Cũng không phải nhà họ Tống chúng ta không làm, vì chuyện này tôi còn chạy đến bộ Giao thông hai lần.
Tuy nhiên, vô dụng, và lão gia muốn gặp người phụ trách bộ phận này còn khó hơn lên trời.
Tống Hương Quân tôi cũng cảm nhận được vì sao các anh đến Bắc Kinh lại gọi là quan nhỏ. Một Chủ tịch như tôi đến bộ Giao thông một trưởng phòng người ta cũng nhăm mặt rồi.
Huống chi muốn gặp Vụ trưởng thậm chí là Thứ trưởng thì khó gấp nhiều lần. Ban đầu nhà họ Tống chúng tôi cũng đang tiến hành công trình rất thuận lợi.
Mười mấy năm làm nghiệp vụ cũng có giao tình với một số lãnh đạo của bộ Giao thông. Tuy nhiên, lần này không được.
Vị lãnh đạo này nói là nói không thông. Hơn nữa, chỉ ra điểm kẹt mấu chốt.
Tống Hương Quân có chút tức giận nói.
- Tổng giám đốc Tống, việc này quan trọng như vậy, chúng ta cứ nói thẳng ra, tôi muốn hỏi, cô tìm đến người lãnh đạo bộ phận đó là cấp nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Cấp vụ trưởng.
Tống Hương Quân nói xong nhìn Diệp Phàm một cái.
- Cấp như vậy nói không thông thì điểm kẹt kia ít nhất là cấp thứ trưởng có phải không?
Diệp Phàm phân tích nói.
- Còn không phải sao, chắc chắn là cấp phó bộ. Bởi vì, người tôi nhờ là một Vụ trưởng khá có năng lượng. Ngay cả ông ta cũng không nói được thì phân lượng của người này khá nặng.
Tống Hương Quân có chút buồn bực nói.
- Như vậy đi, tôi gọi điện thoại hỏi thăm Chu Tiến Phong một chút, ông ấy là thứ trưởng thường trực bộ Giao thông.
Diệp Phàm nói xong đứng lên đi gọi điện thoại.
- Chu Tiến Phong, hình như đến bộ Nông Nghiệp rồi.
Tống Hương Quân hơi sững sờ nói.
- Đến bộ Nông nghiệp rồi hả?
Diệp Phàm nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Tống Hương Quân một chút.
- Hình như là như vậy, nếu không anh cứ hỏi một chút.
Tống Hương Quân cũng có chút không chắc.
Vì thế Diệp Phàm gọi điện thoại nói:
- Thứ trưởng Chu, tôi là Diệp Phàm, vừa mới đi khảo sát ở Pháp về, không ngờ nghe được tin vui của anh, chúc mừng anh!
- Ha ha, cám ơn lời chúc của cậu. Không phải nghe nói cậu cũng thăng chức trợ lý Chủ tịch tỉnh sao, chúng ta cùng vui.
Tâm trạng Chu Tiến Phong tương đối tốt, giọng nói cùng tràn đầy tự tin vui mừng.
- Ôi, anh Chu lần này đi rồi tôi gặp nhiều phiền toái.
Diệp Phàm thở dài.
- Chuyện phiền toái, cậu nói tôi nghe một chút.
Chu Tiến Phong hơi trầm ngâm hỏi.
- Còn không phải chuyện đường cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào đường cao tốc Kinh Ngân, vốn được anh Chu bật đèn xanh, hơn nữa, tập đoàn Thần Lộ đồng ý đầu tư.
Việc này, vốn là chuyện nước chảy thành sông. Ai biết tôi vừa từ nước ngoài trở về mới biết bộ đã thay đổi.
Dự án gần hai trăm triệu không ngờ thay đổi như ngày tháng 6 rồi.
Bộ Giao thông làm như thế là trò đùa hay có nguyên nhân nào khác?
Diệp Phàm hỏi.
- Như vậy đi, tôi sẽ giải thích một chút trong lúc hàn huyên tán gẫu với cậu.
Giọng của Chu Tiến Phong có chút thận trọng. Diệp Phàm cùng Tống Hương Quân ngồi uống trà, hai người đều có tâm sự cho nên cũng chẳng muốn nói gì.
Ước chừng nửa tiếng sau, Chu Tiến Phong gọi điện thoại đến nói:
- Việc này thật sự xin lỗi trợ lý Diệp. Ban đầu ban quản lý cao tốc Kinh Ngân đã quyết định rồi.
Sau cao tốc Đồng Lĩnh các anh lại nhập vào cho nên, các bộ và ủy ban Trung ương sẽ phải thảo luận một chút tính khả thi của dự án này là cần thiết.
Dù sao trải qua thay đổi thì cũng khác với phương án ban đầu. Mà thời gian gần đâu tôi bận quá, cậu cũng biết đấy, một số việc tôi đã nói rồi.
Cho nên, chú ý một chút. Tuy nhiên, lúc ấy tập đoàn Thần Lộ đem phương án đến bộ tôi có giao cho các đồng chí cấp dưới.
Chỉ có điều hiện tại bộ đã có quan điểm khác về vấn đề này rồi, tôi lại không còn công tác ở bộ Giao thông nữa. Vừa rồi hỏi thăm một chút, việc thảo luận phê duyệt phương án của các anh do đồng chí Luyện Bình Sơn chủ trì.
Chu Tiến Phong nói, Diệp Phàm vừa nghe liền hiểu, Bộ trưởng Chu đang nhắc nhở hắn chuyện này kẹt ở chỗ Luyện Bình Sơn.
- Luyện Bình Sơn, chẳng lẽ Bộ trưởng Chu đi rồi y tiếp nhận vị trí này sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy.
Chu Tiến Phong nói.
- Đồng chí Luyện Bình Sơn này tôi không có chút ấn tượng nào, không biết trước kia ông ta công tác ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Y, ha ha, trước kia làm Phó chủ tịch thường trực tỉnh An Đông. Lần này trở lại Bắc Kinh coi như trở lại ví trí cũ chánh văn phòng bộ. Tuy nói không phải là nhân vật số 1 nhưng coi như là đi một bước dài rồi.
Chu Tiến Phong cười nói.
- Đó là đương nhiên, phó bộ với chánh bộ cách nhau một cánh cửa mà.
Diệp Phàm đáp, cúp điện thoại vẻ mặt không thể nào dễ nhìn.
Quay sang hỏi Tống Hương Quân:
- Cô có biết Luyện Bình Sơn không?
- Không rõ lắm.
Tống Hương Quân lắc đầu nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Trợ lý Diệp, cậu cũng biết qua tình hình, biết việc này không phải chúng ta không làm, thật ra chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Tuy nhiên, dự án của chúng tôi kéo không nổi.
- Giám đốc Tống muốn gác lại dự án cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào cao tốc Kinh Ngân có phải không?
Diệp Phàm nhìn cô gái này một cái, lạnh lùng hừ một tiếng.
Trong lòng tự nhủ, mẹ kiếp, đầu năm nay qua cầu rút ván không ít người. Ông đây miệng còn chưa khép lại không ngờ gặp chuyện đã muốn bỏ gánh rồi. Hơn nữa, lý do này còn khá đúng lúc. Hắn không tìm ra lý do để phản bác rồi.
- Không phải là chúng tôi muốn gác lại dự án này, chủ yếu là không chờ đợi được. Trợ lý Diệp, nếu anh ở vị trí của tôi.
Anh thử nghĩ một chút xem, một dự án mấy trăm triệu bị kéo dài thì thế nào? Tuy nhiên, cha tôi có dặn. Trợ lý Diệp đã giúp đỡ nhà họ Tống chúng tôi rất nhiều, cho nên, chúng tôi cho chính quyền Đồng Lĩnh thời gian một tháng.
Nếu cửa ải bộ Giao thông có thể đi qua, thì chúng tôi vẫn giữ nguyên kế hoạch đầu tư. Đương nhiên, nếu một tháng sau bộ vẫn giữ nguyên quan điểm thì chúng ta chỉ có thể giữ nguyên kế hoạch từ bỏ dự án đầu tư đường cao tốc Đồng Lĩnh thôi.
Tống Hương Quân có thể cảm nhận được một chút tức giận của Diệp Phàm, vì thế bèn giải thích.
- Được, thì một tháng. Đến lúc đó nếu bộ Giao thông vẫn không thể phê duyệt thì Diệp Phàm tôi cũng không có gì để nói nữa.
Diệp Phàm nói đầy tin tưởng.
- Vậy cứ quyết định như vậy đi.
Tống Hương Quân gật gật đầu.
Tống Hương Quân vừa mới đi Khổng Đoan không ngờ vội vàng đến.
- Trợ lý Diệp, anh đi nước Pháp chắc thuận lợi cả chứ.
Khổng Đoan vừa ngồi xuống đã hỏi.
- Coi như là được, bọn họ đã đồng ý đến Phong Châu. Tuy nhiên, có thể tới chưa chắc đã bỏ tiền, phải làm cho họ bỏ tiền đầu tư mới là quan trọng. Việc này, nói thật tôi cũng chưa có ý tưởng gì.
Vẻ mặt Diệp Phàm thoải mái cười nói.
- Ha ha, vẫn là trợ lý Diệp có cách, một người khách cao quý như vậy khá khó mời dấy. Hồng Phách Thiên Chân là một trong 100 công ty hàng đầu thế giới.
Nếu có thể đến chứng tỏ thành công một nửa. Nói cách khác, người cũng không tới thì còn hi vọng gì. Khổng Đoan xin chúc mừng trợ lý Diệp một chút.
Nếu quả thật có thể làm cho tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân ở lại Phong Châu thì đã thêm vào lý lịch của Diệp Phàm một vết son.
Tuy nhiên, nếu họ có thể đến Đồng Lĩnh chúng ta thì tốt.
Không thể tưởng tượng được Khổng Đoan không ngờ trắng trợ nịnh bợ Diệp Phàm, khiến cho Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng tự nhủ y hay là có việc nhờ hắn, nếu không, bao giờ lại khách khí đến vậy.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Khổng.
Diệp Phàm cười cười nhìn Khổng Đoan một cái nói:
- Đồng Lĩnh chúng ta sao có thể chiếm hết chuyện tốt được, người như vậy có thể rơi vào bình dấm chết đuối.
Đồng Lĩnh chúng ta gần đầy như lửa nóng, sau khi bộ tài chính giúp đỡ Hồng Cốc Trại thành công, tập đoàn Thiên Cảnh lại đầu tư mấy trăm triệu.
Nhà máy nhiệt điện cũng đặt ở đây. Công của chủ tịch Khổng cũng không thể bỏ qua. Chỉ riêng điểm này cũng đã làm nhiều đồng chí ở tỉnh ghen tị rồi.
- Đúng thế, tuy nhiên, trợ lý Diệp, hiện tại gặp phiền toái lớn rồi.
Khổng Đoan không cười nói.
- Hả, Chủ tịch Khổng nói nghe một chút xem.
Diệp Phàm hỏi, trong lòng tự nhủ, tôi hiểu là người này không yên lòng, hiện tại quả nhiên muốn cầu cạnh hắn.
- Còn không phải là hạng mục nhà máy nhiệt điện sao, ngày hôm qua cũng không ai báo cáo lên lãnh đạo cấp cao của tập đoàn điện lực Viễn Đông. Người phụ trách của bọn họ ở Đồng Lĩnh Quản lý Phương lập tức tìm tôi phản ánh tình hình này.
Khổng Đoan có chút bực bội nói.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói dự án cao tốc Đồng Lĩnh nhập vào cao tốc Kinh Ngân bị bộ Giao thông bác bỏ.
Cái này đối với tập đoàn Điện lực Viễn Đông mà nói ảnh hướng khá lớn. Nếu dự án này có thể thành công thì nhà máy điện sẽ không quá xa.
Nguyên vật liệu như than đá và các vật liệu khác cũng tiện vận chuyển. Nếu không có cao tốc, đây không phải là gia tăng phí tổn của nhà máy nhiệt điện sao?
Dù sao, vận chuyển đối với nhà máy nhiệt điện chiếm phần lớn chi phí sản xuất. Nếu có đường cao tốc sẽ khác rất xa.
Huống chỉ việc xây dựng nhà máy điện không phải là chuyện ngày một ngày hai. Vận hành hàng năm đều gia tăng phí tổn. Người ta tính toán thật sự là không có lời.
Khổng Đoan nói.
- Thái độ của họ như thế nào?
Diệp Phàm nhíu mày, nghĩ đúng là nhà dột lại gặp mưa dầm. Chuyền phiền toái lần này liên tiếp đến.
- Nói là nếu trong vòng một tháng không thể giải quyết được vấn đề đường cao tốc thì phải nghiên cứu lại.
Dù sao, đó là vấn đề quan trọng liên quan đên lợi nhuận của tập đoàn Viễn Đông.
Đầu tư đã không có lợi, người ta đương nhiên không muốn tiếp tục đầu tư. Tôi cũng không nghĩ đường cao tốc lại ảnh hưởng lớn đến dự án nhà máy điện như vậy. Hơn nữa, tôi cũng đã giải thích với bọn họ cũng khó.
Khổng Đoan nói.
- Về chuyện gác lại dự án đường cao tốc tôi cũng đã tìm hiểu qua, vừa rồi Giám đốc Tống cũng đã đến nói về việc này.
Cũng nói là cho chúng ta một tháng thời gian để giải quyết việc này. Nếu không sẽ gác lại. Ôi, việc này, Chủ tịch Khổng, anh phải đi giải quyết đi.
Ngày hôm qua từ Pháp về chúng tôi đã báo cáo tình hình với Chủ tịch Tề, Phó Chủ tịch Điền, Bí thư La, bọn họ cũng rất quan tâm đến dự án nhiệt điện.
Còn hỏi việc này, hơn nữa ba người cũng khen anh quản lý tốt.
Nếu thật sự phải gác lại việc này thì…
Diệp Phàm nói nửa lời.
Đương nhiên sẽ không nói tiếp. Ít nhất trước tiên phải ép Khổng Đoan một chút, sau đó y không làm được lại có chuyện đến cầu hắn.