- Ít, tôi có còn chê ít đâu.
Thiên Thông giật lấy tờ séc nhanh nhất có thể.
- Ha ha ha…
Tất cả mọi người đều cười.
Sau khi cơm nước xong, mọi người đều lên máy bay. Diệp Phàm bay thẳng về Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên, khi đang đợi giờ bay thì nhận được điện thoại của Cung Khai Hà.
- Lôi thạch này cậu có thể lấy về nhiều hay ít?
- Đến giờ số lượng tôi vẫn chưa thể xác định, có lẽ cũng không phải là rât nhiều. Tuy nhiên, quan trọng là giá cả. Chúng ta tính bằng viên bằng nắm đấm, thủ trưởng Cung cho rằng một viên đó giá bao nhiêu.
Diệp Phàm hỏi.
- Tính cách đó không khoa học, nắm tay có nắm to nắm nhỏ, không tiện,
Cung Khai Hà nói.
- Cũng đúng, một viên bằng nắm đấm lớn có lẽ trên dưới 10kg. Loại đá này đặc biệt tốt.
Diệp Phàm nói.
- Đúng là trên dưới 10kg, trong tổ đã thảo luận rồi, xét thấy tảng đá này qua tài liệu nghiên cứu của tổ Khoa học năng lượng đúng thật là có giá trị ứng dụng. Hơn nữa, chúng ta cũng lo các quốc gia khác dánh trước mất. Cho nên, trong tổ quyết định có bao nhiêu chúng tôi thu mua bằng đó. Cậu chịu trách nhiệm lập tức liên lạc với đối tác một chút.
Cung Khai Hà xem ra có chút vội.
- Vậy bao tiền một kg? Tổ trưởng Cung, anh chưa giải thích rõ ràng bảo tôi liên hệ thế nào?
Còn chuyện giữ bí mật thì anh yên tâm, tôi đã nói với họ là chúng ta muốn toàn bộ số lôi thạch đó. Tổ trưởng Cung, anh cũng hiểu tính tình của tôi.
Nếu bọn họ dám nuốt lời tôi sẽ xuất quyền đó. Tảng đá kia chỉ có thể thuộc về Trung Quốc chúng ta.
Tôi còn muốn xem nó dùng cho tàu ngầm và quân hạm của chúng ta. Tương lai có lẽ còn có hàng không mẫu hạm đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Đối với lòng yêu nước của cậu toàn thể Tổ đặc nhiệm A chúng ta đều biết. Đương nhiên, nếu như đối phương không nghe lời cậu muốn xuất quyền thì người của Tổ đặc nhiệm A đều do cậu điều hành. Coi như là chuyện của đất nước rồi. Tảng đá kia tuyệt đối không thể rơi vào tay quốc gia khác.
Tổ trưởng Cung giọng nghiêm túc nói.
- Vậy cuối cùng trả giá bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này, đồng chí Diệp Phàm, cậu của là một trong những thành viên của Tổ đặc nhiệm A. Hơn nữa cậu rất yêu nước, điều này tất cả mọi người đều rõ ràng. Bọn họ có thể giao tảng đá cho cậu chứng tỏ quan hệ của cậu và bọn họ không tệ lắm. Cho nên, vì đất nước, giá tiền này cũng không phải giao giá trên trời đúng không?
Cung Khai Hà không ngờ bắt đầu tập kinh doanh.
Diệp Phàm thầm mắng lão già keo kiệt này một câu, miệng lại hỏi:
- Không có gì, điều này tôi biết rõ, không thể để chúng ta chịu thiệt có phải không? Rốt cuộc trong tổ đồng ý cấp nhiều hay ít?
- Năm nghìn một kg.
Cung Khai Hà có chút đau lòng nói.
- Một kg năm nghìn, một viên to bằng nắm đấm lớn 10kg là năm mươi nghìn. Tổ trưởng Cung, anh cũng không thể coi họ là lũ ngốc có phải không?
Diệp Phàm có chút giận, giá này cũng quá thấp.
Đây chính là địa bàn của bà xã thứ hai, có thể tranh thủ một chút đương nhiên phải tranh thủ. Chỉ cấp một chút tiền đó làm sao mấy chục nghìn người của người ta có thể sống được.
- Không ít, không phải một tảng đá, cũng không phải kim cương, giá này là do Đảng ủy Tổ đặc nhiệm A kết hợp với tài liệu khoa học của Tổ trưởng Ngô đưa ra đấy.
Cậu nghĩ xem, một nắm đấm đã được năm mươi nghìn, viên to như thùng nước không phải đã trên một triệu rồi sao?
- Yên tâm, Cung Khai Hà tôi cũng không phải là tiểu nhân như vậy, đặc biệt là việc lớn có liên quan đến đất nước càng không keo kiệt.
Cung Khai Hà nói rất đại nghĩa.
- Đúng vậy, tổ trưởng Cung thật sự là hào phóng, keo kiệt vì đất nước thôi. Không lừa già dối trẻ.
Tuy nhiên, tôi muốn nói với tổ trưởng Cung, đó là tuyệt đối không thể lấy được như thế. Anh nghĩ xem, một viên to bằng nắm đấm có thể trữ được lượng điện cho quân hạm hai ba vạn tấn chạy mười ngày.
Một quân hạm lớn như vậy tiêu hao bao nhiêu xăng? Không có một nghìn lít sẽ không được. Mười ngày này ít cũng phải hai chục nghìn.
Thậm chí còn nhiều hơn. Đây là đã bao gồm điện năng sẵn có. Còn tảng đá kia còn có tác dụng khác có phải không?
Chúng ta đang nhìn vào cái này. Số tiền tương ứng với lượng điện tiêu thụ anh cũng phải cho người ta có phải không?
Người ta không phải đồ ngốc, hình như cũng đã mời một số nhà khoa học nghiên cứu qua rồi.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, nói vậy cũng đúng, cái này tốt, thêm một chút. Nhiều nhất là mười nghìn một kg đi. Không thể cao hơn, quá đắt thì kinh phí của tổ chúng ta cũng hạn hẹp có phải không? Hơn nữa, cậu cũng là một thành viên của Tổ đặc nhiệm A. không quản lý việc nhà không biết được là đắt. Cậu thử quản lý tài vụ của tổ xem.
Cung Khai Hà bắt đầu đánh bài tình cảm.
- Ha ha, tổ trưởng Cung, chuyện lớn như vậy anh không thể không báo cáo lãnh đạo cấp trên?
Khoản tiền này chắc chắn sẽ không phải Tổ đặc nhiệm A xuất ra. Khoản tiền này hẳn là phải lấy từ tiền của nhà nước dùng để mua vật liệu chiến lược mới đúng, hơn nữa, thuộc phạm vi tài chính quân sự.
Giá cả một kg là 2 mươi nghìn. Đây là giá hữa nghị rồi, thấp nữa tôi không có cách nào giải thích với người khác.
Ít nhất, chúng ta phải trả cho họ tám phần điện năng mà nó tiết kiệm được có phải không?
Chúng ta chiếm hết lợi thì việc kinh doanh cũng không có phúc.
Vì đoàn đang ở Phong Châu cho nên Diệp Phàm vội vàng đến Phong Châu. Giải thích cho mọi người chuyện của tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân sau đó yêu cầu nhân viên bắt tay vào việc.
Sau đó Diệp Phàm mới trở lại Đồng Lĩnh.
Tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm không nghĩ tới đó là vừa trở lại văn phòng ngồi chưa ấm chỗ thì Trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt đã bước vào báo cao:
- Trợ lý Diệp, Tổng giám đốc tập đoàn Thần Lộ đã đến mấy lần.
- Đã đến mấy lần, đến làm gì?
Diệp Phàm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Mễ Nguyệt một cái.
- Cô ấy không nói, chỉ yêu cầu gặp anh. Tuy nhiên, lúc đó điện thoại của anh không gọi được, tôi cũng không liên lạc được. Hơn nữa, tôi cũng nói cho cô biết rồi, nói anh đi Pháp khảo sát, mấy ngày nữa mới về. Tuy nhiên, Giám đốc Tống hình như rất vội, mỗi ngày đều cho người đến hỏi.
- Chẳng lẽ tốc độ của dự án lại gặp sóng gió, việc này không phải nghe nói đã tốt sao. Hơn nữa, nhà họ Tống đã đầu tư tiền rồi thì còn có vấn đề gì, thật là lạ.
Diệp Phàm nói.
- Có phải là Tống lão gia lại có quyết định khác?
Mễ Nguyệt có chút lo lắng hỏi.
- Không thể nào, đều quyết định đã lâu như vậy không thể lại có quyết định khác. Hẳn là có chuyện gì khác, như vậy đi, cô lập tức liên hệ với Tổng Giám đốc Tống.
Diệp Phàm nói.
Mễ Nguyệt cúp điện thoại, không lâu lại gọi điện thoại đến nói là Tổng Giám đốc Tống đang ở nhà khách Đồng Lĩnh mười phút sau sẽ đến.
Không lâu, Tống Hương Quân vội vàng bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Tổng Giám đốc Tống vội vã tìm tôi có chuyện gì ngồi xuống rồi nói thẳng là được.
Diệp Phàm mời Tống Hương Quân ngồi xuống ghế sa lon.
- Xin lỗi trợ lý Diệp, phương án cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào cao tốc Kinh Ngân bị bộ Giao thông bác bỏ.
Tống Hương Quân có chút buồn bực nói.
- Bác bỏ, không thể nào. Việc này do các anh đầu tư. Có người đầu tư bộ Giao thông quan tâm làm gì? Huống chi, xây dựng đường cao tốc là góp phần phát triển kinh tế địa phương. Nếu nói ra cũng là công trình dân sinh, bộ Giao thông dựa vào cái gì phủ quyết dự án này?
Diệp Phàm thật sự không hiểu được.