Muốn bắt Y Cao Vân tôi làm súng…có người sử dụng đấy, nhưng Y Cao Vân tôi tuyệt đối chỉ làm “súng” của chính mình, mà không phải là súng trong tay người khác. Thái Phi muốn chơi tôi thì vẫn còn non lắm. Văn phòng Tỉnh ủy xuống thì làm sao chứ? Đây là thành phố Đông Cống, không phải Văn phòng Tỉnh ủy.
Khí thế của Y Cao Vân đột nhiên tăng vọt.
- Điều này là đương nhiên, có điều, dựa vào biểu hiện của Thái Phi và Quách Tắc Quân, hai lão này đúng là cùng một guộc rồi. Tuy nhiên, nhìn thái độ của Thái Phi, từ ngày nhậm chức đến bây giờ, bọn chúng rõ ràng là lấy Diệp Phàm làm mục tiêu công kích. Chỉ có điều không dự đoán được Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên sẽ giúp đỡ Diệp Phàm.
Lần này, Thái Phi, ha ha, lại cực kỳ mất mặt rồi.
Đới Trung Cường hơi có vẻ vui mừng khi kẻ khác gặp họa, cười nói.
- Muốn làm người đứng trên mọi người, trước hết nhất định phải giẫm lên người khác. Người bị giẫm lên chức vụ càng cao, càng thể hiện anh mạnh hơn họ. Thái Phi chỉ đơn giản muốn giẫm lên Diệp Phàm để xây dựng uy danh thôi.
Trong suy nghĩ của lão, một kẻ từ nơi khác đến, hơn nữa, Lam Tồn Quân lại thoát ly khỏi Ủy ban, đối phó với một tư lệnh quèn thì có gì là khó đâu.
Tuy nhiên, bây giờ thì bị ăn một đòn đau rồi. Chuyện này cũng cảnh báo chúng ta một điều rằng: Diệp Phàm con người này, nhìn qua thì có vẻ non nớt, kỳ thực, lại không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Cho nên, tôi mới có thể trực diện trêu chọc Thái Phi. Còn có một nguyên nhân, mục tiêu thứ hai của Thái Phi có lẽ chính là tôi. Người này, dã tâm rất lớn. Chúng ta không thể không đề phòng.
Y Cao Vân nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Lão muốn làm nhân vật số một của Đông Cống.
Lan Lập Quyền ở bên hừ lạnh một tiếng.
- Dứt khoát liên thủ với Diệp Phàm, trước tiên giải quyết gọn Thái Phi đi.
Đới Trung Cường trên khuôn mặt thoáng qua một nét hung ác.
- Có lý, nhân lúc lão còn chưa đứng vững tranh thủ chèn chết lão. Đúng là rất muốn nhìn xem lão ta còn có thể ầm ĩ kiểu gì nữa.
Lan Lập Quyền cũng nói.
- Không vội!
Y Cao Vân khoát tay, nhìn hai người một cái, nói:
- Các anh nghĩ quá đơn giản rồi.
- Đơn giản?
Đới Trung Cường lẩm bẩm trong miệng một câu, nhìn Y Cao Vân, chờ ông ta giải thích.
- Tất nhiên là quá đơn giản rồi, hai anh nghĩ kỹ lại đi. Thái Phi và Quách Tắc Quân đều là người đồng thời được Tỉnh ủy sắp xếp xuống. Đây là do ai làm chứ?
Y Cao Vân ra vẻ mẫu mực, nói.
- Thái Phi công tác ở văn phòng Tỉnh ủy, nghe nói là người của Bí thư Phó. Vậy nói như thế, Quách Tắc Quân cũng là cùng một guộc với lão ta. Chẳng lã hai người đều là người do Bí thư Phó sắp xếp xuống. Thời điểm thế lực của Chủ tịch tỉnh Chúc chia làm đôi, Bí thư Phó đã sắp xếp hai đồng chí xuống dưới, hơn nữa còn giữ các chức vụ kha khá ở trong Thành ủy Đông Cống. Cũng không phải dễ dàng đâu. Bí thư Phó tốn công tốn sức sắp xếp hai người xuống như vậy để làm gì?
Lan Lập Quyền phân tích ra.
- Làm gì, ha ha, cướp mất Đông Cống từ trong tay tôi chứ gì nữa.
Y Cao Vân nói.
- Không thể nào!
Đới Trung Cường và Lan Lập Quyền đồng thời kêu lên.
- Không thể, tại sao lại không thể chứ?
Y Cao Vân hừ một tiếng, liếc nhìn hai người, nói:
- Thế cục ở trên tỉnh là hai ông lớn Phó, Chúc đấu đá tranh giành nhau, mà Tăng Cửu Thiên bị kẹp giữa hai người, sống trong áp lực đó, khó khăn thế nào không cần nghĩ cũng biết. Tuy nhiên, cũng có cái lợi. Ít nhất, Bí thư Phó và Chủ tịch tỉnh Chúc ăn ở với Bí thư Tăng cũng khá tốt. Bởi vì, bọn họ đều hy vọng được Bí thư Tăng ủng hộ.
Nói đến đây, Y Cao Vân không khỏi mỉm cười.
- Điều này là tất nhiên, Bí thư Tăng chính là nhóm thế lực thứ ba ở trên tỉnh. Trong hai vị lãnh đạo Phó, Chúc bất kể ai có thể tranh thủ được Bí Thư Tăng thì chẳng khác nào nắm chắc việc lớn của tỉnh chúng ta rồi.
Lan Lập Quyền thản nhiên cười nói.
- Ha ha, Lão Lan gần đây có tiến bộ đấy.
Y Cao Vân khen Lan Lập Quyền một câu, nói:
- Chủ tịch tỉnh Chúc ủng hộ Diệp Phàm, mà Bí thư Tăng lại ủng hộ tôi. Trong thành phố Đồng chí, Vi Lý Quốc cũng không phải là người của Bí thư Phó.
Bí thư Phó vì vừa tới không lâu, cho nên, chưa có tay chân ở thành phố Đông Cống. Vì vậy, lần này, Bí thư Phó nhẫn tâm sắp xếp hai người Thái Phi và Quách Tắc Quân xuống dưới.
Một ở Thành ủy, một ở Ủy ban nhân dân thành phố. Tất nhiên là muốn tấn công cả hai mặt, một tay tóm gọn cả thành phố Đông Cống. Là một Bí thư Tỉnh ủy, ít nhất, phải có tay chân của mình ở mọi địa phận và thành phố mới được.
Mặc dù không thể khống chế toàn bộ cục diện, nhưng cũng cần phải sắp xếp một hai chức vị quan trọng để bất cứ lúc nào cũng có thể biểu đạt ý tứ của mình. Mà nhìn biểu hiện của Thái Phi, cũng không phải đến để biểu đạt ý tứ của Bí thư Phó.
Mà là thanh lọc toàn bộ Đông Cống. Tuy nhiên, thế lực của Chủ tịch tỉnh Chúc quá mạnh, ông ta gây cho Bí thư Phó áp lực lớn chưa từng có.
- Hành vị gây rối loạn trước cổng chính của tập đoàn Vinh Quang, tôi nghĩ, cũng không phải là do Diệp Phàm gây nên. Chắc chắn lại là do ai đó giật dây sau lưng. Tôi thấy, tám phần là do Thái Phi và Quách Tắc Quân làm.
Lan Lập Quyền nói.
- Đúng, chỉ cần Đông Cống rối loạn một cái, lúc Bí thư Phó thanh lọc, Diệp Phàm mà gục, Bí thư Phó hoàn toàn có thể phái xuống một Chủ tịch thành phố. Từng bước gặm nhấm Đông Cống, ngay cả Chủ tịch tỉnh Chúc cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Đới Trung Cường nói, lão nhìn Y Cao Vân một cái, có chút lo lắng, nói:
- Vậy thì sau này phải làm sao? Nếu Bí thư Phó thật sự có ý này, vậy chúng ta không phải gặp phiền phức rồi hay sao?
- Phiền phức, có gì mà phiền phức. Hai thế lực mạnh đối đầu, tất nhiên sẽ cần tìm bên thứ ba giúp đỡ. Mà Bí thư Tăng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, chúng ta thực ra lại an toàn nhất. Bí thư Phó có định thanh lọc thành phố Đông Cống hay không, điều này cũng rất khó xác định. Có thể là dã tâm của Thái Phi lớn, tự mình muốn làm việc này.
Tuy nhiên, có Bí thư Tăng ở đây, chắc chắn rằng cho dù là Bí thư Phó muốn kéo tôi xuống cũng phải cân nhắc một chút, đến lúc đó, Bí thư Tăng hướng về phía Chủ tịch tỉnh Chúc, Bí thư Phó lại chẳng như ngồi trên đống lửa hay sao.
Y Cao Vân vẻ mặt bình tĩnh.
Kỳ thực, lão này suy nghĩ rất không thực tế. Nếu như Bí thư Thời của Tỉnh ủy thực sự hạ quyết tâm thanh lọc một lần nữa, đến Tăng Thập Thiên cũng không thể cản được ấy chứ.
Đến lúc đó, Phó Quốc Văn và Chúc Nham Đỉnh ký kết hiệp định lâm thời gì đó với nhau. Lại chia cắt thành phố Đông Cống, bài trừ Tăng Cửu Thiên cũng không phải chuyện không có khả năng.
Chuyện bên trong Tỉnh ủy đặc biệt phức tạp, hôm nay chúng ta là đồng minh, có lẽ, ngày mai vì một lợi ích khác mà trở thành đối thủ cũng không phải chuyện không có khả năng.
Y Cao Vân nói như thế, chỉ là muốn cổ vũ khuyến khích hai vị cấp dưới mà thôi.
- Sơ suất rồi, ôi.
Thái Phi thở dài, có chút thẫn thờ ngồi vẹo một bên trên sô pha.
- Không thể ngờ được, tốn biết bao tâm sức mượn tay Y Cao Vân, đuổi được Lam Tồn Quân đi, kết quả không ngờ lại nhảy ra Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên. Diệp Phàm xuống tay rất nhanh, Vi Lý Quốc giúp đỡ hắn như thế, chẳng lẽ đã thực sự tin tưởng hắn rồi?
Sắc mặt Quách Tắc Quân cũng có chút mỏi mệt, nhìn Thái Phi một cái, nói.
- Hoàn toàn tin tưởng hắn thì không thể nào, chuyện này, nhất định có liên quan đến lợi ích nào đó. Vi Lý Quốc là một tay rất thực dụng, đến tôi cũng phải khâm phục lão già sắp xuống lỗ này ở điểm đó. Chỉ có điều, tuy nói Vi Lý Quốc là người thực dụng, nhưng lão không phải là một người có năng lực. Ví dụ như nói, lão muốn làm cho thành phố Đông Cống phát triển, kết quả là tốn công vô ích. Ý tưởng là tốt, chỉ có điều, năng lực và ý tưởng phải phối hợp với nhau mới được. Bí thư Phó cũng thấy được điểm này, lão Quách, trọng trách trên vai chúng ta rất nặng đấy.
Thái Phi nói với vẻ mặt ngưng trọng.
- Lão Thái, ông nói thử xem, ông có hiểu rõ Diệp Phàm con người này không?
Quách Tắc Quân hỏi.
- Không hiểu rõ được, người này tuổi rất trẻ, vào tuổi này mà hắn có thể ngồi lên cái ghế Chủ tịch thành phố, thực sự có chút đáng sợ, thậm chí nói là kinh khủng cũng không quá đáng đâu. Chúng ta vừa mới đuổi được Lam Tồn Quân đi, không thể tưởng được còn nhảy ra một người nữa. Người này có lẽ đã nghĩ đến điểm này, cho nên, đã sớm hành động rồi, cũng không biết dùng lý do gì thuyết phục được Vi Lý Quốc. Không ngờ khiến chúng ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thái Phi chau mày, nói.
- Lão Thái, cũng không cần phải suy nghĩ nhiều đâu. Tôi thấy, Diệp Phàm chẳng qua chỉ là một con hổ giấy thôi. Chưa cần nói đến nhà máy đường Dương Xuân, chỉ cần tập đoàn Vinh Quang thôi cũng đủ khiến cho hắn rơi vào bước đường không thể cứu vãn được rồi. Tên này còn dám ăn bốc nói phét thẳng mặt, anh trấn an các hộ cho vay thì không sai, nhưng không thể lấy danh nghĩa của Ủy ban nhân dân thành phố mà bốc phét, đảm bảo cứu sống tập đoàn Vinh Quang. Đến lúc đó, lời hứa không thể thành sự thật, mấy nghìn hộ cho vay đó còn không nuốt sống hắn sao.
Quách Tắc Quân hừ một cái, nói.
- Kỳ lạ là sóng gió trước cổng chính của tập đoàn Vinh Quang kia rõ ràng là có người quấy rối, rốt cuộc là ai làm. Nếu nói là Y Cao Vân làm, hẳn là không phải, hiện tại là thời điểm lão ta muốn yên ổn, muốn phát triển. Tập đoàn Vinh Quang thật sự rối loạn đối với lão mà nói tuyệt không có gì vui vẻ.
Thái Phi đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu được.
- Không phải lão, lại càng không phải Diệp Phàm, tên kia không thể nào lại nhấc đá đập vào chân mình được.
Quách Tắc Quân nói.
- Nghĩ lại, lần này Chủ tịch tỉnh Y xuống rõ ràng là muốn làm khó dễ Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Phàm làm xấu mặt mũi lão. Lão Quách, có thể là như thế này không nhỉ. Diệp Phàm vì muốn dọa Chủ tịch tỉnh Y, cho nên, quyết định nhẫn tâm, gây nên náo loạn lớn, nguy hiểm, sắp xếp trận sóng gió ở tập đoàn Vinh Quang. Ông có thấy không, trận sóng gió đó tuy bề ngoài rất đáng sợ, kỳ thực vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế. Gây ầm ĩ rất dữ dội, nhưng thực tế cũng không xảy ra chuyện gì.
Thái Phi nhìn Quách Tắc Quân, nói.
- Dường như rất có lý! Bằng không sao có thể đuổi Chủ tịch tỉnh Y đi được. Tuy nhiên, hắn làm vậy cũng là quá mạo hiểm. Hơn nữa, cũng để lại cho Chủ tịch tỉnh Y ấn tượng không tốt.
Quách Tắc Quân nói.
- Y Kiệt Minh sẽ không dừng lại đâu, chúng ta cứ chờ xem trò hay đi. Diệp Phàm sẽ bị chuyện của tập đoàn Vinh Quang và nhà máy đường Dương Xuân làm cho sứt đầu mẻ trán, mà Chủ tịch tỉnh Chúc thấy tình hình như vậy, nhất định sẽ cho rằng không thể trọng dụng Diệp Phàm được nữa. Đến lúc đó nếu như Chủ tịch tỉnh Y có bồi thêm một đá thì chắc rằng Chủ tịch tỉnh Chúc cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Diệp Phàm tay cán bộ bị lưu chuyển này, một khi ngã xuống, có lẽ, sẽ không thể đứng dậy nổi.
Thái Phi mặt mày giãn ra, xem ra, tâm tình tốt lên không ít.
Sáu giờ sáng, điện thoại trên đầu giường Diệp Phàm vang lên đầy thúc giục.
- Diệp Phàm, tổ chức Đông Cẩu đúng là có một phân bộ ở nước Anh. Ngay tại quán bar “Bối Lỗ Đinh” trên đường Phong Lâm số 9 ở London. Kỳ thực chỉ là một quán bar bình thường, không gây chú ý, nếu cậu đến nơi rồi sẽ không thể tin được nơi đó lại chính là phân bộ ác danh truyền xa “Dị Cẩu”.
Các tình hình khác Tổ đặc nhiệm A chúng tôi không rõ lắm. Nơi đó, có lẽ Tổ đặc nhiệm của tổ chức “Tổ Lam Sơn Hồ” của nước Anh hiểu rõ.
Tuy nhiên, chỉ cần không gây nguy hiểm đến quốc gia, Lam Sơn Hồ cũng sẽ không đi trêu chọc một tổ chức hung dữ như thế. Đối với Lam Sơn Hồ, nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Cho nên, nếu như cậu mời Phí Thanh Sơn ra tay, vẫn cần phải làm một cách bí mật hơn mới được, bằng không, chỉ sợ sẽ gặp phải chuyện không hay.
Trước mắt, Tổ đặc nhiệm A có một nhiệm vụ bí mật, thật sự nhân sự không thể rút ra được. Hơn nữa, việc này Tổ đặc nhiệm A không tiện nhúng tay vào. Tôi nghĩ, nơi đó nhất định có nhân viên tình báo của Tổ Lam Sơn Hồ của nước Anh theo dõi sát sao.
Cá nhân xử lý chuyện riêng, người ta mặc kệ, nếu là Tổ đặc nhiệm A nhúng tay vào, thì ý nghĩa sẽ khác hẳn. Sẽ trở thành chuyện giữa các quốc gia với nhau, chúng ta không thể đẩy mọi chuyện tới mức này được.
Lý Khiếu Phong thận trọng giải thích, đồng thời hơi bày tỏ ý từ chối.
- Không sao cả mà, lão Lý, ánh có thể cung cấp những tư liệu này tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Nào còn dám đòi hỏi gì quá đáng nữa. Yên tâm, việc này tôi sẽ làm thỏa đáng, tuyệt đối không tiết lộ gì hết.
Giọng điệu của Diệp Phàm cũng rất thận trọng.