Quan Thuật

Chương 2052: Chương 2052: Chủ nhiệm Diệp là người thế nào




Phá hoại hôn nhân, Diệp Hào với Cầm Phương đã cầm giấy đăng ký kết hôn đâu? Bọn họ đã đính hôn đâu? Nực cười! Cậu thanh niên, đừng ở đây nói năng lung tung nữa, Triệu Hướng Lực tôi không phải dễ dọa. Nếu nói phá hoại, chính là các cậu. Việc này, tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo sư đoàn 1 các cậu, chẳng ra thể thống gì cả. Mời về, mau đi cho.

Triệu Hướng Lực giọng điệu nghiêm khắc, lấy thế ép người.

- Có lẽ chuyện hôn sự này là Triệu Hướng Lực quấy rầy nhiều nhất, người này vì lấy lòng Phó chủ tịch tỉnh Khương, không ngờ ngay cả hạnh phúc của cháu gái cũng không để ý. Da mặt này, thật đúng là không phải dầy bình thường.

Diệp Phàm thản nhiên hừ nhẹ một tiếng.

- Không sao, lát nữa chúng ta đi vào sẽ đập vào bộ mặt dày như đáy nồi này của hắn.

Phạm Cương vẻ mặt hưng phấn, bởi vì, gã cảm thấy hôm nay có thứ đáng xem.

- Đừng nói xằng, có chuyện phải bàn bạc cho tốt có phải không? Dù sao, Triệu Hướng Lực là chú ruột của Cầm Phương, làm găng tóm lại không tốt đúng vậy không Chủ nhiệm Diệp? Thân thích mà, sau này cuối cùng cũng phải đi thôi.

Tạ Quốc Trung cũng không muốn làm sự việc ầm ĩ đến căng thẳng, ở bên cạnh vội vàng nói nhỏ.

- Người khác không nói, Cầm Phương, cháu nói đi, cháu có yêu Diệp Hào không?

Lúc này, Khương Nhiên ép sang Cầm Phương.

- Cầm Phương, con cần phải nghĩ cho kỹ. chuyện cầu thân của Diệp Gia Triệu Mại Đạt ta sẽ tuyệt không đồng ý. Nếu con thật sự muốn làm ầm ĩ, Triệu Mại Đạt ta đây coi như không có đứa con gái này.

Triệu Mại Đạt cũng ép cô. Ông ta cũng hiểu, con gái của mình rất hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà. Đây chính là điểm yếu của Triệu Cầm Phương.

- Con... Con...

Triệu Cầm Phương thì thào chính là nói không ra lời, hai mắt cô rưng rưng. chốc chốc nhìn Diệp Hào, chốc chốc nhìn cha mẹ...

- Tốt lắm, im lặng chứng tỏ cự tuyệt, cũng chính là trong trái tim Cầm Phương căn bản không có Diệp Hào. Tốt lắm tốt lắm, về đi Diệp Hào, đừng ở đây làm loạn thêm nữa.

Lúc này, Triệu Hướng Lực không ngờ tìm ra cái lí lẽ đâu đâu ngụy biện nói.

- Im lặng chứng tỏ cự tuyệt, ông đây lần đầu nghe thấy chuyện này.

Phạm Cương lạnh lùng hừ giọng.

- Ha ha, miệng ở trên mặt hắn, hắn nói thế nào thì chính là như thế. Cái này gọi là lý luận cường quyền, uy quyền mà, luôn nắm trong tay một số ít người. Bọn họ nói một cộng một bằng ba tất có người nịnh nọt, cậu nói một cộng một bằng hai người ta nói cậu là ngụy biện.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Cầm Phương, em nói một tiếng, em có yêu Diệp Hào này không?

Diệp Hào tức giận, hét về phía Triệu Cầm Phương.

- Em... Em... anh Diệp Hào, em... chuyện này...

Khi Triệu Cầm Phương thì thào sắp nói ra, chợt nghe thấy Tiền Nhất Hùng đột nhiên miệng đầy châm chọc nói,

- Họ Diệp kia, mày mang chai rượu này đi, loại hàng giả này cũng dám mang đến. Nhìn thấy không, loại Mao Đài cất hầm này, đây là rượu dùng cho quan khách quốc gia, quan khách bình thường còn chưa được uống, ở chợ căn bản là không mua được. Chính là thi thoảng có thể gặp người khác biếu lấy ra bán, giá cả của nó, không phải một binh sĩ nghèo như mày có thể mua được.

- Cầm về đi, lại biếu rượu giả, hàng giả này ông uống vào đau đầu!

‘Choang’ một tiếng chói tai truyền đến, Triệu Mại Đạt thấy con gái bị Diệp Hào ép đã thấy run tay, lại lập tức nghe thấy lời Tiền Nhất Hùng nói, tiện tay liền ném rượu Mao Đài với trà Diệp Hào biếu sang bên này.

Tất nhiên, Diệp Hào không đỡ, rượu Mao Đài kia rơi xuống đát vỡ tan, một mùi hương nồng đậm bay lên.

Diệp Phàm chân mày dựng ngược, vài bước đã đi đến đứng ở cửa đại sảnh. Trên mặt nở nụ cười quỷ dị, hỏi:

- Diệp Hào, là ai đập rượu Mao Đài tôi tặng mẹ nuôi vậy.

- Tôi đập, cậu thanh niên, thế nào. Loại rượu giả này cậu cũng dám đem ra tặng người khác, thật sự là tai hại.

Nhận thấy là người mày rậm mắt to đang lên tiếng, thấy đứng bên cạnh ông ta còn có một phụ nữ trung niên, có lẽ người này chính là Triệu Mại Đạt.

- Lão Tạ, anh cũng đến à.

Lúc này, Tạ Quốc Trung vừa mới bước vào, Phó chủ tịch tỉnh Khương gật đầu tiếp đón trước.

- Chủ tịch Khương, xin chào.

Tạ Quốc Trung cũng vội vàng lên tiếng chào hỏi.

- Bí thư Tạ, mời ngồi.

Triệu Hướng Lực tiến đến kéo ghế.

- Chủ nhiệm Diệp, anh ngồi trước đi.

Tạ Quốc Trung không ngồi, quay đầu nói với Diệp Phàm. Người trong đại sảnh vừa nghe, lập tức sắc mặt cứng đờ.

Tất cả đều nhìn chăm chú về phía người thanh niên Diệp Phàm này, bởi vì, ngay cả Tạ Quốc Trung nhân vật số một thành phố Mặc Hương này phải gọi 'Chủ nhiệm Diệp', thì vị Chủ nhiệm Diệp này khẳng định không phải ở thành phố.

Không phải ở thành phố ít nhất phải ở trên tỉnh. Ở tỉnh có thể gọi danh xưng Chủ nhiệm Diệp liệu có mấy người. Ví dụ, chủ nhiệm văn phòng gì thì không cần nói. chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển hình như cũng không phải họ Diệp, não bộ mấy người trong đại sảnh đang vận động rất nhanh rà soát thông tin có liên quan.

Đặc biệt Phó chủ tịch tỉnh Khương càng cẩn thận một chút. Ông ta phát hiện dáng vẻ Tạ Quốc Trung với Diệp Phàm hơi có chút kính trọng. Điều này rất khiến người ta có chút giật mình. Dù là chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Tỉnh ủy cũng không thể khiến Tạ Quốc Trung như vậy được.

Huống chi, Phó chủ tịch tỉnh Khương hiểu được Diệp Phàm không thể là vị chủ nhiệm nào đó ở tỉnh. Trừ phi là Chủ nhiệm văn phòng, tuy nhiên, đó là không thể.

- Cũng được, tôi ngồi trước vậy.

Diệp Phàm không từ chối, đặt mông ngồi xuống. Phạm Cương cũng nhanh nhẹn. Vội vàng tiến lên lấy từ trong cặp ra một hộp xì gà châm một điếu cho Diệp Phàm.

- Bí thư Tạ có muốn một điếu không?

Diệp Phàm phả ra một vòng khói, hỏi Tạ Quốc Trung. Này, nếu Triệu gia và Tiền gia muốn khoe khoang, thì Diệp Phàm đại diện cho Diệp gia, đương nhiên càng phải khinh khỉnh. Nếu phải khoe khoang thì phải 'Khoe khoang' hơn hai nhà Triệu Tiền mới được. Cho nên, Diệp Phàm mới tỏ vẻ cao ngạo như vậy. Chính là làm cho bọn họ xem.

- Không cần đâu, cảm ơn, tôi hút kém lắm.

Tạ Quốc Trung thật ra cũng muốn hút, ông ta cũng biết xem hàng, biết đây là mặt hàng xa xỉ, có lẽ ở chợ không được bán loại này. Tuy nhiên, ông ta thấy Diệp Phàm không đếm xỉa đến Phó chủ tịch tỉnh Khương Nhiên này, lãnh đạo cũng không có thuốc hút, Tạ Quốc Trung tự nhiên không dám hút.

- Cậu là ai? Đây là Triệu gia, còn ít tuổi, sao dám cao ngạo như vậy, cút ngay. Không biết Chủ tịch Khương ở đây sao?

Lúc này, một người thanh niên bên cạnh Tiền Nhất Hùng lại bắt đầu khinh thường ra mặt. Tất nhiên, cậu ta muốn ép thế Diệp Phàm. Người này tên Trần Dũng, ở tỉnh thành cũng hàng con ông cháu cha.

Bốp một tiếng âm thanh cái tát chát chúa vang lên, mọi người phát hiện, bóng người nhoáng lên. Trên mặt Trần Dũng bên cạnh Tiền Nhất Hùng đúng là đã trúng một cái bạt tai.

Bởi vì, trên mặt Trần Dũng đã hiện rõ năm dấu ngón tay, rõ màu tím xanh. Tất nhiên là tụ huyết gây ra, đây là tác phẩm của Phạm Cương. Diệp Hào với bạn gã là Phó trung đoàn trưởng Thẩm tất nhiên ở trong lòng hô to quá đã.

- Mẹ kiếp, khi đại ca của tao đang nói chuyện đâu đến lượt thằng hề như mày chõ mõm vào! Ngoan ngoãn cho ông một chút, bằng không, lại muốn nếm thử bàn tay ông xem làm bằng sắt hay không hả.

Phạm Cương mở miệng liền chửi rủa. Tất nhiên là xả giận vì Diệp Hào.

- Mày là ai, dám nói tên ra cho ông...

Trần Dũng tức giận đến môi miệng run run, chỉ vào Phạm Cương trực xông tới.

Tuy nhiên, hiển nhiên, động tác vừa rồi của Phạm Cương quá nhanh. Tiền Nhất Hùng cũng không phải đồ con lừa, hiểu được Phạm Cương có lẽ là một người luyện võ.

Loại người này dùng nắm đấm với hắn đó là tuyệt đối không sáng suốt. Cho nên, Tiền Nhất Hùng giữ tay bạn tốt Trần Dũng lại không cho hắn xông tới.

- Được rồi, nghe tôi kể một câu chuyện.

Diệp Phàm đột nhiên nhướn mày, mặt nghiêm, ánh mắt sắc bén lướt trên mặt Tiền Nhất Hùng và Trần Dũng.

Hai người này cảm giác giống như đột nhiên bị dao cứa qua vậy. Như phản xạ có điều kiện sờ sờ mặt mình, phát hiện không chảy huyết mới đầy vẻ kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Thầm nhủ ánh mắt người này, thật đáng sợ.

Diệp Phàm hiện tại là cửu đẳng, ép nội lực trong ánh mắt phóng ra ngoài, đương nhiên ánh mắt đó rất sắc bén. Nghe nói ánh mắt của cao thủ Tiên Thiên có thể đả thương người, đương nhiên, điều này chỉ là truyền thuyết.

Kỳ quái chính là người trong đại sảnh tất cả đều không nói, Phó chủ tịch tỉnh Khương cũng cảm giác được cái gì đó, đứng một bên làm khán giả. Phó chủ tịch tỉnh Khương với Tiền gia không phải cùng 1 nhà, Khương Nhiên với cha Tiền Nhất Hùng Tiền Lưu Sinh là anh em kết nghĩa.

Một tiếng 'Chủ nhiệm Diệp' vừa rồi của Tạ Quốc Trung đã khiến Khương Nhiên trong lòng gợn sóng. Cứ suy đoán về chủ nhiệm họ Diệp, lục tìm thông tin có liên quan.

Chỉ có điều, chủ nhiệm họ Diệp ở Trung Quốc cũng không phải ít, vả lại, Khương Nhiên cũng không dám liên hệ người thanh niên Diệp Phàm này với đồng chí Diệp Phàm Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường.

Bởi vì, tuổi của Diệp Phàm khiến đồng chí Khương Nhiên không dám nghĩ như thế. Trong lòng Khương Nhiên, Diệp Phàm kia ít nhất cũng phải là nhân vật trên 40 tuổi. Căn bản không thể móc nối với chủ nhiệm họ Diệp này.

- Rượu này à, là tôi biếu mẹ nuôi Diệp Kim Liên. Diệp Kim Liên là ai? Bà chính là mẹ Diệp Hào. Mà quan hệ giữa tôi và Diệp Hào thì không cần phải nói. Hôm nay Diệp Hào tới đây cầu thân, cho nên, tôi kêu Diệp Hào mang hai chai Mao Đài cất giữ mấy tháng nay đến đây. Không thể ngờ được, tôi thật sự không thể tưởng tượng được.

Diệp Phàm nói đến nơi đây cố ý lập lờ, khiến toàn bộ mọi người trong đại sảnh cảm giác hơi khó hiểu.

- Chủ nhiệm Diệp, có cái gì anh nói rõ ra đi, Triệu Mại Đạt tôi không hiểu cách nói vòng vo này.

Triệu Mại Đạt nhăn mặt nói.

Nếu không phải thái độ vừa rồi của Tạ Quốc Trung với Diệp Phàm như thế, Triệu Mại Đạt sớm đuổi người thanh niên Diệp Phàm này ra khỏi Triệu gia, đâu để hắn này ở đây huênh hoang.

- Nói rõ, được, ông thông gia, vậy tôi sẽ nói rõ ràng. Hôm nay tới đây, vốn mời bí thư Tạ tới là làm mai mối cho Diệp Hào.

Không thể ngờ được vừa đến đã đụng phải việc này, hai chai Mao Đài hảo hạng lại biến thành rượu giả. Tôi đang hoài nghi, Mao Đài này chẳng lẽ thật sự là giả.

Mao Đài này là mấy tháng trước tôi trở lại Thủy Châu 'tiện mang về' từ nhà Bí thư Đoàn đó. Không thể tưởng tượng được Mao Đài trong nhà Bí thư Đoàn cũng có rượu giả.

- Không đúng rồi, nghe Bí thư Đoàn nói Mao Đài này là lãnh đạo cũ ở thủ đô tặng cho ông ấy. Chẳng lẽ lãnh đạo cũ ở thủ đô...

Diệp Phàm mới nói một nửa, thấy người nhà họ Triệu bộ dạng có chút mơ hồ nhìn mình. Đương nhiên, anh hiểu được người nhà họ Triệu không biết Bí thư Đoàn này là ai.

- Chủ nhiệm Diệp nói chính là bí thư Đoàn Hải Thiên sao?

Tạ Quốc Trung người này thật đúng là biết chọn cơ hội, lập tức tìm một cơ hội mở miệng, tự nhiên là giúp đỡ Diệp Phàm.

- Ha ha, không phải ông ấy thì còn là ai? Nhớ nắm đó, tôi còn là cấp dưới của ông ấy, công tác ở khu Hồng Liên một thời gian.

Diệp Phàm thản nhiên cười, nụ cười này đối với người nhà họ Triệu và họ Tiền đều không can hệ.

Bởi vì, bọn họ vẫn không biết Diệp Phàm là người thế nào. Ngay cả Đoàn Hải Thiên bọn họ cũng không thế nào biết được. Có điều, sắc mặt Triệu Hướng Lực lại có chút thay đổi.

Tự nhiên, cán bộ trong cơ chế, giống cấp bậc của Triệu Hướng Lực, không thể không biết nhân vật số 3 trong Tỉnh ủy đương nhiệm—— Đoàn Hải Thiên .

Cho nên, lão già này miệng có chút khô khốc, da mặt có chút tím tái. Bởi vì, lão ta đang nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng.

Hiển nhiên, từ miệng của vị Chủ nhiệm Diệp này có thể hiểu được. Quan hệ của anh ta với Đoàn Hải Thiên không tồi, bằng không, sao có thể đến nhà ông ấy đi 'tiện uống rượu'. Có thể 'tiện' nhân như vậy, quan hệ kia thân mật hơn so với cấp trên cấp dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.