Đúng là có khả năng đó, thế giới này có quá nhiều điều kỳ lạ. Ngay cả chuyện người ngoài hành tinh, có ai thấy không, nhưng cũng không ai chứng minh được trên đời này không có người ngoài hành tinh. Không thể chứng minh thì chỉ có thể nói là không chứng minh được, chứ không được nói là không có điều đó.
Vương Nhân Bàng nêu ra lý luận triết học để nói ra.
Mọi người thử lại, quả nhiên là bóng đen lại xuất hiện. Chỉ cần anh không động đến mặt người kia thì bóng đen không xuất hiện.
- Mẹ nó, cái này có thể dọa người được đấy.
Vương Nhân Bàng hứng thú nhìn lên mặt người kia.
Diệp Phàm lần này trực tiếp ép dơi đến mặt người, nhưng không thấy bóng đen xuất hiện. Có thể là nội khí ngưng tụ lại nên không tiếp xúc được.
Diệp Phàm phát hiện lần này con dơi chui vào trong mặt người lại khác với cảm giác vào trong cửa đá.
Thấy trong mặt người này đúng là như lò lửa, đúng là như chui vào hỏa lò. Mặc dù cơn dơi là ngưng tụ nội khí.
Nhưng Diệp Phàm cũng cảm giác thấy nóng. Nhưng chỉ là cảm giác chứ không phải nóng thật.
Bên ngoài hình mặt người này là quả cầu lớn nhưng Diệp Phàm có thể thấy bên trong mặt người này là một người khổng lồ, con dơi bay đến 4, 5 mét mới đến đầu.
Vừa đến bên đó đã không thấy nóng nữa mà lại lạnh, rất lạnh,Diệp Phàm không khỏi rùng mình một cái.
Trở về mới thấy mặt người vì sao lại to như thế. Vốn mặt người không to như vậy,mà bên trong lại có một thi thể chứa trong.
Diệp Phàm cho con dơi bay đến thi thể đó đột nhiên khiếp sợ. Thi thể này có bốn chân, 6 tay, vừa rồi con dơi bay qua phải mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng đầu và cơ thể không đồng nhất. Cứ như người trong vương quốc khổng lồ đầu nhỏ vậy. Người này cũng không biết có nên gọi là người không.
Người này cao đến 5 mét, một cánh tay phải đến 2 mét, thô bạo, to lớn như thùng nược. Mà đùi cũng to đến kinh người có thể chứa được cả những thùng xăng dầu lớn. Chỉ chân thôi mà đã phải to bắng cánh tay của người trưởng thàn rồi.
Con dơi chạm trên thi thể phát hiện ra có tính đàn hồi, chứng tỏ là thi thể chứ không phải là đá.
Chẳng qua thi thể đó lại không mục nát. Diệp Phàm phát hiện chỉ thấy quắt đi tý chứ những cọng lông cũng vẫn còn trên người, nhưng tay chân lại không hề có móng tay, móng chân.
Lại muốn chui vào hơn Diệp Phàm lại sợ hơn. Phát hiện ra hình như người khổng lồ này bị người ta chặn trong động.
Hai cây không biết bằng chất liệu gì mà xuyên qua thi thể, cách vách đá đó không xa.
Diệp Phàm nghĩ thử khống chế dơi chui vào thi thể, nhưng sự việc quái lạ lại xảy ra. Thi thể hình như ngăn không cho con dơi chui vào. Thử mấy lần nhưng cũng không lọt vào được, con dơi này cũng không phải vạn năng rồi.
Cảm thấy không chịu được rồi, không để dơi ra ngoài lâu được. Thế là thu vào rồi Diệp Phàm nói lại chuyện cho mọi người nghe. Ai nấy đều ngây người.
- Làm sao có thể thế được?
Vương Nhân Bàng há hốc mồm miệng không tin.
- Không phải anh đã thấy ảo giác chứ, có phải như hiện tượng bóng đen không? Bởi vì quá giống thật, nên anh đã nghĩ là thật.
Ngô Quang Bảo cũng không tin.
- Tôi nghĩ, người này bị tắc trong đó chắc chắn có thể dùng. Nhưng chúng ta sẽ đào bốn xung quanh mặt người, từ từ đào, để cả thi thể ra và nghiên cứu.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ sợ như thế có ảnh hưởng hay tiếp xúc với các gì khác không bởi vì khi nãy hiện tượng bóng đen đúng là quá kỳ lạ. Người có thể làm được hiện tượng kỳ lạ đó lẽ nào lại không thể nghĩ chúng ta có thể đào sao? Việc này, tôi nghĩ cứ từ từ đã, quá nguy hiểm.
Ngô Quang Bảo lắc đầu nói.
- Đúng, cũng phải chú ý an toàn đã.
Diệp Phàm gật đầu, mọi người về nghỉ ngơi, lần này đã mang đến nhiều công cụ như khẩu trang phòng độc, áo chống đạn, tấm chắn đạn vân vân.
Mà tạm thời cho hai xe tăng đi vào trước. Động to như vậy nên cho xe tăng vào cũng không khó khăn gì.
Tất cả mọi người đều là cao thủ, cộng thêm, giờ lại có thiết bị hiện đại hỗ trợ. Đá này tuy là cứng nhưng đào lên cũng không chậm.
Một ngày sau, đã đào xong xung quanh mặt người.
Lần này mọi người không hề phản đối gì, đúng là một thi thế. Mà đúng là có 4 chân, sáu tay., mà trong quá trình đào không hề thấy hiện tượng bóng đen kia xuất hiện.
- Kỹ thuật chống thối rữa thi thể đúng là tuyệt diệu.
Ngô Quang Bảo cảm thán nói.
- Đúng vậy, chỉ hơi khô quắt chút. Sờ vào vẫn còn đàn hồi, nhưng người này lại có thể được bảo tồn trong đây hoàn chỉnh như thế, có phải liên quan đến địa lý ở đây không. Chúng ta đã làm hỏng đất ở đâu thì thi thể sẽ nhanh chóng bị phân giải.
Lúc này một chuyên gia lo lắng.
- Vâng, thi thể này rất có giá trị nghiên cứu. Tuyệt đối phải bảo vệ tốt. Không chứng sau này sẽ trở thành một trong những cổ vật trên thế giới.
Người có lẽ tiến hóa từ động vật thời cổ đại vốn cũng là người bốn chân, sáu tay.
Sau đó dần dần tiến hóa thành người giờ. Đương nhiên cũng có khả năng thi thể này không phải là người của trái đất này.
Như vậy giá trị nghiên cứu sẽ càng cao. Để bảo vệ thi thể này, tôi thấy là không nên di chuyển. Có thể làm ngay tại đây để bảo vệ thi thể. Chúng ta nghiên cứu thì đến thẳng đây.
Ngô Quang Bảo đề nghị.
- Đúng, việc này tôi sẽ về báo cáo lên trên.
Vương Nhân Bàng là người phụ trách lần này, gật đầu nói :
- Tin rằng trên cũng sẽ ủng hộ, nhưng kinh phí cần thiết cũng không phải là số lượng nhỏ đâu.
- Mặc kệ, chúng ta về ăn cơm, nghỉ, có tinh thần thì mới có thể nhìn ra vấn đề được. Tôi nghĩ, đây mới chỉ là mới bắt đầu, bí mật của Xương Bối vẫn nằm ở trong đó.
Diệp Phàm khua tay nói.
Bên này có hai đội viên ở lại canh, Diệp Phàm cùng đám người về trước.
Vừa ngủ được giấc thì Cung Khai Hà gọi điện đến nói :
- Đồng chí Diệp Phàm, thi thể này là điều bí mật lớn nhất của chúng ta.
Các anh bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ thât kỹ. Về vấn đề kinh phí không phải lo, tôi đã nói với thủ trưởng rồi.
Thủ trưởng đã phê duyệt cho các 100 triệu kinh phí để nghiên cứu ở núi Xương Bối. Mà thủ trưởng còn có chỉ thị, phải có một đoàn binh thường trú tại Xương Bối.
Phải do cao thủ đội Báo Săn là lãnh đạo doanh trại. phải có thành viên chính thức trong tổ A đảm nhiệm.
Mà còn chỉ thị phải mở rộng lực lượng, triệu tập đội viên mói, ít nhất phải có 6 đội viên của tổ A ở đó.
- Ý của thủ trưởng có phải là chuyển doanh trại đến Xương Bối đúng không, việc này không thành vấn đề.
Dù sao cũng chỉ là thay đổi địa bàn đóng thôi. Nhưng cái khó là không tìm được 3 thành việ chính thức kia.
Chúng ta chỉ có mấy chục người chính thức mà chỉ Xương Bối đã đến 6 cao thủ thì thật khó.
Nếu như dưới 4 người thì còn có thể. Còn kinh phí, 100 triệu đó chắc chắn không bao gồm cả khoản chi cho binh đoàn ở đây chứ?
Diệp Phàm nói.
- Đó là đương nhiên, đóng quân bên này do quân khu Việt Châu. Mà bên của chúng ta đương nhiên phải bỏ ra một khoản kinh phí để chi tiêu cho các hoạt động. Khó khăn nhất vẫn là tìm người. Đồng chí Diệp Phàm, anh phải là người chỉ huy ở đó. Việc nhân sự do anh sắp xếp.
Cung Khai Hà cuối cùng cũng giấu đầu hở đuôi.
- Làm tổng chỉ huy tại hiện trường sao, tổ trưởng Cung, đừng có đùa như thế. Hiện giờ tổng chỉ huy ở hiện trường do Vương Nhân Bàng nắm giữ, tôi làm như vậy không phải như đánh xì dầu sao?
Mà đồng chí đó biểu hiện rất tốt. có tác dụng trong việc tìm ra bí mật của Xương Bối.
Chính thi thể đó cũng là do anh ta phát hiện ra sớm nhất. Cho nên tôi thấy để anh ta lo việc ở Xương Bối hoàn toàn không thành vấn đề.
Về vấn đề nhân tài có thể để anh ta sắp xếp đúng không?
Diệp Phàm nhanh chóng đẩy ra, trong lòng đúng là buồn bực đang giúp người giờ thành ra rước phiền phức vào thân.
6 cao thủ này đi đâu mà tìm được? Việc ở Cảng Cửu còn chưa xử lý còn. Cũng không biết Khổng Ý Hùng và Ngô Lâm đã làm thế nào rồi. Nơi này không phải tùy ý là có thể liên lạc với bên ngoài được.
- Ha ha, Vương Nhân Bàng trước là chỉ huy hiện trường. Nhưng giờ không giống như trước.
Anh tới rồi đương nhiên phải do anh đảm nhiệm. Vừa rồi tôi và Tây Môn cùng với tướng quân Kế cũng đã bàn bạc. Tổng chỉ huy ở Xương Bối không phải anh thì còn là ai khác được nữa.
Đồng chí Diệp Phàm đây là quyết định chính thức của tổ chức. Hơn nữa thủ trưởng có chỉ thị thành lập doanh trại ở Xương Bối do anh hoàn toàn phụ trách.
Chỉ cần chọn được ai anh liền báo với tổng bộ là được. Nhân tài quân đội toàn quốc do anh tùy ý chọn.
Cung Khai Hà nói.
- Thủ trưởng Cung. Người đừng có chụp lên đầu tôi thế. Tôi không gánh vác nổi đâu. Việc của Hoành Không còn đang dang dở bận muốn chết, làm sao có thời gian để giải quyết cả việc bên này nữa. Thủ trưởng đổi người khác đi, nếu Vương Nhân Bàng thay thế Lang Phá Thiên, tôi thấy tướng quân Đới Thành hoàn toàn có thể đảm nhiệm việc này.
Diệp Phàm nói.
- Đừng có nói nhiều trước mặt tôi nữa… đồng chí Diệp Phàm. Anh không những là chủ tịch của Hoành Không mà còn là đội viên chính thức của tổ A, là tướng quân của nước ta.
Quân nhân phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức. Lẽ nào anh đã quên điều này. Mà đây lại là chỉ thị đích thân thủ trưởng nói.
Nếu anh cảm thấy không đảm nhiệm được thì hãy giải thích rõ ràng cho thủ trưởng lập trường của anh.
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Bảo tôi đến nói với “Đường” khác nào chết. Tôi nói này tổ trưởng Cung, người chơi chiêu này đúng là cao minh. Diệp Phàm tôi không thể không phục sự anh minh, thiên hạ vô song của đồng chí Cung Khai Hà. Tôi đã phục, thật lợi hại, đây chính là thủ đoạn của những vị lãnh đạo.
Diệp Phàm châm chọc nói, biết rằng có đưa đẩy cũng không được, nên châm chọc Cung Khai Hà cho hả giận.
- Tổ chức quyết định như vậy là có nguyên nhân cả. Đồng chí Diệp Phàm, khi nãy Vương Nhân Bàng báo cáo đã nói không phải là phỏng đoán của anh nói là núi Xương Bối này có liên quan đến đảo hoang.
Mà anh cũng đã đến mê cung tử thần. Ba nơi này đều có liên quan đến anh. Anh là người thuộc ba nơi này nhất.
Cho nên nhiệm vụ này mà để cho đồng chí khác có được không? Đây không phải là biểu hiện cực đoan, không chịu trách nhiệm với đất nước sao?
Mỗi một quyết định trong tổ đều đã được suy tính rõ ràng. Có thể mười mấy ngày nữa giải được bí mật của Xương Bối, đồng chí Ngô Quang Bảo sẽ phải đến đảo hoang.
Cho nên anh nhanh chóng phải tìm ra bí mật này. Về phần cao thủ, trong tổ sẽ đưa ra ba đội viên trước.
Còn lại ba đồng chí anh tự nghĩ cách. Đương nhiên đồng chí mới đến phải đến tổ trước tổ sẽ cho ba người khác thay trước.
Sau khi ba đồng chí kia chấm dứt huấn luyện sẽ chuyển đến. Việc người của tổ mới này anh phải nắm rõ.
Núi Xương Bối này không thể một ngày không có chủ. Nếu xảy ra chuyện gì lớn thì trách nhiệm này anh và tôi cũng không chịu được đâu.
Cung Khai Hà nói, giọng điệu rất ngưng trọng.