Cao thủ cũng có vài người, như Nỗ Cẩu Tông Đức xếp thứ 9, Lỗ Cẩu Đắc Sâm xếp thứ 8, Ngọc Cẩu Điệp xếp thứ 15 v.v… trên bảng xếp hạng sát thủ quốc tế.
Vương Triều nói.
- Mấy cái tên này đúng là kỳ lạ, lại đều có liên quan đến “cẩu”. Không phải tổ chức Đông Cẩu chính là một cái ổ chó đấy chứ. Có điều, bản lĩnh của Nỗ Cẩu Tông Đức thế nào?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Tên của các cao thủ của tổ chức Đông Cẩu đều rất kỳ quái, bọn chúng đặt tên không theo quy củ bình thường mà là do mình thích tên gì thì lấy tên đấy. Hơn nữa, 10 cao thủ đứng đầu trong tổ chức đều có tên có chữ “cẩu”.
Vương Triều ha ha cười nói.
- Mẹ nó, đúng là cùng một giuộc.
Diệp Phàm cười, nghĩ đến biệt hiệu của mình trong Tổ đặc nhiệm A cũng là “Cẩu Tử”.
- Bọn chúng coi “cẩu” là một niềm vinh dự, chỉ có 10 người đứng đầu mới có thể được gọi là cẩu. Những thành viên ở dưới có muốn cũng không nhường cho.
Hơn nữa, các thành viên không được giết chó, không ăn thịt chó. Bắt gặp người giết chó còn phải ra tay giáo huấn một trận.
Bởi vì bọn chúng thờ phụng “Cẩu thần”. Có lẽ thần được cung phụng trong tổ chức cũng là “Cẩu thần”. Mà “Nỗ Cẩu Tông Đức” xếp hạng 9 trong bảng xếp hạng quốc tế.
Bản lĩnh của người này nếu lấy Quốc thuật của chúng ta ra đánh giá, ít nhất cũng đạt đến Khai Nguyên bát đẳng.
Cụ thể đạt tới giai đoạn mấy thì không biết. Còn Ngọc Cẩu Điệp cũng có thân thủ đạt đến giai đoạn cao nhất của thất đẳng, thậm chí có thể cao hơn.
Vương Triều nói.
- Thất đẳng, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả!
Diệp lão đại thản nhiên cười nói.
- Không phải như thế đâu anh Diệp, Nỗ Cẩu Tông Đức tuy nói là chưa đến cửu đẳng, nhưng người này lòng lang dạ sói, sát thủ có tiếng trên thế giới bị gã giết cũng khá nhiều đấy.
Nghe nói người này có thể chỉ bằng thân thủ bát đẳng đánh bại cao thủ cửu đẳng. Hơn nữa, ra sát chiêu liên tục. Bọn chúng là những tay lõi đời về nghề này rồi, về kỹ thuật đánh tay không và sử dụng súng ống có khi còn thành thạo hơn cả chúng ta ấy chứ.
Những tên này, chẳng những đã trải qua huấn luyện tử vong chuyên nghiệp, mà còn trải qua bao nhiêu năm thực tiễn đánh giết người, tất nhiên kinh nghiệm chúng tích lũy được chúng ta không thể nào bằng.
Vương Triều vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Vậy bọn chúng phái người như thế nào đến bức ép Cam Anh Anh, Cam Anh Anh chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà bình thường, bọn chúng chọn bừa ra một người là được rồi. Xem ra, lần này nhà họ Tô đã bỏ ra một món tiền vốn rất lớn đấy. Chỉ một người bình thường mà bọn họ cũng thận trọng như vậy. Thực sự muốn ép tôi vào chỗ chết rồi phải không?
Trên mặt Diệp Phàm hiện lên một nét tàn nhẫn.
- Người này tên là Cáp Lạp Sâm, không được coi là nhân vật lợi hại gì trong tổ chức Đông Cẩu. Xếp hạng có lẽ là ngoài 30.
Vương Triều nói.
- Từ hạng 30 trở đi, chắc là bị cậu hàng phục rồi chứ gì?
Lam Tồn Quân thản nhiên cười cười.
- Điều này là tất nhiên, tổ chức Đông Cẩu tuy nói là lợi hại, nhưng kẻ xếp hạng ngoài 30 nhiều nhất chỉ có thân thủ giai đoạn cao nhất của tam đẳng thôi, sao xứng làm đối thủ của ông đây chứ. Đương nhiên, nếu 10 tên đứng đầu đến, tôi cũng chỉ tốn chút sức thôi.
Vương Triều có vẻ hơi tự đắc, cười nói.
- Ha ha, nếu Nỗ Cẩu Tông Đức đến, có khi chúng tôi chỉ có thể nhặt xác cho cậu thôi. Amen, đồng chí Vương Triều, cậu an tâm mà xuống Địa phủ báo tên nhé.
Đồng chí Lam Tồn Quân đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích đồng chí Vương Triều. Vừa nói vừa nghiêm túc làm dấu chữ thập trong tay, đúng kiểu như thế.
Diệp Phàm cảm thấy hai tên này đấu khẩu đã thành thói quen mất rồi. Chỉ cần ở cùng nhau, có thể nắm được cơ hội là cả hai người phải náo loạn một chập mới thôi. Tất nhiên, Diệp Phàm hiểu, hai người chỉ đấu khẩu cho vui mà thôi.
- Anh… Vương Triều nghẹn họng, chỉ vào Lam Tồn Quân trừng mắt nhìn một lúc.
- Không phục thì chơi.
Trên mặt Lam Tồn Quân lộ ra một nụ cười trêu chọc.
- Chơi cái con khỉ, anh thất đẳng, ông đây mới lục đẳng, cũng không phải đồ ngốc mà chịu làm bao cát da người cho thằng khác đâu nhá.
Vương triều tức giận, hừ, nói, anh ta nhìn Lam Tồn Quân một cái, hai mắt bất ngờ sáng lên, cười nói:
- Có điều, nếu tôi phải xuống Địa phủ báo tên, thì khả năng Giám đốc nhà máy Lam gặp phải Nỗ Cẩu Tông Đức cũng suýt soát đấy. Đến lúc đó, người nhặt xác chỉ còn lại anh Diệp thôi. Đồng chí Tồn Quân, anh đi thong thả nhé.
Vương Triều đang ăn miếng trả miếng, tay vung vẩy như kiểu nhà Phật.
- Cáp Lạp Sâm đã bị cậu hàng phục, Vương Triều, cậu phải cẩn thận chút. Bằng không, bọn chúng có lẽ sẽ trả thù. Nếu như có một tên như Nỗ Cẩu Tông Đức đến thì phiền phức đấy.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Ở đâu ra mà nhiều như vậy, trong tổ chức Đông Cẩu mấy tên đứng đầu bảng như Nỗ Cẩu Tông Đức không quá 5 tên đâu. Có gì phải sợ, mấy tên giống Nỗ Cẩu Tông Đức đều được coi như bảo vật cần phải cất giấu. Loại cao thủ này mà bị thương thì không đứng dậy nổi.
Hơn nữa, bọn chúng làm việc, thường thường là vụ nào cũng tính tiền. Ví dụ như, Cáp Lạp Sâm hoàn thành việc bức ép Cam Anh Anh, gã xem như đã thành công.
Mặc dù Cáp Lạp Sâm bị tôi xử lý rồi, bọn chúng cũng tuyệt không vì một dự án “Không được tiền” mà ra tay.
Đương nhiên, trong di chúc của Cáp Lạp Sâm, người kế thừa được an bài sẽ nhận được khoản “Tiền hậu sự” không nhỏ. Trừ phi nhà họ Tô vẫn còn muốn tiêu tiền, bọn chúng mới ra tay tìm tôi tính sổ.
Có điều, tôi làm rất bí mật, bọn chúng chưa chắc đã biết là do tôi làm. Hơn nữa, tôi nghĩ, mục tiêu lần này của nhà họ Tô là đại ca, bọn họ tất sẽ không vì tôi mà bỏ ra nhiều tiền đâu.
Cái này, đúng là lấy cái ngắn của mình so với cái dài của người.
Vương Triều thở dài, Lam Tồn Quân và Diệp lão đại nghe mà có chút nghẹn họng, nhìn trân trối. Không ngờ, không có ai “giết” mà vị đồng chí này vẫn ý kiến ý cò, không thể hiểu nổi nữa.
- Vậy tôi nhường cho cậu đấy.
Diệp lão đại tức giận, hừ nói.
- Thôi đi, tôi không không nhận nổi đâu.
Vương Triều căng thẳng nói.
- Biết thế là tốt, anh Diệp là ai chứ.
Lam Tồn Quân nhân cơ hội lại bắt đầu mở miệng hạ thấp Vương Triều.
- Chuyện của Cam Anh Anh đã giải quyết xong rồi, tuy nhiên, Vương Triều, cậu hẳn là có phát hiện khác quan trọng hơn phải không?
- Điều đó là tất nhiên, lần này rất may mắn. Tuy nói thứ hạng của Cáp Lạp Sâm trong Đông Cẩu không cao. Dường như là thành viên hạng 30 không thể nào tiếp xúc với chuyện trung tâm được.
Nhưng mà Cáp Lạp Sâm nghe nói rất được một Phó lãnh đạo của Đông Cẩu tên là Dương Cẩu La Lâm sủng ái. Có vài lúc uống say cũng có thể nghe được vài chuyện bí mật liên quan đến tổ chức.
Cáp Lạp Sâm tuy cũng lợi hại, nhưng cầm nã thủ của tôi cũng không tệ. Cuối cùng, sau hai lần thi triển võ này, tên này rốt cuộc cũng phải khai ra.
Khai ra một chuyện rất động trời. Nói là Tổng Giám đốc Công ty Bảo hiểm Trần Đông Kinh đã chạy trốn ra nước ngoài, trước mắt đang ẩn náu trong một chi nhánh bí mật của tổ chức Đông Cẩu.
Dường như địa điểm này là ở nước Anh. Công ty Bảo hiểm Huệ Cảnh chúng ta đã tra ra một ít manh mối, có liên quan đến nhà họ Tô.
Tôi nghĩ, Trần Đông Kinh không biết có phải là người ngoài được nhà họ Tô tín nhiệm hay không. Chỉ cần bắt được Trần Đông Kinh là có thể nắm được chứng cớ cần có.
Chúng ta hoàn toàn có thể ra tay với nhà họ Tô. Nhà họ Tô tuy nói là tiền nhiều thế mạnh, nhưng tôi tin rằng, năng lực của anh Diệp không phải là thứ nhà họ Tô có thể coi thường được.
Vương Triều nói xong, nhìn Diệp Phàm.
- Cho dù là trốn ở Anh, tôi cũng phải bắt gã trở về.
Diệp lão đại hừ lạnh một tiếng, nói với vẻ mặt âm trầm,
- Chuyện còn lại cứ để cho tôi.
Sau khi trở về phòng ngủ, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Lý Khiếu Phong. Nhờ vả ông ta điều tra một chút về “Đông Cẩu”.
Lúc đó Lý Khiếu Phong sau khi sửng sốt mới hỏi:
- Cậu điều tra bọn họ làm gì?
Diệp Phàm nói lại tình hình Vương Triều điều tra được cho Lý Khiếu Phong.
- Nỗ Cẩu Tông Đức đúng là một cao thủ, tôi sẽ lập tức điều tra chi tiết về gã. Tuy nhiên, tôi hy vọng cậu đừng hành động lộn xộn. Với thân thủ hiện giờ của cậu, va chạm với gã chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Vẫn nên đợi một thời gian, trước tiên cậu hãy kéo dài thời gian. Đợi sau khi Tổ đặc nhiệm A ổn định lại, tôi sẽ sắp xếp người cùng đi đánh hắn. Tuy nói là Tổ đặc nhiệm A hiện tại khó có thể tìm được một cao thủ giống như Nỗ Cẩu Tông Đức, nhưng, hai cao thủ bát đẳng cùng hợp sức đánh gã, chắc cũng phải có 50% khả năng thắng. Tất nhiên, điều này, tôi không nói nữa.
Lý Khiếu Phong khuyên Diệp Phàm.
- Lão Lý, tôi chỉ yêu cầu ông cung cấp tin tình báo chuẩn xác thôi. Về phần bắt gã ta, tôi bên này sẽ mời người đi làm.
Diệp Phàm từ chối hết sức kiên quyết, biết Tổ đặc nhiệm A có khó khăn, Diệp Phàm thứ nhất là không muốn làm phiền Tổ đặc nhiệm A. Thứ hai, Diệp lão đại không muốn nợ ân tình của Tổ đặc nhiệm A.
- Mời người, cậu định mời ai? Nỗ Cẩu Tông Đức là cao thủ bắt đẳng giai đoạn cao nhất, cũng có thể là cửu đẳng đấy.
Lý Khiếu Phong có chút nóng nảy, nói.
- Ha ha, tôi đi tìm sư bá Thanh Sơn.
Diệp Phàm dứt khoát bê danh hiệu “'Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn” ra.
- Nếu như là ông ta thì không cần lo lắng rồi.
Lý Khiếu Phong nhưng thật ra lại yên tâm, ngẫm nghĩ một chút, Lý Khiếu Phong lại nói:
- Diệp Phàm, sau này nếu như cậu phát hiện Tổ đặc nhiệm A có sao, hy vọng cậu có thể bình tĩnh, cứ coi như là nể mặt tôi lão già này, nhất định đừng trách Tổ đặc nhiệm A.
- Lão Lý, lời này có ý gì thể?
Diệp Phàm giật mình, những lời này Lý Khiếu Phong nói dường như có hàm ý khác.
- Không có gì.
Lý Khiếu Phong gác máy.
- Tổ đặc nhiệm A có sao là ý gì? Còn bảo tôi chớ trách Tổ đặc nhiệm A, Tổ đặc nhiệm A tuy nói trước kia đối xử với tôi không tốt lắm, nhưng Diệp Phàm tôi nể mặt Trấn Đông Hải cũng sẽ không làm khó dễ cho Tổ đặc nhiệm A. Thật sự là không hiểu ra làm sao…
Diệp lão đại lẩm bẩm trong miệng mấy câu, cảm thấy Lý Khiếu Phong có chút kỳ lạ, suy nghĩ mãi mà không thể hiểu ra lời ông ta nói có ý gì.
- Ôi, tôi chỉ có thể nói đến như vậy thôi. Lỗ Tiến, anh nhất định đừng để hai người Lô Vĩ và Trần Quân hy sinh. Bằng không, sẽ phiền toái lắm. Cơn thịnh nộ của Diệp Phàm, đến Tổ đặc nhiệm A cũng phải run rẩy. Lão Hổ nhà họ Phí kia không phải chỉ là hổ giấy đâu.
Sau khi gác máy, trên khuôn mặt Lý Khiếu Phong tràn đầy vẻ buồn bã, nhìn về nơi xa.
Bên này lại bổ sung một chút, Lý Khiếu Phong tỉnh lại từ cơn trầm tư, lập tức nhấc điện thoại lên.
- Y Thanh Liên biểu hiện rất kỳ lạ, tôi cảm thấy cô ta dường như đã bị Diệp Phàm thuyết phục mất rồi.
Trong một quán bar của thành phố Đông Cống, Lan Lập Quyền dáng vẻ có chút không ngờ, nói.
- Đánh trả lại Thái Phi với lập trường kiên định như thế, so với thái độ của Y Thanh Liên trong hội nghị thường vụ trước kia, hẳn là không phải như thế. Mặc dù là ở thời Vi Lý Quốc chủ trì công tác của Thành ủy, Y Thanh Liên tuy nói ủng hộ ông ta, nhưng biểu hiện vẫn rất mờ nhạt. Người phụ nữ này, luôn luôn khác dịu dàng, nghe lời. Tuy nhiên, vì Diệp Phàm, cô ta không ngờ có thể cứng rắn như thế, thực sự có chút kỳ quái.
Đới Trung Cường cũng có vẻ nghi hoặc, nhìn Y Cao Vân một cái.
- Không riêng gì Y Thanh Liên, ông xem, Cam Thủy Hưng cũng đang rục rịch đấy.
Y Cao Vân thản nhiên hừ một tiếng.
- Chẳng lẽ Diệp Phàm đã thuyết phục được Vi Lý Quốc?
Lan Lập Quyền nói.
- Không nhanh như vậy đâu, tôi nghĩ, hai người bọn họ không biết có phải đã giao ước cái gì rồi không. Chỉ khi được Vi Lý Quốc ám chỉ, Cam Thủy Hưng mới có thể biểu hiện như thế. Tuy nhiên, thái độ của Y Thanh Liên, tôi không thể nghĩ ra. Người phụ nữa này vì sao lại trở nên bí ẩn như thế.
Y Cao Vân vuốt vuốt cằm, có vẻ đoán không ra.
- Thái Phi đúng là buồn cười, không ngờ lại muốn lợi dụng chúng ta.
Lan Lập Quyền ha ha cười, nói.