Chắc là chưa tiến vào, Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, chạy như khói đến đằng sau người kia, Huyết Trích Tử đã chộp được não của y.
Người áo đen đó là cao thủ, trong nháy mắt người áo đen có thể tránh ngay được, đá ra một cái, một nội lực rất lớn, huyết trích tử đã không chịu nổi lực đó bị bay vào tường.
Diệp Phàm đột nhiên phát hiện ra như bị đánh vậy, cổ họng còn như phun cả máu tươi ra. Diệp Phàm hiểu, công lực của người này còn hơn cả hắn, chẳng lẽ là Dạ Đương.
- Dạ Đương, hôm nay ngươi phải bỏ mạng ở đây.
Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật hét lên, âm làm chấn động trong động.
Người áo đen đánh với bóng đen, phản xạ có điều kiện đột nhiên cười khanh khách nói :
- Anh có nhận ra cũng vô dụng, tôi chính là Dạ Đương.
Theo tiếng cười đó, Dạ Đương quay người trước mặt Diệp Phàm.Con dao đen trong tay liền bổ về đầu của Diệp Phàm, dao như dải lụa kéo từ trên xuống.
Dưới mắt chim ưng, Diệp Phàm phát hiện ra đao khí của Dạ Đương đúng là kỳ lạ. Cả xung quanh đều có đao khí, giống như mặt nước bị rạch ra làm hai.
Không còn cách nào, rõ biết là không địch lại Diệp Phàm nên chỉ nhanh chóng lăn như con lật đật tránh ra. Nhưng tóc cũng đã bị lột ra một mảng.
Dạ Đương sửng sốt, nói :
- Đúng là có tài, luyện công thế này không tệ.
Lúc này người áo đen cũng đã phát hiện ra đặc điểm của bóng đen nên không thèm để ý nữa, mà lao như đạn về phía Diệp Phàm.
Đúng lúc đó lại ầm một tiếng.
Mặt của Dạ Đương đúng là khó coi, bởi vì bộ ngực kia đã bị gì đó bay ngang qua cắt đi một miếng đến 20 cm, suýt nữa thì rạch trên ngực.
Tuy quần áo của người áo đen cũng là chế tạo đặc biệt của đội Hải Lang, có thể phòng được cả đạn cự ly gần, nhưng con dơi trên trán của Diệp Phàm cũng rất lợi hại. Đã cắt được áo ra.
Chỉ là công lực của Diệp Phàm không đủ mạnh nên không làm thương Dạ Đương được.
Hắn ta dùng lực một lúc rồi con dơi lại xuất kích.
Chân của Dạ Đương đã bị đánh rồi, lần này đã chảy máu. Diệp Phàm vui sướng, muốn dùng toàn lực để làm lại nhưng thấy không thể điều khiển được con dơi, mà nó lại bay vào trán của Diệp Phàm.
Thình thịch, thình thịch.
Hai người cũng đã giao đấu với nhau Diệp Phàm cũng đã bị trúng vài chiêu.
- Đi chết đi.
Dạ Đương hét lên một tiếng chói tai. Dao đen muốn đập lên đầu Diệp Phàm, lần này vốn không thể tránh được. Hai bên quá cách nhau rồi.
- Ôi, chết thế này sao…
Diệp Phàm thở dài một tiếng.
- Bộp…
Đúng lúc đó Dạ Dương đột nhiên bị cái gì đó đánh một cái bay lên cả vách động.
Bộp, bộp…
Liên tục bảy tám lần, mặt đẹp của Dạ Đương đột nhiên thành đầu heo. Mà trên mũi còn có lỗ, có âm thành rất lạnh lùng nói :
- Heo nước Mỹ, cút đi cho tao.
Làm cho Dạ Đương sợ đến mức không còn giở trò nào được, liều mạng quay người ra khỏi động.
Công phu chạy trốn của hắn ta tương đối lưu loát, ngay cả Diệp Phàm cũng phải cứng lưỡi. Cứ có một cảm giác như cả ma vậy.
Nhưng hắn ta đã bị huyết trích tử của Diệp Phàm lột ra một khối thịt ở đùi rồi.
Đây chính là thịt của Dạ Đương, đúng là không thể ngửi được…Diệp Phàm thu lại huyết trích tử.
Nhanh chóng kiểm tra mấy người đang nằm dưới đất, thấy hai đội viên chính thức của tổ A đúng là may mắn, chỉ bị trọng thương thôi.
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.
Diệp Phàm bái một cái lên không trung.
- Ngươi là đệ tử của Bức Vương sao?
Một âm thanh đạm nhạt vang lên.
- Tiền bối cũng biết sư phụ tôi sao?
Diệp Phàm vui vẻ, liền nhận luôn.
- Ta lấy cái lò này.
Âm thanh đó lại vang lên, đột nhiên Diệp Phàm thấy tối sầm mắt lại, một trận gió bay qua, mắt ưng cũng chỉ thấy một vệt sáng rồi biến mất.
- Mẹ nó, chẳng nhẽ lại là quỷ.
Lúc này Vương Nhân Bàng mặt mày tím tái chạy lại cũng bị bóng kia dọa cho hú vía.
- Nhanh chóng cứu người,
Diệp Phàm nói, không lâu sau cấp cứu đã đến.
Đới Thành cũng chạy vào phát hiện ra thi thể vẫn còn đó, nên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nghe Diệp Phàm kể lại mọi chuyện, mọi người đều như hóa đá.
- Chắc chắn là người, mặt tôi đã bị hắn sờ một cái.
Vương Nhân Bàng có chút sợ. Anh ta không sợ trời, không sợ đấtm nhưng hôm nay đúng là bị dọa chết ngất rồi.
- Có phải là bóng đen lúc trước chúng ta thấy không?
Ngô Quang Bảo tiến vào nói.
- Sao có thể thế được, bóng đó chúng ta đã thử rồi, chỉ là ảo ảnh, là hiện tượng quang học mà thành. Giờ nhìn thấy tuy cũng là một ảnh nhưng chắc chắn là người. Tôi có thể cảm nhận được là người. Mà ông ta còn nói chuyện cơ mà.
Diệp Phàm lắc đầu
- Lẽ nào đúng là cảnh giới trong truyền thuyết sao?
Đới Thành với vẻ mặt hâm mộ nói.
- Ôi, trong tổ không hề có cao thủ chống đỡ ngoài cửa, lần này nếu không có tiền bối này chắc chắn chúng ta thảm rồi, một Dạ Đương mà có thể khiến chúng ta tan nát như thế này.
Diệp Phàm than thở nói.
- Lần này bởi vì chúng ta nghiên cứu nên không làm được cửa dày. Tôi nghĩ phải lập tức làm cửa ngay. Nếu như có cánh cửa thép dày hàng mét thì có phải Dạ Dương muốn vào cũng phải mất một chút thời gian, chúng ta cũng có thể chặn lại được.
Vương Nhân Bàng chau mày nói.
- Đúng, lập tức cho lắp ngay. Chúng ta đã quá sơ hở rồi, đã phải trả giá đến mười mạng người, họ đều là những người tinh nhuệ của tổ.
Ngô Quang Bảo cũng đau lòng nói.
- Bọn họ bị giết bao nhiêu người?
Diệp Phàm hừ nói, hai mắt tức tốc.
- 5, có thể đều là đội viên chính thức của Hải Lang. Ai nấy đề là cao thủ thất, bát đẳng. may mà súng của chúng ta còn có tác dụng, súng bắn tỉa đã giét chết hai cao thủ.
Vương Nhân Bàng nói.
- Đúng,nếu chúng ta đặt thêm ba cửa, chỉ dùng vân tay mới có thể mở được cửa, bên ngoài lại thêm đội canh gác chắc chắn là không vấn đề gì. Ngay cả Dạ Đương cũng khó có thể vào được. Mà có thể lần này hắn ta cũng bị thương không nhẹ, chắc cũng sợ tè ra quần rồi. Trong thời gian ngắn chắc chắn không thể nào quay lại quấy nhiễu được.
Diệp Phàm nói.
- Đáng tiếc, khi nãy tiền bối bóng đen nếu như muốn lấy mạng của Dạ Đương cũng chỉ là chuyện nhỏ. Sao lại không giải quyết hắn ta đi nhỉ, như vậy có phải tốt hơn không?
Đới Thành thở dài.
- Cao nhân có cách nghĩ của cao nhân, người ta vốn không để ý đến công lực thấp như chúng ta. Trong mắt họ nếu như đánh cũng chúng ta cũng chỉ như chơi với trẻ con mà thôi.
Nhưng chính miệng ông ấy nói là heo nước Mỹ, chứng tỏ ông ấy rất yêu nước.
Vương Nhân Bàng nói trong động đã yên tĩnh trở lại, Ngô Quang Bảo cũng sắp xếp người nhanh chóng đo đạc rồi làm cửa sắt dày đó.
Cung Khai Hà gọi điện thoại đến, biết được tin như vậy cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
- Cao nhân đã lấy đi cái lò nào đúng là tiếc quá. Tối qua chúng ta vào trong trước để xem thì có phải hay không.
Vương Nhân Bàng tiếc nuối nói.
- Nơi này có chuyện kỳ lạ, vị cao thủ đó hình như biết bí mật của nơi này.
Diệp Phàm nói.
- Cũng không hẳn là biết, có thể chúng ta đã khiến cho người ta chú ý. Sau này cùng với chúng ta, ông ấy phát hiện thì lấy luôn. May mà ông ấy đến kịp, bằng không hôm nay chúng ta chắc xong rồi.
Đới Thành nói.
Bởi vì xảy ra sự cố, nên mọi người đã lỡ lại một ngày.
Diệp Phàm trong lòng rối bời. Bởi vì việc ở thành phố Cảng Cửu còn chưa xong, bên này lại cũng không bỏ mà đi được.
Nghỉ ngơi đúng một ngày.
Các chuyên gia trong tổ nghiên cứu đúng là cật lực, chỉ vẻn vẹn một ngày mà đã làm xong một cánh cửa, phải dày đến hai mét. Mọi người làm xong cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
8 giờ sáng ngày hôm sau Diệp Phàm cùng mấy người đến bộ phận trọng yếu.
Phát hiện ra thi thể kỳ lạ kia không hề bị tổn hại gì, vì được tiếp xúc với bí mật trung tâm nên ai nấy vừa mừng lại vừa lo.
- Ôi, nếu bí mật mà ở trong lò kia thì thật là tiếc.
Đới Thành nói.
- Như vậy chỉ có thể trách chúng ta không may thôi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Nếu cao nhân đã vào rồi thì chắc chắn bên trong không nguy hiểm.
Đới Thành nói.
- Cũng không thể nói như vậy được, với cao nhân thì không gọi là nguy hiểm nhưng với chúng ta lại là nguy hiểm lớn thì sao? Cho nên các đồng chí, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần, chúng ta không thể bỏ mạng lại được.
Mà ở đây đúng là kỳ lạ, đúng là có sát khí.
Diệp Phàm nói, Cung Khai Hà cũng vừa cử ba cao thủ tổ thứ tám đến, nên lực lượng cũng không nhỏ.
Nhưng Diệp Phàm cũng đã sắp xêp ba người đứng canh bên ngoài, bên trong có Diệp Phàm cùng ba người Vương Nhân Bàng vào.
Bên trong đúng là u ám. Mà một luồng khí khiến cho người ta phải sợ hãi. Tuy mọi người đã chuẩn bị như đeo khẩu trang phòng độc, mặc áo phòng độc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí này.
Sau khi lướt qua thi thể không lâu phát hiện ra một cánh cửa. Nhưng đã bị sụp xuống một nửa.
- Chắc chắn là vị tiền bối thần bí kia làm.
Đới Thành chau mày nói, tuy bên ngoài cũng có đồ phòng độc như này nhưng đồ của tổ nghiên cứu khoa học chế ra hết sức nhẹ, mỏng cứ như da người nên làm việc không hề ảnh hưởng gì.
Tát cả những thứ này, đều phải cảm ơn những chuyên gia trong tổ nghiên cứu đã hiến dâng những phát minh. Bằng không nếu phải đeo một mặt nạ chống độc như cái mặt lợn kia thì khổ rồi.
- Mẹ kiếp, cửa này cũng không hề mỏng.
Vương Nhân Bàng nhìn là cửa đá dày đến một mét.
- Cảnh giới trong truyền thuyết có phải anh có thể đoán nhưng có thể nghiên cứu cửa này. Đới tướng quân, anh xem đây là đồ gì thời nhà nào?
Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn, hỏi.
- Cái này phải mời chuyên gia đến, còn về phương diện khảo cổ thì tôi không đưa ra phán đoán được.
Đới Thành lắc đầu nói.
- Đúng rồi, ba đồng chí vừa tới trong đó có một đồng chí được gọi là “chuối tiêu” là cao thủ của tổ nghiên cứu khoa học. Người này thân thủ cũng không tồi là lục đẳng. Mà có nhiều kiến thức về phương diện khảo cổ cho nên tổ trưởng Cung mới điều đến cho chúng ta.
Vương Nhân Bàng nghĩ một lát rồi nói.
- Là cao thủ lục đẳng tự bảo vệ bản thân là được rồi, Nhân Bàng anh gọi anh ta vào đây xem. Nhưng anh có biết gì về lai lịch người này không?
Diệp Phàm hỏi.
- Về anh ta thì tôi biết, người này tên thật là Trương Ẩn Hào, biệt danh là “chuối tiêu”. Mang quân hàm đại tá trong tổ, thân thủ lục đẳng.
Về mặt tri thức người này rất rộng, tốt nghiệp chuyên ngành nghiên cứu lịch sử. Nghe nói tổ tiên của anh ta cũng là một cao thủ, nên noi theo cũng là người biết về khảo cổ.
Đới Thành nói, Vương Nhân Bàng cũng không kìm nổi chen vào:
- Cái tên đúng là hay, chuối tiêu, tôi thích rồi đó. Phụ nữ ai không thích “chuối tiêu” đúng không?