- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mẹ nuôi, mẹ lập tức gọi Diệp Hào dậy, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát. Mau chóng tới Mặc Hương cũng vào khoảng 9 giờ, vừa kịp lúc.
- Hào Tử không chờ được, nó đi trước rồi. Có lẽ sắp đến Lâm Tuyền rồi.
Diệp Kim Liên nói.
- Sao mẹ không nói sớm, con lập tức xuất phát.
Diệp Phàm cũng sốt ruột, chỉ sợ Diệp Hào bị kích động đến bên đó lại bị ức hiếp.
Tới Lâm Tuyền, Phạm Cương đã đợi từ sớm. Diệp Phàm rời khỏi ghế lái ngồi ở ghế bên. Phạm Cương phóng hết ga, Diệp Phàm nhấc điện thoại, nói:
- Bí thư Tạ, tôi là Diệp Phàm, tôi muốn đến chúc tết ông.
Vị bí thư Tạ này tất nhiên là Bí thư Thành ủy thành phố Mặc Hương Tạ Quốc Trung. Cũng là chú của Tạ Mị Nhi.
- Là Chủ nhiệm Diệp à, nói ngược rồi. Anh là lãnh đạo văn phòng chính phủ, phải là các đồng chí cấp dưới chúng tôi tới chúc tết anh mới đúng.
Tạ Quốc Trung giọng điệu thân thiết, ha hả cười nói. Chuyển đề nói,
- Tôi đang định hôm nay đến Cổ Xuyên, anh đang ở Cổ Xuyên sao?
- Tôi lúc này đang qua Lâm Tuyền, có lẽ 8 giờ hơn sẽ tới thành phố. Tuy nhiên, có một việc muốn phiền bí thư Tạ một chút.
Diệp Phàm nói.
- Cái gì mà phiền với không phiền chứ, anh cứ nói, chỉ cần là chuyện Tạ Quốc Trung tôi có thể làm được.
Tạ Quốc Trung thái độ rất thành khẩn, không hỏi trước đã đồng ý.
- Việc này chắc chắn anh có thể làm được, Tạ Tốn chắc cũng biết, hồi tôi công tác ở đập nước Thiên Thủy có nhận một người mẹ nuôi.
Bà tên là Diệp Kim Liên. Con gái bà chính là Diệp Nhược Mộng, mấy năm trước vì bảo vệ kim mã đời Đường mà bị kẻ xấu giết. Mà bà còn có một đứa con trai tên là Diệp Hào, cũng là anh nuôi của tôi.
Anh ấy hiện nay là thiếu tá Tiểu đoàn trưởng sư đoàn dã chiến số 1 thành phố Mặc Hương. Đang là bạn với Triệu Cầm Phương thiên kim của Chủ tịch Hội đồng quản trị 'tập đoàn Thiên Cương ' Triệu Mại Đạt.
Hôm nay mùng ba, tôi vừa hay trở về. Ý mẹ nuôi là có thể xử lý việc này trước hay không.
Cho nên, tôi cũng liền đi một chuyến. Hơn nữa, thời gian của tôi hơi vội, mùng sáu đã phải đi rồi."
Diệp Phàm nói đơn giản một chút.
- Dĩ nhiên là được, Triệu Mại Đạt tôi biết. Ông ta ở Mặc Hương chúng ta cũng là danh nhân rồi. Hơn nữa, ông ta có người em trai tên là Triệu Hướng Lực, còn là đồng nghiệp với tôi, đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Chủ nhiệm Diệp, không ngại để tôi làm ông mai chứ?
Tạ Quốc Trung cũng suy đoán ra một chút ý tứ của Diệp Phàm, cho nên, dứt khoát nói rõ.
Hơn nữa, việc này Tạ Quốc Trung cho rằng cũng không có gì khó khăn. Chẳng lẽ Triệu Mại Đạt còn dám không nể mặt Bí thư Thành ủy này?
Huống chi, có thể tác thành chuyện hôn sự này cũng là một việc tốt. Chủ yếu chính là, từ nay về sau sau, quan hệ giữa mình với Chủ nhiệm Diệp không phải sẽ tiến thêm một nấc sao.
Loại chuyện không phí sức mà tình cảm lẫn quan hệ đặc biệt tăng này Tạ Quốc Trung tất nhiên sẵn lòng làm rồi. Huống chi, trước kia Diệp Phàm đã từng giúp Tạ Tốn cầu thân.
Cũng là trả một ân nghĩa. Tạ Quốc Trung còn cho là Diệp Phàm có lẽ cần thể diện, mình ra mặt làm ông mai thì đủ thể diện cho người nhà họ Diệp ở đập nước Thiên Thủy rồi.
Hơn nữa, cũng giữ thể diện cho Triệu gia. Chuyện một mũi tên trúng mấy con chim này, Tạ Quốc Trung nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có lợi.
- Vậy đương nhiên là tốt, có đại bí thư như anh làm ông mai, Diệp Hào có thừa thể diện rồi.
Diệp Phàm tất nhiên lập tức thuận nước đẩy thuyền, trước tiên buộc Tạ Quốc Trung lên thuyền đã rồi nói sau.
Nghe nói một nhà khác tới cầu thân cũng có chút thực lực, hơn nữa, còn là trên tỉnh xuống. Có lẽ ở tỉnh cũng có chút năng lực. Đến lúc đó, lão Tạ biết được có lẽ trong lòng sẽ buồn bực. Diệp Phàm ở trong lòng thầm nói một câu.
8 rưỡi đã tới thành phố Mặc Hương, Diệp Phàm tới nhà Tạ Quốc Trung trước. Sau khi hai người chào hỏi thấy thời gian cũng không còn nhiều, hai chiếc xe thẳng tiến đến Triệu gia.
Triệu gia vì giàu có, cho nên, ở tại một căn biệt thự.
Xe Diệp Phàm vừa đến Triệu gia, phát hiện đã có hai chiếc Audi đỗ ở trước cửa biệt thự Triệu gia.
- Anh, đó là biển xe của Ủy ban nhân dân tỉnh, xem ra, đối thủ của chúng ta rất mạnh nha. Chỉ không biết là vị nào?
Lúc này, Phạm Cương giơ tay chỉ biển số xe Audi nói.
- Biển số gần 20, có lẽ là hàng Phó chủ tịch tỉnh hoặc Giám đốc sở.
Diệp Phàm nheo mắt ngắm biển số xe, thuận miệng nói.
Nếu ở Tỉnh ủy biển số xe nhỏ hơn 10, Diệp Phàm thực sự hơi đau đầu. Về mấy vụ này ngoài ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ra, Diệp Phàm nhưng tỏ ra tự tin có thể áp chế bọn họ. Tỉnh Nam Phúc mà, Diệp Phàm còn có chút thực lực .
Tuy nhiên, hai mắt Tạ Quốc Trung lại có chút sững sờ nhìn biển số xe kia. Không khỏi mông lung liếc nhìn Diệp Phàm. Có lẽ, lão già này cũng đoán được một chút gì rồi. Hôm nay mình đến chính là bia đỡ đạn rồi.
Ánh mắt lão Tạ không khỏi chớp chớp, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giả bộ không có việc gì, cười nói:
- Xem ra Triệu gia cũng rất được, không biết vị lãnh đạo nào giá lâm?
Tuy nhiên, trong lòng đồng chí lão Tạ thiếu chút nữa nghiến răng. Cái tết này đang êm đẹp thế nào lại dính vào chuyện này. Có điều, cũng là đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tiến về phía trước.
Bởi vì, vị Chủ nhiệm văn phòng chính phủ họ Diệp này tuyệt đối không thể đắc tội. Đương nhiên, lão Tạ cũng từ biển số xe thấy được một ít manh mối, chắc không phải là hàng ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, cho nên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đối phó hàng Phó chủ tịch tỉnh, lão Tạ tự tin còn có thể kháng cự một chút. Mấy đồng chí này, nhiều nhất chỉ là sau này làm khó dễ mình, thật muốn loại mình cũng là không tưởng. So sánh với Diệp Phàm VIP của văn phòng chính phủ này, ai nặng ai nhẹ lão Tạ thấy được rất rõ ràng.
- Không rõ lắm.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, tay này, tất nhiên là tiếp tục giả ngu. Đã giả vờ phải giả vờ đến cùng, dẫu bị lộ ra mình biết rõ cũng phải tiếp tục giả bộ, đây là vấn đề thể diện. Tin rằng lão Tạ cũng sẽ không ngốc đến mức mạo muội phơi bày thực trạng.
Mấy người chậm rãi bước tới biệt thự.
Tuy nhiên, từ xa chợt nghe thấy trong đại sảnh biệt thự Triệu gia truyền đến tiếng hét to phẫn nộ của Diệp Hào:
- "Chú Triệu, chú không thể như vậy. Cháu với Cầm Phương là thật lòng. Tuy nói nhà cháu cũng không giàu có, xuất thân đập nước Thiên Thủy. Nhưng, Diệp Hào tự tin sau này sẽ được đề bạt. Nhất định sẽ khiến Cầm Phương sống hạnh phúc. Chú Triệu, chú xem...
Diệp Phàm dừng bước, trên mặt nở nụ cười lạnh, muốn nghe xem người trong đại sảnh sẽ nói thế nào.
Còn Tạ Quốc Trung sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, ông ta đang chờ lãnh trong đạo đại sảnh phát ra âm thanh, cũng tốt ở trong lòng đối phó trước một chút, muốn làm rõ xem là vị lãnh đạo nào, một chút nữa làm thế nào để nói mượt mà một chút.
Vừa phải làm vừa lòng đồng chí Diệp Phàm, cũng không thể quá ư đắc tội với lãnh đạo tỉnh, thật sự là khó chết đồng chí lão Tạ rồi. Bộ não ông ta đang chuyển động nhanh dần.
- Biết là được rồi, xuất thân từ một thôn nghèo hẻo lánh, không ngờ cũng muốn cưới Cầm Phương. Họ Diệp, sao mày không tưới nước tiểu lên mình, giống như gấu đi.
Còn thốt ra quân hàm, ngay mày có cầm lon thiếu tá đến phòng ban chính phủ đòi xách dép cho ông cũng không xứng. Còn dám nói muốn cho Cầm Phương cuộc sống hạnh phúc, tao hỏi mày, mày được bao nhiêu tiền trợ cấp?
Có hơn ngàn tệ mà cũng dám nói khiến Cầm Phương sống hạnh phúc. Mày mà có xe hơi biệt thự sao, đừng bảo ngôi miếu đổ nát quê mùa kia của mày biến thành biệt thự nhé.
Ổ gà rừng không đẻ ra được Phượng Hoàng đâu.
Lúc này, một âm thanh đàn ông trẻ tuổi vô cùng 'xấc láo', gần như bỡn cợt thiếu tá Tiểu đoàn trưởng Diệp Hào không đáng một đồng.
- Ha ha ha...
Lúc này, một thanh âm khác nói vang,
- Cậu Tiền, anh nghe thấy không, một hàm thiếu tá cũng lấy ra khoe khoang, cho là thiếu tá là ngon lắm à. Thật không biết trời cao đất dày là gì? Thiếu tá có phải không, chỉ cần cậu Tiền phát ngôn một câu, chỉ sợ, đến lúc đó, vị đồng chí nào đó bị quân đội đuổi ra khỏi cửa, đến Ban chỉ huy Quân sự làm gác cửa cho người ta thôi.
- Quân đội cũng không phải do người nhà họ Tiền các người lập ra, có mấy đồng tiền là có thể huênh hoang được sao! Tiểu thư Cầm Phương người ta chính là chấm Tiểu đoàn trưởng Diệp chúng ta, nếu bàn về diện mạo, mày xem mày mới giống gấu ấy, cũng dám ở đây khoác lác. Tin hay không ông đây hô một tiếng, bảo đảm mày không ra khỏi Mặc Hương.
Lúc này, một thanh âm đàn ông cũng ngạo mạn tương đương, có lẽ là bạn quân ngũ của Diệp Hào.
- Phó trung đoàn trưởng Thẩm, mày cho mày là ai hả? Một Phó trung đoàn trưởng cũng khoe khoang cái gì? Ngay cả sư đoàn trưởng bọn mày ở trước mặt chú Khương tao cũng chỉ biết cúi đầu khom lưng. Càng không cần nói tới mày, chú Khương chú nói có đúng không?
Thanh âm của gã kia.
- Được rồi, cậu thanh niên, trở về đi. Đứng làm phiền ngày vui của Nhất Hùng cháu ta. Việc này, cậu không phải vừa nghe Chủ tịch Hội đồng quản trị Triệu nói rõ rồi hay sao?
Hơn nữa, vừa rồi Chủ tịch thành phố Triệu cũng đã nói rất rành mạch. Cậu thanh niên, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc trước một chút.
- Có một số việc không phải chỉ múa mép khua môi có thể làm được. Hôn nhân là đại sự, là vấn đề rất nghiêm túc. Cha người ta đã không đồng ý cậu còn cố nán lại đây, như vậy tử cũng không tốt..."
Lúc này, người được gọi là chú Khương cát tiếng, hơn nữa, đây hoàn toàn là một giọng điệu kẻ cả giáo huấn người ta.
- Họ Khương lãnh đạo ở tỉnh, cậu đoán ra là ai không?
Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi Phạm Cương đứng bên.
- Lão là Khương Nhiên, Phó chủ tịch tỉnh mới được điều đến không lâu.
Lúc này, Tạ Quốc Trung vẻ mặt nghiêm túc giải thích. Đối với lão Tạ mà nói, hôm nay đúng thật không phải ngày lành.
Bên trong chẳng những có Phó chủ tịch tỉnh Khương Nhiên, hơn nữa còn có Phó Chủ tịch thường trực thành phố Triệu Hướng Lực. Đắc tội với lãnh đạo, lãnh đạo sẽ tìm chuyện đì mình, đắc tội Triệu Hướng Lực, ông ta tuy nói là cấp dưới, nhưng ở hội nghị thường vụ có thể mất đi một phiếu. Hơn nữa, Triệu Hướng Lực nếu lựa chọn, khẳng định sẽ chọn Phó chủ tịch tỉnh Khương Nhiên này.
- Chủ tịch Khương, tôi sẽ không đi. Đây là chuyện của tôi với Cầm Phương, hiện tại đã là xã hội gì rồi, luật hôn nhân không phải đã nói tự do hôn nhân sao. Chú Triệu tuy nói có ý này, nhưng, Cầm Phương có thể không gật đầu. Dù sao cũng không thể gả Cầm Phương cho một người mà cô ấy không yêu. Tôi tin rằng chú Triệu sẽ nghĩ thông suốt . Hôn nhân là đại sự cả đời, chú Triệu, chú nên thận trọng một chút, đừng hại cả đời Cầm Phương."
Lúc này, Diệp Hào lại tranh lên tiếng.
- Cậu biết được Cầm Phương sẽ không yêu Nhất Hùng sao? Đây là ai nói cho cậu. Diệp Hào, hay là cậu cứ về trước đi, đừng ở đây thêm phiền ra. Chẳng lẽ thực sự muốn Triệu Mại Đạt tôi ra lệnh đuổi khách, như vậy, thể diện mọi người rất khó coi."
Triệu Mại Đạt giọng điệu rất xung nói.
- Cậu thanh niên, về đi. Đừng ở đây mà mất mặt, trở về tìm một người khác mà sống chung đi. Ngựa non háu đá, nếu cậu vẫn cứ quấn lấy Cầm Phương thì quá đáng rồi đó. Nếu cậu còn như vậy, Triệu Hướng Lực tôi sẽ phản ánh chuyện này với lãnh đạo các cậu. Đến lúc đó, thực sự mất mặt không phải càng phiền hà sao. Quân đội các đối với chuyện này rất coi trọng, cậu thanh niên, tự giải quyết ổn thỏa đi.
Triệu Hướng Lực ở bên cạnh cũng hừ lạnh nói.
- Cũng được thôi, các người phá hoại hôn nhân người khác còn dám nói. Thẩm Đông Minh tôi chính là không đồng ý, đến lúc đó, muốn ầm ĩ thì ầm ĩ đến quân đội luôn. Cả đám các người đều là lãnh đạo, sao còn mang nặng tư tưởng phong kiến. Hiện nay đã là thời đại nào rồi, không ngờ ép cưới cướp đoạt.
Phó trung đoàn trưởng Thẩm Đông Minh đồng nghiệp tốt của Diệp Hào Phó đoàn trưởng thật đúng là hết lòng vì bạn bè, liền bật lại.