- Hay là bảo Vương Nhân Bàng cùng tôi thành lập tổ được không?
Diệp Phàm biết là không từ chối được nên nhanh chóng đưa ra điều kiện.
- Việc này, tôi thấy được.
Cung Khai Hà đồng ý.
- Nhưng Vương Nhân Bàng cũng chuẩn bị nhận nhiệm vụ của đồng chí Lang Phá Thiên rồi.
Cho nên việc bên đó cũng nhiều, có thể anh ta cũng không có thời gian mà giúp anh được. Nếu như không được, thế này đi, anh cũng không có thời gian mà.
Để Đới Thành cùng anh đóng quân nhé. Anh chỉ cần dùng điện thoại để chỉ huy là được rồi. Còn về việc cao thủ mới là việc khó xử lý nhất.
Cung Khai Hà nói.
- Ha ha, tổ trưởng Cung, tôi muốn tổ trưởng có thư bổ nhiệm xuống.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi lập tức cho người mang đến.
Cung Khai Hà cũng không dài dòng, nhưng cũng nghi ngờ hỏi :
- Anh muốn làm gì, cái đó sớm muộn cũng có mà.
- Ha ha, đây là bí mật, không nói cho tổ trưởng biết được.
Diệp Phàm cười nói có thể đồng chí Cung Khai Hà cũng đang buồn bực lắm.
- Đúng rồi, lần trước có nghe thấy Vương Nhân Bàng nói tập đoàn Hoành Không các anh có một nhà xưởng là nhà máy Phi Không phải không?
Cung Khai Hà nói.
- Đúng vậy,tôi đang phải xử lý việc ở đây đây. Phiền phức đúng là nhiều. Tôi đang muốn cải tạo lại nhà xưởng, điều kiện không tồi, hoàn toàn có thể được. Có thể tổ trưởng cũng đã nghe nói về tình hình của Hoành Không, một đống đổ nát khiến tôi sắp nổ tung ra rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cải tạo lại xưởng, tôi thấy anh lập tức dừng ngay lại cách nghĩ đó đi.
Cung Khai Hà nói.
- Thế là ý gì, tôi thật không hiểu. Xin tổ trưởng Cung nói rõ chút?
Diệp Phàm hỏi, có chút hơi tò mò.
- Vừa rồi để lo cho việc thành lập tổ nên tôi đã gọi điện cho lãnh đạo quân khu Việt Châu, nghe nói họ chuẩn bị làm quân cảng mới.
Tôi vừa nghe liền nghĩ ngay, nên đã hỏi xem sao, thì mới biết họ muốn đặt quân cảng mới ở địa bàn của nhà máy Phi không.
Có thể đến lúc đó nhà máy của các anh sẽ bị trưng chúng. Vì thế giờ anh không cần phải làm gì cả.
Đợi đến khi họ ổn định xong rồi tính. Nếu như đúng là muốn trưng dụng chỗ của các anh thì không phải là lãng phí sao?
Cung Khai Hà nói.
- Như vậy sao được. Hai nghìn người chỗ tôi sẽ làm gì để sống.
Diệp Phàm ngẩn ngơ, thốt lên.
- Thực ra các anh còn kiếm được tiền đó.
Cung Khai Hà đột nhiên cười lên, khiến cho Diệp Phàm giật mình, nhanh chóng hỏi :
- Sao lại có thể kiếm tiền, nhưng bồi thường cho việc trưng dụng cũng không phải là cao. Nếu như chúng ta mang đi bán đấu giá hì chắc chắn có thể bán được giá cao. Đến lúc đó chỉ sợ lỗ đến quần không còn. Người ta phải lấy lý do quốc phòng, thì chúng tôi còn phải làm sao?
- Việc này các anh vốn chỉ có thể phục tùng thôi. Nhưng tôi cũng đã điều tra rồi.
Thực ra mười mấy năm trước họ vốn đã có tư tưởng này rồi. Vì thế lúc đó đã chọn được một mảnh đất trống.
Mảnh đất trống đó còn rộng hơn cả đất của nhà máy Phi Không, chỉ có điều bên ủy ban quân giới đều không đồng ý, nên không thể khởi công được.
Mà lúc đó còn thiếu tiền. Giờ muốn xây một quân cảng mới nếu không có 1, hay 2 tỷ thì đừng có mơ mà làm được.
Mà hiện tại như có manh mối rồi, chỉ là lúc đó phát hiện ra điều kiện chỗ các anh lại tốt hơn chỗ cũ kia.
Cho nên, nếu đã làm thì cũng làm tốt hơn. Có thể mảnh đất trống bên này cũng sẽ bán đấu giá.
Mảnh đất kia còn tốt hơn chỗ các anh. Cái tôi nói đây là vị trí địa lý tốt hơn.
Nhưng nếu là quân cảng thì bên Phi Không các anh lại là địa bàn tốt hơn. Nhưng mảnh đất kia bán đi cũng được giá tốt đó.
Cung Khai Hà nói.
- Đã hiểu, lãnh đạo đang nhắc nhở tôi à. Cảm ơn thủ trưởng.
Diệp Phàm cười nói, biết là Cung Khai Hà đúng là lo cho mình.
Đến lúc đó quân khu Việt Châu muốn trưng dụng. Nếu là nhà xưởng thông thường thì cũng đành phải chấp nhận cho họ trưng dụng.
Nhưng quan trọng Diệp Phàm lại là người cầm lái con tàu Hoành Không nên đến lúc đó sẽ phải đàm phán với Quân khu Việt Châu.
Nếu như muốn trưng dụng thì phải đổi lấy mảnh đất trống kia, Diệp Phàm đương nhiên kiếm lời rồi. Đó cũng là nhắc nhở của Cung Khai Hà.
Mà nhà máy Phi Không cũng không đáng bao nhiêu tiền. Nếu muốn sửa lại thành nhà máy đóng tàu thì cũng gần như làm lại từ đầu. Như vậy chi bằng chuyển đến chỗ mới có phải tốt hơn không.
Huống chi nếu quân khu đã muốn làm quân cảng thì chắc chắn có thể làm chỗ đậu của tàu, như vậy làm nhà máy đóng tàu hoàn toàn không có vấn đề gì.
- Cảm ơn thì không cần, thông tin này của tôi có đáng được ba cao thủ không?
Cung Khai Hà cười nói.
- Đáng, rất đáng.
Diệp Phàm nói, đặt điện thoại xuống muốn cho người xem xe mảnh đất kia mới được.Mà không thể để quân khu Việt Châu bán đấu giá lô đất đó đi trước được.
Nhưng, có thể nếu như không ăn chắc được bên này thì chắc chắn cũng không dám đi bên đó. Nhưng cũng phải chuẩn bị tốt.
Đúng lúc 3 giờ sáng, Diệp Phàm đã bị Vương Nhân Bàng gọi điện thoại nói.
- Làm gì?
Diệp Phàm dụi mắt bực nói.
- Xung quanh sơn động có chuyện rồi, đã có giao chiến rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Lập tức kêu còi thông báo, toàn lực tiếp viện.
Diệp Phàm nhảy từ trên giường xuống, mấy phút sau các đồng chí trong đó đã chuẩn bị hết trang bị. Mà trực thăng cũng đã tiến ra.
- Xuất phát.
Diệp Phàm ra lệnh, mười mấy chiếc xe điên cuồng lao về phía động.
- Tình hình trên đó thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Khi nãy Trần Hải người phụ trách của đội Báo Săn báo cáo, nói là có tiếng nổ mạnh cách sơn động 500 mét.
Vương Nhân Bàng nói.
- Kế điệu hổ ly sơn, đúng là khốn nạn.
Diệp Phàm nói :
- Cửa động có bao nhiêu người, là những người nào?
- Có mười đội viên Báo Săn, bên ngoài còn có sư đoàn Hồng Kiếm của quân khu Việt Đông, đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới, so sư đoàn trưởng Kiều Thế Hào dẫn đầu.
Trước cửa động có ba cơ cấu, còn có cả đại bác, mảnh đạn đều đang trong trạng thái sẵn sàng, bên ngoài của chúng ta còn có cả súng bắn chuẩn xác cách 300 mét. Bọn họ dùng toàn là súng bắn tỉa.
Vương Nhân Bàng nói.
- Tướng quân, chỉ sợ là cao thủ thôi. Nếu như giống như Dạ Đương thì ngay cả súng bắn tỉa cũng không tác dụng gì. Mà một khi đã bị phát hiện ra, không cần phái nói người khác ngay cả cướp thi thể đi thì bí mật của chúng ta đã bị tiết lộ.
Đới Thành lo lắng không chịu nổi.
- Đồng chí Nhân Bàng, lập tức hạ lệnh, sống chết phải phòng thủ.
Diệp Phàm nói.
Quả nhiên không đến nửa phút sau, bên đó lại có một tiếng súng kịch liệt hơn, còn có cả tiếng nổ mạnh.
Diệp Phàm không chờ được, khi trực thăng còn cách sơn động một khoảng đã hạ lệnh chuẩn bị nhảy xuống.
Đúng lúc đó Diệp Phàm đã linh tính được nguy hiểm bèn hét lớn :
- Tất cả nhảy xuống.
Cửa đã mở ra, có thể là cách mặt đất đến 5, 600 mét, mấy đồng chí cũng không kịp mà nhảy xuống. Cả phi công lái trực thăng cũng đã bị Diệp Phàm đẩy xuống.
Trong giây lát.
Một tiếng nổ kinh hoàng, chiếc trực thăng kia đã nổ tan tành.
- Chó má thật, chắc chắn là đạn theo dõi loại nhỏ rồi.
Vương Nhân Bàng vừa xuống đất đã quát mắng.
- Đúng trực thăng của chúng ta tuyệt đối không thua kém gì Apache. Mẹ kiếp, đạn thăm dò này chắc chắn là thành quả mới của chúng. Bằng không không thể trong chốc lát đã hủy đi mất nghiên cứu đến hai tỷ này của chúng ta.
Đới Thành cũng thô tục nói.
- Dấu vết của Hải Lang.
Diệp Phàm hừ nói, tất cả mọi người đã tiến vào động. may mà mọi người đều là cao thủ.
Khoảng cách năm, sáu mươi mét, cộng thêm đã có những thiết bị phòng hộ nên nhảy xuống không vấn đề gì.
Còn về độ cao như thế này đối với Diệp Phàm cũng không vấn đề gì, nên hắn ta đã kéo cả hai phi công vào trượt một đoạn xuống động.
Hiện trường đúng là thảm thiết, chắc chắn bảy, tám binh sĩ của sư đoàn Hồng Kiếm đã phải đổ máu rồi. Bốn chân còn đang chảy máu kia.
Diệp Phàm phát hiện ra có ba người đang đánh với đội viên của đội Báo Săn ở ngoài.
Việc này đã là cự ly gần rồi, loại súng nào cũng vô dụng. Bởi vì toàn thể hiện trường đã hỗn loạn rồi, nếu nổ súng sợ sẽ gây thương cho người của mình.
- Đồ chó hoang.
Diệp Phàm hét lên. Bạch hổ huyết trích tử đã xoay tròng trước mặt người áo đen, người này còn định tránh.
Nhưng chắc chắn là công lực còn kém hơn cả Diệp Phàm, bộp một tiếng, một người toàn máu đang chảu ra đã bị ném tung vào trong rừng. Trên người toàn máu đang được một đội viên Báo Săn ôm lấy.
Diệp Phàm tức giận rồi, bởi vì ba thành viên đội Báo Săn đã bị thiệt mạng với người áo đen.
Toàn thân đều là máu tươi, nhưng ba đội viên đó cũng không buông tay. Chắc chắn công lực thấp hơn người áo đen nên chỉ có cách thay đổi mạng của mình thôi.
- Để mạng lại.
Huyết trích tử phun ra trước mặt tên đó.
ầm….
Tên này tương đối cường hãn, không ngờ lại tránh được, nhưng cũng đã bị huyết trích tử vào tay.
Đới Thành và Vương Nhân Bàng cũng đã chạy vào trong trước rồi, Vương Nhân Bàng dùng đao cô cự để bắn đạn. Ầm, lập tức máu phun ra.
- Tướng quân, có người tiến vào động rồi, nhanh.
Lúc đó Kiều Thế Hào toàn thân đẫm máu hét lên.
Diệp Phàm vừa nghe, vẫn còn hô được :
- Các anh giải quyết bên ngoài đi, tôi tiến vào trong.
Vừa nói xong đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Cũng không nghĩ xem trước có nguy hiểm hay không, “con dơi” đã bức công ra, tốc độ nhanh như đại bác.
Đến chỗ trung tâm phát hiện ra không xa đang có hai chiến sĩ máu me đầm đìa. Diệp Phàm đau lòng, đó là hai đội viên lục đẳng của tổ A đang nằm ở đó, một đồng chí đã bị đứt chân, máu vẫn còn chảy ra.
Nhưng thấy người áo đen đang đấu lại với bóng đen kia.
May mà bóng đen lại phản xạ ra, mà người áo đen không biết đó là ảo ảnh, nên ra sức đánh lại.
Càng dùng sức đánh lại bóng đen thì bóng đen cũng không chết.