Khi xe chạy cách thôn khoảng một dặm, Phạm Xuân Hương nói phía dưới phong cảnh không tồi, muốn đi bộ một chút. Ba người cùng xuống xe, Có điều, mùa đông, thời tiết vẫn còn khá lạnh. Đi được vài bước, nhận thấy Phạm Xuân Hương cứ luôn co mình, biết cô đang lạnh.
Trong lòng Diệp Phàm không khỏi đau xót, đưa tay kéo cô tới bên cạnh cùng nhau kề vai sưởi ấm. Bởi vì, một phụ nữ, phải chèo chống một đại gia đình, hơn nữa, còn có thể mở ra một khách sạn lớn như thế, cũng không dễ dàng.
- Anh Diệp, em cũng lạnh.
Lúc này, phía bên phải Phạm Nghiên Nhi vẻ mặt khổ sở nhìn Diệp Phàm nói.
- Em cũng đến đây đi.
Diệp Phàm duỗi tay phải ra, thuận thế kéo Phạm Nghiên Nhi lại bên. Ba người gần như sát bên nhau cùng chậm rãi đi vào trong thôn. Ba người đều không nói chuyện, cứ yên lặng như vậy mà đi.
'Hung khí' siêu khủng của hai chị em Phạm Xuân Hương sát hai bên trái phải Diệp Phàm. Nhấp nhô theo hơi thở của hai chị em bọn họ, đi một quãng không xa, phía dưới Diệp Phàm không ngờ có phản ứng. Thằng nhãi này lập tức có chút xấu hổ, nhưng, vì tay đã giữ vòng eo của hai chị em, cho nên, cũng không tiện có động tác khác.
Tuy nhiên, sau khi đi thêm trăm mét nữa. Diệp Phàm nhận thấy hơi thở của hai chị em họ Phạm đã nặng nề hơn.
Hơn nữa, khuôn mặt hai chị em đều hơi có chút đỏ. Bởi vì, tuy nói ánh trăng rất yếu, nhưng Diệp Phàm có Ưng Nhãn.
Diệp Phàm vội vàng đưa tầm mắt chéo xuống liếc mắt nhìn một cái, lập tức choáng váng.
Bởi vì, cái thứ phía dưới của mình không ngờ đã hùng dũng hướng về phía trước, giống một tướng quân đang chờ quyết chiến hung hãn nhìn về tiền tuyến.
Tuy nói mùa đông có mặc quần nỉ, nhưng, vì tố chất thân thể Diệp Phàm tốt. Quần nỉ này cũng không dày, căn bản là không ngăn cản được Tiểu Diệp Phàm quật khởi.
Mà khi, đi bộ. Cặp đùi của hai chị em Họ Phạm thỉnh thoảng lại cọ xát vào Tiểu Diệp Phàm. Cho nên, cứ như vậy vừa đi vừa cọ xát, Tiểu Diệp Phàm tự nhiên càng...
Diệp Phàm dứt khoát đưa mắt nhìn hai chị em họ Phạm, hai người bị Diệp Phàm nhìn, đầu hơi cúi xuống, lúc này, Diệp Phàm mới phát hiện. Tai hai chị em đều đã đỏ ửng lên.
Hai quả dâu tây chín dưới ánh trăng mông lung thật trêu ngươi, cảnh tượng vô cùng kiều diễm. Diệp Phàm không phải thần, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ tái thế.
Lần này lý trí đã bị mê hoặc, hai tay vừa động, ôm lấy phía dưới. Không ngờ, đồng thời ôm lấy chị em họ Phạm vào mình.
Lần này một tiếng kêu đau đớn, không ngờ đã thi triển Hổ ưng chi thuật của Phí gia, chỉ vài bước nhảy đã tới nhà cũ của Phạm Xuân Hương.
Phát hiện nhà cũ đã được dỡ bỏ, thay thế nó chính là một tòa biệt thự nông gia chiếm mấy chục mẫu đất. Đất nông thôn không đáng giá, muốn làm đến mức này, thật ra rất dễ dàng.
Đi vào đại sảnh buông hai chị em xuống, nhận thấy điều hòa đã mở, đại sảnh vô cùng ấm áp.
- Nơi này bình thường là thím em quản lý, nhưng, buổi tối bà ấy về nhà.
Phạm Xuân Hương bật tín hiệu.
- Anh...
Diệp Phàm định đi, nhưng, lời ấy không thể thốt lên.
- Anh, để em tắm cho anh nhé.
Phạm Xuân Hương mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói. Đưa tay rất tự nhiên cởi áo khoác ngoài của Diệp Phàm.
- Xuân Hương, chuyện này...
Diệp Phàm không có ý cởi áo. Liếc nhìn hai chị em.
- Một đại trưọng phu, chẳng lẽ anh muốn để hai chị em em mãi mãi thủ tiết.
Lúc này, Phạm Nghiên Nhi tức giận, liền hừ giọng với Diệp Phàm.
- Nghiên Nhi, đừng như vậy, hai chị em em sau này còn phải lập gia đình.
Diệp Phàm cảm giác khi nói lời này miệng có chút đắng.
Đương nhiên, gặp loại sự tình này đàn ông đều bị vây trong mâu thuẫn. Tiến thoái lưỡng nan, nhưng, khi bản thân không gánh nổi trách nhiệm lại rất khó xử lý, tâm trạng vì thế mà phức tạp. Bởi vì, không thể cho các cô danh phận, cũng không thể có lỗi với cuộc đời hai người.
- Lấy chồng, em nhất định phải lấy. Tuy nhiên, tối nay em sẽ gả cho anh trước. Anh Diệp, anh có dám lấy em tối nay không. Yên tâm, chị em chúng em sẽ không quấn lấy anh đâu. Bởi vì, anh là đại ân nhân của Phạm gia chúng em, hừ hừ!"
Phạm Nghiên Nhi giống như trúng đạn, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, liên tục hừ thành tiếng.
Ba chữ 'Đại ân nhân' Này đặc biệt chói tai, khẳng định là Phạm Nghiên Nhi cố ý như vậy.
"Ông đây có cái gì không dám!" Diệp Phàm quả nhiên tức giận, hai tay vừa động, áo khoác tự nhiên tuột xuống. Hắn nhìn hai chị em, đưa tay nâng nhẹ khuôn mặt hai người, khí phách mười phần hừ giọng
- Hai em, mau kỳ lưng đi.
Trong đại sảnh chỉ còn lại thanh âm cởi quần áo xột xoạt.
Đi vào phòng tắm, phát hiện không ngờ đặc biệt lớn. Hơn nữa, còn dùng mộtcái thùng gỗ rất lớn.
- Đây là làm từ gỗ hương chương, em mời một lão nghệ nhân đóng đó, rất thoải mái.
Phạm Xuân Hương nhỏ giọng nói, lấy tay thử thử nhiệt độ nước.
Tùm…
Một con sói hai con dê vào trong thùng gỗ hương chương.
Nụ hôn của Phạm Xuân Hương rất nhạt nhưng khiến người ta thấy dư vị kéo dài, nụ hôn của Phạm Nghiên Nhi rất thuần khiết rất ngượng ngùng. Bởi vì, Phạm Nghiên Nhi có lẽ là nụ hôn đầu tiên, cô không có kinh nghiệm. Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Phàm cuối cùng cũng có được một chút phong tình.
Diệp Phàm ở trong thùng hương chương đương nhiên là ăn uống no nê, tay lên tay xuống, đời người được như thế, còn cầu gì nữa...
Có lẽ, trước đó Phạm Xuân Hương đã dặn dò Phạm Nghiên Nhi gì đó. Cho nên, hai chị em phối hợp với nhau rất ăn ý, không lâu sau, ba người cá từ trong thùng tắm trực tiếp nhảy tới đại sảnh. Ngay trên sô pha rộng rãi trong đại sảnh, Diệp Phàm là một tướng quân, khua giáo tiến công.
Phạm Nghiên Nhi là đêm đầu tiên, cho nên, Diệp Phàm hiểu phải thương hoa tiếc ngọc. Kinh nghiệm của hắn hiện tại cũng là kinh người. Dưới sự mơn trớn của đôi bàn tay to lớn, Phạm Nghiên Nhi không ngừng rên xiết. Trên thực tế, trong đạo làm người không có bất cứ con chim non thiếu kinh nghiệm nào chống lại nổi sự tấn công của một gã đàn ông đầy kinh nghiệm.
Còn chưa dùng đao thật súng thật ra trận Phạm Nghiên Nhi suối nước đã dầm dề, một mùi thơm đặc thù —— mùi thơm của gái trinh.
Tình hình còn chưa phá trinh, Phạm Nghiên Nhi đã ướt trước n lần. Để anh đây động khẩu không động thủ, cho em biết được sự lợi hại của ‘anh đây’. Diệp Phàm khi đang 'Thao tác' vẫn không quên tự nhẩm mấy câu.
Lúc này, Phạm Xuân Hương mặt đỏ ửng, dùng miệng lướt trên thân mình Phạm Nghiên Nhi. Ám chỉ Diệp Phàm có thể cầm đao ra trận ...
Nơi đường cong ngõ sâu thật đúng là hẹp đến khó đi, đến cả thằng đàn ông đầy kinh nghiệm cũng cảm thấy được áp lực lớn của sự cọ sát. Dường như chính mình đang khai hoang, tiến lên trên con đường ruột dê dạng cỏ tranh, tương đối gian nan.
- Mẹ kiếp, còn có 'Cổng thành' nào Diệp Phàm ta không công phá được?
Gã nào đấy nảy sinh ác ý, nghiến răng, múa giáo đâm một nhát...
A…
Phạm Nghiên Nhi hét to một tiếng, điều này thể hiện cái gì, các vị, tự có cách nghĩ riêng, dư âm mà, mới có thể kéo dài...
Rất lâu sau, chị em họ Phạm mềm như bún. Giống hai con dê béo bị vặt lông nằm nghiêng áp vào Diệp Phàm trên sô pha. Tuy nhiên, dưới sự phối hợp điên cuồng của hai chị em, gã nào đó cũng thiếu chút nữa tự mình đi 'Tây Thiên thỉnh kinh' rồi...
- Ôi, anh sai rồi, anh không nên làm vậy với hai người. Ý chí của anh quá yếu đuối, anh nào phải hạng thi ân đòi báo đáp? Anh là đồ súc sinh…
Diệp Phàm thở dài tự trách, đưa tay vuốt ve yêu thương bờ vai trắng nõn nà của hai chị em.
- Anh không phải súc sinh, anh là sói, tuy nhiên, Phạm Nghiên Nhi em thích sói! Ha ha…
Phạm Nghiên Nhi không ngờ từ trên sô pha nhỏm dậy. Lập tức nhào vào người gã nào đó, nói,
- Anh Diệp, anh thật lợi hại. Vừa rồi, có phải em đang nằm mơ hay không?
- Như mơ như thực vậy.
Diệp Phàm nói, giơ tay vỗ một cái vào mông Nghiên Nhi, vẻ mặt của một ông chú bỉ ổi, nói,
- Có muốn mơ lại không?
- Không được!
Phạm Nghiên Nhi giống như một con chuột đột nhiên bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên từ trên người Diệp Phàm. Nhưng, chớp mắt, hét thảm một tiếng lại ngồi xuống.
Ha ha... hi hi...
Hai người kia đều cười đến giòn tan.
- Em gái, vừa mới bóc tem, đừng hoạt động mạnh quá, rất đau đó.
Phạm Xuân Hương không ngờ cũng nói đùa em gái.
- Chị, chị không nói sớm, hại em đau quá.
Phạm Nghiên Nhi càu nhàu. Bỗng nhìn thấy chiếc khăn trắng trên sô pha lấm tấm đỏ. Vội kêu với chị,
- Chị, chị mau đổi cái kia và đem đốt đi, ghê quá.
- Ghê, ghê cái gì, chị cố ý bảo thím để ở đó đó. Em mang về giữ gìn cho tốt, với phụ nữ mà nói, đây là thứ quý giá nhất. Chờ khi em già rồi nhìn lại cái này, em sẽ nhớ tới rất nhiều điều.
Phạm Xuân Hương vẻ mặt nghiêm túc nói, Diệp Phàm ở bên cạnh có chút ngượng ngùng.
Bởi vì, chính mình đã lấy đi thứ quý giá nhất của người ta mà lại không thể cho người ta danh phận. Diệp Phàm, vẫn còn có liêm sỉ.
- Không muốn không muốn, ghê tởm chết đi được, cái này giữ lại để làm gì?
Phạm Nghiên Nhi xấu hổ đến khoa chân múa tay.
Tuy nhiên, cuối cùng, Phạm Nghiên Nhi vẫn cẩn thận thu lại bức 'Mai Hoa Đồ' loang lổ kia.
- Phàm Tử, phải chú ý sức khỏe. Khi còn trẻ sức khỏe tốt cũng không thể hoang phí. Đến khi già mới có thể cảm thấy được, chuyện gì cũng không thể quá đà.
Sáu giờ sáng, Diệp Phàm lợi dụng trời còn tối vừa mới trở lại Cung cũ. Không ngờ ánh mắt mẹ nuôi Diệp Kim Liên đã sáng quắc nhìn mình chằm chằm.
- Mẹ nuôi, mẹ dậy sớm vậy sao.
Diệp Phàm có chút xấu hổ, vợi vàng muốn nói sang chuyện khác. Biết mẹ nuôi cũng đã đoán được một chút gì đó.
- Mẹ từ trước tới nay vẫn là sớm như vậy, con tối hôm qua không về, mẹ đang đợi con. Cửa miếu này đóng lại cuối cùng cũng phải có người mở có phải vậy không?
Diệp Kim Liên cũng không dài dòng.
- Mẹ nuôi...
Diệp Phàm cảm thấy âm thanh có chút run run, anh có chút xúc động. Không thể ngờ được mẹ nuôi vì chờ mình về, đã một đêm không ngủ.
- Con là con trai mẹ, được lắm, mẹ đi bê nước cho con lau mặt một chút. Mệt rồi có phải không, nếu không tắm qua đi rồi ngủ bù.
Mẹ nuôi thật sự tốt, quan tâm ân cần.
- Không cần đâu ạ, một lúc nữa con phải đi Mặc Hương một chuyến, trước hết xử lý chuyện của Diệp Hào. Mẹ nuôi hãy chờ ẵm cháu đi.
Diệp Phàm cười ngây ngô ha hả, hắn cảm thấy trước mặt mẹ nuôi, mình mãi mãi là đứa trẻ chưa khôn lớn. Có vẻ ngây thơ, đáng yêu.
- Haiz, tối hôm qua Diệp Hào nhận được điện thoại .
Lúc này, Diệp Kim Liên thở dài, sắc mặt có chút khó coi.
- Có chuyện gì vậy, có phải Triệu Cầm Phương gọi tới?
Diệp Phàm quay ngoắt người lại, nhìn chằm chằm mẹ nuôi hỏi.
- Ừ.
Diệp Kim Liên gật đầu.
- Cô ấy nói thế nào vậy mẹ?
Diệp Phàm hỏi, làn này, nếu nhà gái thay lòng đổi dạ, thì chẳng cần thiết phải tranh giành nữa.
Dưa hái xanh không ngọt!
Cầm Phương là cô gái ngoan, nó khóc. Nói ngày mai là mùng ba, đối phương sẽ cử người đến. Nó kêu Diệp Hào mau chóng tìm vài người có thể nói chuyện có chút than phận cùng đến nhà nó.
Diệp Kim Liên vẻ mặt vẻ ưu tư, nói.