- Cô tự cho mình là món hàng đúng không? Hồng phách thiên chân thì làm sao
chứ? Không phải cũng chỉ là quần áo sao?
Bố có thèm vào, cứ nằm mơ đi Chu Na. Nếu không phải trong lúc mê loạn, cô
đang nằm trên giường Lam gia tôi cũng không thèm chú ý đến cô đâu.
Cô cứ thử hỏi mọi người xem, con trai thứ ba của Tân Môn Lam Tồn Quân tôi là
nhân vật thế nào chứ. Ở Trung Hoa, những cô gái khóc muốn lên giường với tôi có mà
cả biển người.
Cô vẫn tự cho mình là tiên nữ giáng trần sao.
Đồng chí Lam cũng tức giận điên lên, nói một đống ra.
- Anh là tên khốn kiếp, tôi không để yên cho anh đâu!
Chu Na tức giận đến mức môi run lên, chỉ vào Lam Tồn Quân nói không hết lời.
- Không để yên thì cô sẽ làm gì chứ, tôi sợ cô chắc?
Không ngờ Lam Tồn Quân mỉm cười một cách bỉ ổi.
- Anh… Anh…
Chu Na nóng nảy.
- Được rồi, chúng ta đi mau thôi, sau khi rời khỏi đây các người cứ đấu miệng
thoải mái.
Diệp Phàm muốn đi khoát tay.
- Chờ một chút, nếu phải đi, các anh cũng phải kiếm ít đồ rồi hãy đi.
Lúc này, không ngờ Chu Na bình tĩnh trở lại, cắn môi nói.
- Cô có ý gì thế?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Tôi biết Tông Vô Thu có mấy người vợ, thời gian trước ông ta lục soát cầm trở
về một thùng hàng. Nghe nói tất cả đều là đồ ttrang sức cổ rất quý báu. Cách đây không
xa có một phòng trưng bày. Nghe nói còn phải mời siêu sao trong giới kim hoàn đến để
xem.
Chu Na nói.
- Ở đâu?
Lập tức đồng chí Vương Nhân Bàng cảm thấy hứng thú hỏi.
- Chưa từng thấy tiền à?
Chu Na liếc mắt nhìn anh ta một cách khinh bỉ.
- Đúng là. Dân quê mới như vậy. Đeo cái khuyên tai thôi mà cũng cho mình là
người giàu có.
Lam Tồn Quân cũng không quên nói một câu với đồng chí Vương Nhân Bàng.
- Anh đi theo tôi, việc này, tôi vốn cũng không biết nhiều lắm. Các anh thấy không,
hai cô gái ở góc phòng chính là người từng hầu hạ Tông Vô Thu lúc trước đấy. Bị tôi
moi ra.
Chu Na cười cười.
Lam Tồn Quân cõng Chu Na trên lưng. Ba người men theo đi tới.
Hai giáo đồ trình độ tứ đẳng không uy hiếp được Diệp Phàm, liền bị hắn giết chết.
Lúc mở hai thùng ra, Diệp Phàm nhìn thấy, run lên.
Bởi vì, tất cả đồ trong hòm đều là tinh ngọc và đồ trang sức cổ. Nếu lấy ra bán đấu
giá chắc sẽ không dưới trăm triệu.
Nhét hòm vào trong ba lô rồi lập tức trở về. Phát hiện thấy đám người Xa Nhất Đao
đã rời đi, ba người khẩn trương đi về hướng ngoài rừng cây. Phía trước hai dặm có
tiếng nổ lớn truyền đến.
- Không được rồi. Khẩn trương đi thôi.
Diệp Phàm kêu lên, liền dùng hổ ưng công. Cố không để bại lộ lúc này.
Một lúc sau tới chỗ bị nổ tung, phát hiện Xa Nhất Đao cả người đều là máu. Còn
mười mấy người của Tam Độc giáo dưới sự chỉ huy của ba trưởng lão, công kích tàn
nhẫn đám người Thiên Thông.
- Giết chết mấy con rùa các người.
Thiên Thông mắt đỏ lên đằng đằng sát khí.
Diệp Phàm không nói đến câu thứ hai, sử dụng can tương, bóng vừa chợt lóe lên,
rồi một tiếng ầm vang, một nhát đến phía sau đại trưởng lão Tông Minh Thiên, sâu tận
xương.
Lập tức đối phương bị rối loạn trận tuyến. Trước sau đều có địch, xông về phía
bọn Diệp Phàm, hơn nữa Xa Nhất Đao liều mình tấn công, rốt cục là mở một đường
máu ra khỏi rừng, về phía thôn, căn bản cũng không có nhiều sức để chống cự.
Cuối cùng tìm được chiếc xe cất giấu, mọi người lên xe.
- Tôi phỏng chừng không xong rồi, Diệp công tử, tôi giao Xa Thiên. Ôi…
Xa Nhất Đao nói, miệng phun máu.
- Vì cứu mọi người, ông ấy ta bị thương rất nặng ở bụng. Hiện tại không biết
được bên trong thế nào. Lại không có biện pháp phẫu thuật.
Triệu Thanh Ngọc nói.
Diệp Phàm khẩn trương bức ra nội khí , sơ cứu qua cho ông ta.
- Tiền bối, tiền bối phải sống. Tiền bối còn phải đợi để bế cháu đấy. Kiên cường
lên một chút, chúng ta phải sống để trở về. Tiền bối, lúc ở Xà Quật gian nan như vậy
còn có thể sống sót, chẳng lẽ bây giờ chuẩn bị về đến nhà mà không thể kiên trì được
sao?
Diệp Phàm nói động viên Xa Nhất Đao.
- Tôi sẽ sống, tôi muốn bế cháu tôi.
Xa Nhất Đao chép miệng hôn mê bất tỉnh.
Mọi người vội vàng trở về thành phố Pa-zhan, sau khi đưa người đến bệnh viện để
sơ cứu, vẫn lo lắng người của Tam Độc giáo tìm đến, nhưng điều kiện chữa bệnh ở
thành phố Pa-zhan có hạn, chủ yếu lại lo lắng người của Tam Độc giáo tìm đến được
đây, mọi người đành phải trở về chỗ ở bí mật.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đi vào phòng của Xa Nhất Đao.
- Cậu tìm tôi có việc gì, Diệp công tử, cậu nói đi. Tôi cũng không biết được khi nào
thì tôi sẽ chết.
Xa Nhất Đao thấy Diệp Phàm chép miệng vài cái rồi lại không nói gì, vì thế nói
trước.
- Tiền bối có nghe nói qua về tổ đặc nhiệm A Trung Hoa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa nghe nói qua bao giờ, có chuyện gì thế?
Xa Nhất Đao nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đó là một tổ chức đặc biệt của Trung Hoa, chuyên xử lý nghiệp vụ liên quan đến
các vấn đề xã hội. Đương nhiên, cũng có liên quan đến vấn đề an toàn quốc gia. Tiền
bối có muốn gia nhập tổ chức này không?
Diệp Phàm nói thẳng vào vấn đề.
- Tôi chết lúc nào cũng chưa biết được, viên đạn vẫn còn ở trong bụng của tôi, nói
điều này có ích gì đâu chứ? Hơn nữa, tôi ở giữa Xà Quật này đã ăn thịt rắn uống máu
rắn mấy chục năm rồi, trong cơ thể đã tích tụ rất nhiều độc rắn rồi. Chắc cũng chẳng
sống được bao lâu nữa. Hiện tại lại đang bị thương, có thể sống qua ngày mai hay
không cũng khó có thể nói được.
Xa Nhất Đao nói.
- Có phải tiền bối không thể quên được quê hương không, tuy nhiên, tôi nghĩ là
tiền bối sẽ không trở về được. Sau khi Tông Vô Thu hồi phục nhất định sẽ phái người đi
tìm tiền bối.
Thiếu chút nữa là Tam Độc giáo đã tìm ra chúng ta rồi. Thay vì phải trốn tránh, tiền
bối hãy gia nhập Tổ đặc nhiệm A đi.
Đất nước sẽ bảo vệ tiền bối. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A có rất nhiều cao thủ, có tổ
chức chuyên nghiên cứu giải độc.
Điều quan trọng hơn chính là, hiện tại chúng ta vẫn chưa thoát ra khỏi nguy hiểm.
Nếu tiền bối đồng ý gia nhập, tuy tôi không phải là người của tổ đặc nhiệm A, nhưng
trước kia là người của tổ, sau khi bị thương mới rút lui ra ngoài.
Tuy nhiên, vẫn liên lạc với bọn họ. Nếu tiền bối đồng ý gia nhập, lập tức chúng ta
có được sự trợ giúp của bọn họ.
Điều này sẽ hỗ trợ rất lớn đối với việc chúng ta có thể an toàn thoát hiểm quay về
Trung Hoa. Bằng không, vô cớ chúng ra xuất binh, bọn họ sẽ không ra tay trợ giúp
chúng ta đâu.
Nếu chúng ta không thể quay về Trung Hoa, dòng họ Xa của tiền bối chắc chắn sẽ
bị tuyệt hậu rồi. Theo tin tình báo rất tin cậy, các tín đồ của Tam Độc giáo đã đuổi đến
thành phố Pa-zhan rồi.
Diệp Phàm nói, đương nhiên muốn làm cho sự tình trở lên nghiêm trọng một chút.
Đối với cao thủ đạt thập nhị đẳng. Tuy rằng đi đứng không thuận tiện, nhưng dù gì
cũng là thập nhị đẳng. Một khi tổ Khoa học năng lượng giúp ông ta chữa khỏi tật ở
chân, ông ta thật xứng đáng với cái tên đại cao thủ rồi.
- Bọn họ thực sự đồng ý trợ giúp chúng ta? Tuy nhiên, tôi là người Ấn Độ. Bọn họ
sẽ tin tưởng chúng tôi không?
Xa Nhất Đao băn khoăn.
- Yên tâm, sau khi gia nhập Tổ đặc nhiệm A, ông và đất nước Ấn Độ sẽ không có
chút quan hệ nào nữa. Hơn nữa, ông mất tích 30 năm. Chắc hộ khẩu của ông ở bên kia
đã sớm bị hủy bỏ rồi. Bây giờ ông chính là một người không có quốc tịch.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, thôi. Tôi gia nhập! Tuy nhiên, nếu Tổ đặc nhiệm A có hành động gì liên quan
đến quốc gia của tôi, tôi sẽ không tham dự. Cái này cậu nói rõ ràng với bọn họ, tuy nói
là tôi đã rời khỏi Ấn Độ 30 năm nay, nhưng dù sao đó cũng là nơi sinh ra và nuôi dưỡng
tôi. Hạ thủ ở đó tôi không làm được, đương nhiên, các cậu muốn làm gì tôi cũng sẽ
không ngăn cản.
Xa Nhất Đao nói.
- Được!
Trong lòng Diệp Phàm mừng rỡ, sau khi rời khỏi đây hắn lập tức rút điện thoại gọi
thông báo cho đồng chí Cung Khai Hà. Đem chuyện của Xa Nhất Đao nói ra.
- Ông ta thật sự là cao thủ thập nhị đẳng đại viên mãn?
Giọng điệu đồng chí Cung có chút run rẩy, xem ra, lão già cũng không bình tĩnh
được rồi.
Dù sao, thực lực của Xa Nhất Đao cũng thật đáng sợ. Nếu như có thể sát nhập
vào tổ đặc nhiệm A, như vậy tổ cũng sắp có thêm được cao thủ trấn thủ rồi. Mặc dù Xa
Nhất Đao có không ra trận lần nào, nhưng đối với quốc gia khác mà nói đó cũng là một
uy hiếp lớn.
- Chắc chắn, tuy nhiên, nếu không điều trị có lẽ ông ta chỉ có thể phát huy năng
lực của cao thủ thập đẳng thôi. Huống chi, hiện tại tron bụng ông ta còn có viên đạn
chưa lấy ra được, hy vọng tổng bộ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cứu viện chúng tôi về
nước.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn cậu, Diệp Phàm, các cậu vì tổ quốc mà cống hiến, tổ quốc nhân dân sẽ
không quên các cậu. Tôi sẽ lập tức sắp xếp, hiện tại các cậu cứ ở đó đừng đi lại nhiều.
Một khi người của chúng ta đến nơi. Lập tức sẽ liên hệ với cậu.
Cung Khai Hà nói.
Đồng chí Cung Khai Hà hành động thật nhanh chóng, cũng không hiểu được ông
ta dùng cách nào. Gần ba giờ sau, một tổ hành động đặc biệt của tổ đặc nhiệm A đã
đến thành phố Pa-zhan. Là Lý Khiếu Phong tự mình dẫn đội tới, và, nhanh chóng liên
lạc với Diệp Phàm.
Không lâu sau cú điện thoại, đám người của Diệp Phàm đã ngồi trên một phi cơ
bay lên trời.
Đồng thời còn có ba chuyên gia của tổ Khoa học Năng lượng, tiến hành giải phẫu
cho Xa Nhất Đao ngay trên máy bay. Nhưng điều kiện trên máy có hạn, không có cách
nào để tiến hành giải phẫu triệt để, chỉ có thể khống chế được bệnh tình thôi.
Diệp Phàm bị Lý Khiếu Phong gọi vào một phòng cách biệt trên máy bay.
- Có thể cậu không biết, vì cứu viện cho các cậu. Đồng chí Cung Khai hà đích thân
tìm đến Chủ tịch Đường. Lập tức liên hệ với chính phủ Lào.
Cho nên, việc chúng ta dùng máy bay đến đây mới thuận lợi như vậy. Đương
nhiên, chuyện này của chúng ta rất bí mật, mặc dù chính phủ Lào chưa chắc đã hiểu
được nguyên nhân sâu xa của chuyện này.
Tất nhiên, bọn họ cũng có chút hoài nghi. Nếu Chủ tịch Đường ra mặt trong
chuyện này chắc chắn sẽ liên lụy rất lớn.
Chỉ là bọn họ hoài nghi liền để cho bọn họ hoài nghi thôi. Tuy nhiên, chính phủ Lào
và đất nước của chúng ta luôn luôn là bạn tốt. Việc bao vây vùng Tam Giác Vàng về
thuốc phiện chúng ta cũng thường xuyên liên hệ hành động. Cho nên, theo phương diện
này phỏng đoán cũng không có gì kỳ lạ.
Lý Khiếu Phong nói.
- Cảm ơn!
Giọng Diệp Phàm có chút nghẹn ngào, hắn cũng có chút kích động.
- Không phải! Đồng chí Diệp Phàm, cậu nhầm rồi. Chúng tôi mới phải cảm ơn cậu
đó đồng chí Diệp Phàm à. Lần này các cậu phải trả giá bằng việc hy sinh hai đội viên dự
bị, tuy nhiên cũng đổi lại được một cao thủ thập nhị đẳng.
Hơn nữa, nghe nói Thanh Ngọc, Chu Đồng cùng các đồng chí khác đều đã được
đột phá. Cái này thực ra sẽ tăng cường thực lực của Tổ đặc nhiệm A.
Đồng chí Cung Khai Hà nói qua rồi, sẽ ghi nhận công lao của cậu! Công lao lớn!
Lý Khiếu Phong trong lòng đầy hăng hái nói.
- Đáng tiếc, Trương Cường, chắc sẽ phải rời khỏi tổ đặc nhiệm A.
Diệp Phàm thở dài vẻ mặt có chút buồn bực.
- Việc này chẳng phải đúng với những gì cậu muốn sao.
Lý Khiếu Phong nhìn chằm chằm hắn.
- Ha hả, tuy nhiên, chuyện căn cứ hải quân thành phố Phổ Hải có ai trong tổ đặc
nhiệm A có thể ra mặt vì Trương Cường, lần này không thể bỏ qua công lao của Trương
Cường được. Tổ chúng ta vì anh ta mà bỏ ra chút sức cũng là nên làm đúng không
nào?