm châm chọc nói,
- Có phải cậu muốn lấy một chút đồ trang sức cổ tặng cho Tuyết Hồng phải không? Còn cậu nữa, đồng chí Vương Nhân Bàng, có phải cũng muốn lấy một chút tặng cho thập lục, còn cậu nữa đồng chí Lam, có phải cũng muốn sửa sang một chút cho tiểu thư Tô không?
- Ha hả, cái này, cái này, gần sang năm mới mà mọi người đều đi ra ngoài vài ngày. Dù sao lúc về cũng phải cầm chút gì đó về lừa vợ có phải không? Bằng không, các cô ý sẽ lải nhải đến chết thôi.
Vương Nhân Bàng cười gượng.
- Đúng đúng đúng, chúng tôi đều biết anh Diệp là một người hào phóng. Hơn nữa, anh Diệp còn có tiền, chúng tôi thua anh ở điểm này. Trang sức nhiều như vậy mà cứ để trong nhà thì thật lãng phí, người sẽ mệt mỏi. Còn phải tìm người đến trông coi, lại còn không an toàn. Như vậy sẽ phải chịu khổ cực. Cho nên, các anh em giúp anh một chút ít có được không?
Lam Tồn Quân thật đúng là mặt dày nói.
- Đừng giở trò, khổ cực á, tự tôi sẽ chịu mệt.
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Cái này, nếu thật sự Diệp Phàm muốn chịu khổ, vậy, chúng ta, thôi vậy. Đi về thôi.
Thiên Thông sờ sờ cằm, xoay người nói có chút tức giận.
- Từ từ đã, cậu Lam và cậu Bàng đều có công đầu, cậu Thiên không có công đầu?
Đột nhiên Diệp Phàm cười nói.
- Gì cơ, tôi không có công đầu, là ý gì? Hành động lần này Thiên Thông tôi đã vào sinh ra tử, không cần công lao hiển hách, nhưng ít nhất cũng là một trong các thủ lĩnh. Sao chỉ có hai bọn họ, thổi đồ mặt dầy, chẳng lẽ so với tôi lại là người dẫn đầu hoành tráng hơn?
Thiên Thông kêu lên.
- Ha hả, đồng chí Thiên Thông. Trước khi hành động chẳng phải đã thống nhất, tôi đưa 2 triệu, những thứ lần này anh không có liên quan gì nữa rồi. Cậu nha, chính là tôi thuê sát thủ thôi. Cậu nói một chút đi, có phải như vậy không, lúc đấy hai người Vương Nhân Bàng và Tồn Quân đều ở đây. Cậu không thể nuốt lời được, đồng chí Thiên Thông của chúng ta lại là hạng người như thế sao?
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Đúng đúng, đúng đúng! Chúng tôi có thể làm chứng.
Lam Tồn Quân và Vương Nhân Bàng tự nhiên cùng nhau gật đầu hưởng ứng.
- Không cho thì không cho, thứ đồ chơi vớ vẩn, tôi không thèm. Lần sau cho dù anh bỏ ra mười triệu cũng đừng mong khiến tôi động lòng. Đồng chí Diệp Phàm, hiện tại Thiên Thông tôi cũng là cao thu thập đẳng. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ, tôi đi trước đây.
Thiên Thông nói xong, quay đầu đi.
- Đi thong thả nhé, tôi không tiễn.
Diệp Phàm lờ người này đi.
Thiên Thông đi được hai bước, không ngờ lại dừng bước.
- Làm sao vậy, ở đây không có mỹ nữ. Đồng chí Thiên Thông, cậu muốn đi thì đi nhanh lên. Về việc cao thủ, chúng tôi cũng không kém gì anh.
Xa Thiên cũng đã đột phá thập đẳng rồi, người ta so với anh còn mạnh hơn nhiều. Còn tôi và Vương Nhân Bàng cũng là cửu đẳng.
Đồng chí Thiên Thông, vẫn là Diệp Phàm người ta ban ân, bằng không, cậu đừng nghĩ sẽ đột phá được thập đẳng.
Miệng của Vương Nhân Bàng không buông tha người. Giong nói đầy châm chọc, thiếu chút nữa Thiên Thông phát điên lên dừng lại.
- Được rồi, đùa vậy thôi, dừng lại đi. Các anh chọn đi, thích gì cứ lấy đi. Bằng không, việc này thủ trưởng Cung biết phỏng chừng sẽ biết được. Bên kia Trương Cường cũng đã vụng trộm giữ lại một thứ. Lấy sớm đi phỏng chừng còn không phải đóng thuế.
Diệp Phàm nói giơ tay khẽ hấp, cái hòm đó đã ở trên giường.
Đương nhiên, ba người cũng không khách sáo. Thứ đồ như vậy ngu gì mà không lấy. Ba người cũng thật sự rất để tâm vào việc tìm chọn. Mỗi người vừa chọn được thứ đồ mình thích, đang cười híp mắt đi ra tới cửa, không ngờ phát hiện Lý Khiếu Phong bước vào.