- Trợ lý Diệp, anh nói dự án này đang vướng ở bộ Giao thông, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đã hỏi thăm chưa?
- Thứ trưởng thường trực trước của bộ Giao thông là bạn của tôi, Chu Tiến Phong, ban đầu nói việc này có thể giải quyết.
Không thể tưởng tượng được Chu Tiến Phong đột nhiên thăng trức đến đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ Nông nghiệp. Hơn nữa, dự án cao tốc của chúng ta do đồng chí Luyện Bình Sơn chủ trì.
Nghe nói không thể thông qua ở các bộ và ủy ban Trung ương. Tuy nhiên, nghe bộ trưởng bộ Xây dựng cũng là người Đồng Lĩnh chúng ta, Chủ tịch Khổng, có nên tìm ông ấy hỏi một chút không?
Tin rằng bộ trưởng Khổng cũng có tình yêu quê hương. Huống chi, việc này không thể kéo dài, một khi thật sự gác lại dự án này, tôi và anh đều trở thành tội nhân của Đồng Lĩnh. Đối với Tỉnh ủy cũng thật là mất mặt.
Hơn nữa, anh cũng biết, gần đây tôi luôn bận việc ở Phong Châu, mà tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân lại sắp đến.
Cho nên, chuyện của Đồng Lĩnh phải phiền đến Chủ tịch Khổng quan tâm rồi.
Diệp Phàm nói, trước hết để Khổng Đoan bận một hồi rồi nói sau. Nếu như có thể giải quyết đương nhiên là tốt rồi.
- Ừ, cho phép tôi chuẩn bị để chiều bay đi Bắc Kinh. Mà anh lại phải giải quyết việc ở Phong Châu. Đồng Lĩnh cũng không thể một ngày không có người phụ trách, cho nên, chuyện bên này Chủ tịch thành phố như tôi sẽ chủ trì một chút. Bởi vậy nên lại đây báo cáo anh một chút.
Khổng Đoan nói.
- Vậy được, yên tâm, tôi tuy nói sẽ đi Phong Châu nhưng cũng sẽ không phải là hoàn toàn ở bên đó. Anh cứ giải quyết khó khăn ở Bắc Kinh là được. Chủ tịch Khổng, thời gian không đợi người. Hai người cầm lái như tôi và anh nên làm tốt.
Diệp Phàm nói.
Những lời này làm cho Khổng Đoan tương đối thoải mái, vì thế nói:
- Yên tâm, thuyền phó như tôi nhất định sẽ phối hợp với thuyền trưởng để làm tốt mọi việc.
Những lời này của Khổng Đoan đương nhiên là đáp lại Diệp Phàm. Tất nhiên là đều nói những lời nói thật rồi. Dù sao, lời dễ nghe cũng không mất tiền mua.
Sau đó, Khổng Đoan mang theo cặp công văn vội vã đi.
- Chẳng lẽ có người giở trò quỷ sao?
Diệp Phàm thầm nói một câu, ngẫm nghĩ một chút đột nhiên nhớ lại con trai lớn Phượng Phượng Triều Phong không phải đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy An Đông sao? Nếu Luyện Bình Sơn làm Phó Chủ tịch thường trực ở An Đông thì chắc chắn Phượng Triều Sơn sẽ giải được người này.
Vì thế, hắn rút điện thoại gọi cho Phượng Khuynh Thành, cười nói:
- Cô bé, lâu không gặp, anh chợt nghĩ đến em.
- Anh nghĩ đến em, đó là việc lạ. Cả ngày ôm cô nàng nhà họ Kiều quên trời đất còn nghĩ đến em sao. Anh lừa ma quỷ phải không đồng chí Diệp Phàm?
Phượng Khuynh Thành châm chọc hừ nói.
- Sao em có thể nói như vậy được, anh rất ít khi về Bắc Kinh. Thật không có thời gian, nếu không em đến Đồng Lĩnh chơi. Gần đây ở Hồng Cốc Trại phát hiện dấu vết của người ngoài hành tinh, rất thần bí. Hay là đến chơi một vòng, đảm bảo chuyến đi này của em không tệ. Đến lúc đó, Diệp Phàm anh còn tháp tùng em. Được làm một người mến khách vẫn khá hi vọng.
Diệp Phàm cười nói.
- Quái, hôm nay sao anh lại tốt như vậy? Từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy anh tốt như vậy. Anh rất khác thường là yêu tinh xuất hiện. Đừng nói anh muốn nhờ em làm chuyện gì nhé.
Phượng Khuynh Thành thông minh không thua Kiều Viên Viên. Kiều Viên Viên biết điều, rộng lượng. Phượng Khuynh Thành còn có thể đùa giỡn, Phượng Khuynh Thành thật sự rất trong sang.
Diệp Phàm có khi nghĩ đến đều chảy nước miếng. Trong long tự nhủ có được hai người đẹp đó mới là người hạnh phúc. Đáng tiếc việc đó không có khả năng. Diệp Phàm buồn bực. Vì sao nước cộng hòa lại không có chế độ một chồng hai vợ nhỉ?
- Sao lại nói anh như vậy, anh là người thế nào chẳng lẽ em không biết? Anh nào có tục tằn như vậy có phải không?
Diệp Phàm lấp liếm.
- Ha ha ha…
Phượng Khuynh Thành có lẽ cười ngất bên kia đầu dây rồi. Diệp Phàm thậm chí lo rằng cô nàng làm gẫy chiếc eo thon của mình rồi.
- Cười gì?
- Buồn cười, buồn cười quá. Anh là ai chẳng lẽ em còn không rõ. Những lời này của anh dành để đi lừa những cô nàng mười bảy mười tám tuổi đi. Em lớn rồi.
Phượng Khuynh Thành cười nói
- Vâng, lớn rồi, tuy nhiên, bây giờ còn chưa lập gia đình. Có phải là đang chờ đợi anh không?
Diệp Phàm cười nói.
- Anh nói đúng rồi, em đúng là đang chờ anh cưới Kiều đại tiểu thư rồi mới lấy chồng.
Khi Phượng Khuynh Thành nói những lời này Diệp Phàm cảm giác được hơi có máu ghen.
- Ôi… rất xin lỗi, Khuynh Thành.
Diệp Phàm thở dài, trong lòng cũng cảm giác cay cay.
- Dông dài cái gì, có gì thì cứ nói thẳng, nếu không em tắt điện thoại đây.
Phượng Khuynh Thành có lẽ bị động đến chỗ đau vội vàng nói lảng sang chuyện khác rồi.
- Bác cả của em có khỏe không?
Diệp Phàm hỏi, cũng không muốn làm cô nàng thay đổi.
- Anh hỏi ông ấy làm gì, có phải là muốn đến Tân Môn nhậm chức?
- Tân Môn, ý gì, ông ấy không phải đang đảm nhiệm nhân vật số một ở tỉnh An Đông sao?
Diệp Phàm giật mình vội vàng hỏi.
- Em thấy tin tức của anh thật sự là kém, xem ra, một số đồng chí ở Đồng Lĩnh lâu quá đã biến thành người nguyên thủy rồi. Đồng chí Diệp Phàm, bây giờ là xã hội gì, thời đại tin tức, tin tức không nhanh nhạy là một thiệt thòi lớn đấy, đặc biệt đối với lãnh đạo các anh. Đôi khi tin tức là đại diện cho chức vụ.
Phượng Khuynh Thành châm chọc hừ nói.
- Em mau nói đi, rốt cuộc sao lại trở về, đừng lải nhải dông dài nữa, anh không hiểu.
Diệp Phàm thật sự có chút nóng nảy, giọng nặng lên không ít.
- Không nói!
Phượng Khuynh Thành đùa giỡn.
- Bà cô của anh ơi, anh có việc gấp, nói nhanh lên. Anh sẽ tạ tội với em.
Diệp Phàm nói.
- Hôn một cái em sẽ nói.
Phượng Khuynh Thành nói những lời này mặt nóng bừng.
- Chút!
Diệp Phàm hướng về phía điện thoại
- Thế nào, được chưa?
- Không được, còn chưa đủ kêu.
Phượng Khuynh Thành làm nũng.
Chút…
- Anh làm gì thế, tai em bị anh làm cho điếc rồi.
Phượng Khuynh Thành kêu lên, đó là bởi vì Diệp Phàm hơi dùng hóa âm mê thuật cho nên, tiếng cũng vang to hơn.
- Đủ rồi, nếu không nói xem anh trừng trị em như thế nào.
Diệp Phàm tức giận rồi.
- Thôi vậy, em không so đo với anh.
Phượng Khuynh Thành thấy cũng không nên, thật đúng là không nên chọc giận người này, nói:
- Bác cả vừa mới được điều đến làm Bí thư Thành ủy Tân Môn.
- Chuyện này xảy ra khi nào?
Diệp Phàm vội vã hỏi, xem ra lần này cấp trên có điều chỉnh nhân sự rất lớn.
- Hôm qua vừa mới tuyên bố.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Đây không phải là bác cả đã tiếp nhận ủy viên trung ương rồi sao?
Diệp Phàm dông dài môt câu, việc này làm sao phải hỏi. Thành phố Tân Môn là thành phố trực thuộc trung ương, Bí thư Thành ủy cho đến giờ đều là Ủy viên bộ Chính trị.
- Đó là đương nhiên rồi!
Phượng Khuynh Thành khá đắc chí nói.
- Đúng rồi, anh có chuyện gì muốn tìm bác cả?
- Cũng không có việc gì lớn, trước kia ông ấy đã từng công tác ở tỉnh An Đông, chắc biết Phó chủ tịch thường trực Luyện Bình Sơn. Người này hiện tại đã thăng chức đến bộ Giao thông đảm nhiệm chức Thứ trưởng thường trực rồi..
Diệp Phàm nói qua về chuyện này.
- Bộ Giao Thông, việc này, nhà em hình như không có ai làm việc ở đây. Nói cách khác, em không có cách nào hỏi giúp anh việc này rồi.
Phượng Khuynh Thành ngẫm nghĩ một chút nói.
Ban đầu muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Phượng Triều Phong, tuy nhiên hiện giờ xem ra là không thích hợp rồi. Người ta đã là Ủy viên bộ Chính trị rồi.
Phân lượng so với trước cũng không nhỏ hơn tẹo nào. Cho nên, muốn hỏi thì cũng phải đến nhà mới đúng. Có như vậy mới cho thấy sự tôn trọng.
Năm nay sau, Diệp Phàm đang ở Phong Châu giải quyết chuyện vật liệu da.
Khổng Đoan gọi điện thoại đến, giọng khá thất vọng và mệt mỏi nói:
- Trợ lý Diệp, chuyện đường cao tốc, ôi…
- Làm sao vậy, vó phải bộ vẫn không thông qua?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đi tìm Bộ trưởng bộ Xây dựng Khổng, ông ấy cũng gọi điện thoại cho bên kia. Tuy nhiên, người ta nói đều là những lời khách sáo.
Vừa nghe liền hiểu được là không được. Vốn còn muốn tìm bộ trưởng Khổng, tuy nhiên, người ta cũng bận rộn, nên không tìm.
Tôi liền trực tiếp đến bộ Giao thông, ôi, một cán bộ ở địa phương như chúng ta đến Bắc Kinh đúng là không bằng chó.
Thq nói không sai, tôi dù gì cũng là Chủ tịch một thành phố lớn, nhưng không thể gặp một vụ trưởng.
Thật vật vả mới gặp Phó vụ trưởng vụ Quy hoạch, nhưng người ta vừa ngồi xuống bàn, đồ ăn mới mang lên chưa động đũa.
Vừa nghe nói đến chuyện đường cao tốc Đồng Lĩnh, lập tức đứng lên bước đi, nói là có việc gấp phải đi trước một bước. Cuối cùng dù thế nào, một bàn đầy đồ ăn tôi và đồng chí văn phòng cùng nhau “hưởng thụ”. Hương thụ này tôi thật sự không muốn, thiếu chút nữa phải nhét vào mồm
Khổng Đoan tức giận nói.
- Đây là tính tình của một số đồng chí ở bộ, chúng ta lên làm việc là cần họ. Hơn nữa, nếu như không có giao tình muốn trực tiếp mở đường ở bộ Giao thông là không thể được.
Diệp Phàm nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được, Khổng Đoan nói như thế đơn giản là tìm lý do thôi.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không nghĩ Luyện Bình Sơn không nể mặt Khổng Đông, với quan hệ của Khổng Đông và Khổng Đoan nhất định Khổng Đông sẽ ra tay giúp.
Tuy nhiên, cuối cùng nhất định là Khổng Đông bị từ chối. Xem ra, Luyện Bình Sơn quyết định muốn làm chuyện đường cao tốc Đồng Lĩnh.
Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy phía sau có lẽ có một bàn tay nào đó đang tác quái. Nói cách khác, Luyện Bình Sơn sao lại phải làm khó dễ chuyện cao tốc Đồng Lĩnh?
- Ôi, thật sự không được tôi đành phải về báo cáo trực tiếp với Tỉnh ủy. Dự án đường cao tốc tôi không giải quyết được, ngay đến dự án nhiệt điện cũng bị ảnh hưởng. Khổng Đoan tôi đến Tỉnh ủy nhận tội thôi. Thói đời, trời muốn mưa không phải việc Khổng Đoan tôi có thể ngăn cản.
Lúc này giọng Khổng Đoan khá khổ sở.
- Đừng nóng vội, không phải còn hai mươi mấy ngày sao?
Diệp Phàm an ủi.
- Nếu không, trợ lý Diệp, anh về đây một chút, trước kia anh từng làm việc ở trung ương, chắc sẽ quen thuộc nhiều hơn tôi. Hai mắt tôi không nhìn thấy gì.
Khổng Đoan cuối cùng cũng yêu cầu Diệp Phàm rồi.