Không chừng vẫn có thể tìm ra cách giải quyết.
Vẻ mặt Khổng Đoan u buồn nói, Diệp Phàm suy nghĩ một lát rồi hiểu luôn.
Hóa ra người này muốn trốn tránh trách nhiệm. Đến lúc thấy dự án nhiệt điện thất bại, dự án đường cao tốc thất bại. Mà chuyện này lại là quyết định của tập đoàn.
Đến lúc đó Tỉnh ủy lại chụp trách nhiệm vào Thành ủy Đồng Lĩnh, mà trách nhiệm chụp lên đầu Khổng Đoan sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hơn nữa, đoán chừng quy chụp trách nhiệm xuống chính anh ta Bí thư thành ủy thì càng phải tăng thêm một ít.
Ý kiến này anh đưa ra rất hay, trong lòng Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn chậm rãi uống ngụm trà, nói:
Ừ, chuyện lớn như vậy cần phải mở hội nghị rồi.
Gần đây tôi lại bận, chạy đi chạy lại hai bên, cho nên ít khi mở cuộc họp Đảng ủy. Như vậy đi, cứ để bí thư Đảng ủy Công an thành phố tổ chức cuộc họp đi.
Đồng chí Đường Vân không thích hợp với chức bí thư Đảng ủy Cục trưởng Cục công an thành phố.
Tôi thấy hay là điều anh ta về thành phố làm cũng được. Nếu không, theo như đồng chí Đường Vân nói thì rất bất lợi đấy.
Trong lòng Khổng Đoan giận tới mức ngứa cả răng lợi, biết Diệp Phàm cũng nhìn thấy quyết định của chính anh ta. Hắn sẽ không tốt như thế, tự nhiên muốn tóm lấy chức vị này.
Nhưng, trong lòng anh ta cũng biết rõ, không thể không đồng ý với đề nghị ứng cử viên của hắn. Tuy nhiên, Khổng Đoan cũng không dễ dàng khuất phục như vậy, anh ta ngẫm nghĩ một lúc hỏi:
- Đường Vân trở lại thành phố không biết là có chức vị nào thích hợp với anh ta.
Lần này vợ và con đã làm liên lụy đến đồng chí Đường Vân, thật ra anh ấy cũng là một đồng chí giỏi.
Làm việc rất cẩn thận. Về mặt quan hệ, xử lý rất thuận lợi. Chúng ta không thể để chuyện của vợ con anh ấy liên lụy đến anh ấy.
Trong lòng toàn bộ các cán bộ cũng cảm thông với bộ dạng bây giờ của anh ấy Hơn nữa, thời đại nào rồi còn chu di cửu tộc chứ?
- Nếu để cho anh ấy giữ chức vụ Phó cục trưởng thành phố thì lại không công bằng, chỉ sợ có người nói này nọ thôi.
Sẽ nói Đường Vân quản không tốt vợ thì cũng sẽ không quản tốt được việc của quốc gia rồi. Tóm lại các anh vẫn để đồng chí Đường Vân đảm nhiệm chức vị này sao.
Loại người này có thể đảm nhận được chức Phó cục trưởng Thành phố được hay không? Đồng chí Khổng Đoan à, ở cái xã hội của chúng ta, áp lực dư luận ngày càng lớn rồi.
Hơn nữa lời nói của con người cũng rất đáng sợ, chúng ta cũng phải xem xét một cách hệ thống các phương diện. Giờ phút này không nên để đồng chí Đường Vân tái nhận chức cao này.
Cho nên. Tôi cảm thấy để anh ta đến khoa pháp chế thành phố, đảm nhiệm chức Trưởng phòng là được rồi. Đương nhiên, chức vụ vẫn là Phó cục trưởng, cũng nhận được sự đãi ngộ của chức Phó cục trưởng.
Diệp phàm nói, Khổng Đoan thiếu chút nữa phải giơ chân lên rồi, trong lòng tự nhủ thật là quá đáng mà. Điều này rõ ràng là xuống chức rồi, còn nhận được sự đãi ngộ Phó cục trưởng cái quái quỷ gì chứ?
- Việc này, trợ lý Diệp. Nhưng người ta dù sao cũng là Bí thư Đảng ủy công an thành phố. Đến thành phố này nhận chức Phó cục trưởng cũng coi như là tủi thân rồi. Như vậy có phải là khó coi lắm không. Chỉ sợ có người nói chúng ta trả đũa. Lấy việc của người thân anh ta ra ức hiếp anh ta.
Khổng Đoan nói:
- Khó coi, cái gì khó coi đây. Đến bây giờ thành ủy vẫn chưa xử lý anh ta đã là quá tốt rồi, đó là tư tưởng là bài học răn dạy người sau mới sắp xếp như vậy đấy.
Điều này, chúng ta đã nói rõ với đồng chí Đường Vân rồi. Cũng chỉ là giai đoạn làm quá lên một chút thôi. Một khi sóng gió bên này lắng xuống sẽ có cơ hội suy xét việc này cũng không muộn mà.
Nói cách khác, cứt trên mông đít còn không lau sạch, làm sao có thể lường trước được mọi chuyện xảy ra được, có phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
Khổng Đoan suy nghĩ một chút cũng hiểu là không có cách nào cả, nếu không đồng ý đoán chừng Diệp Phàm sẽ phê bình chính anh ta về chuyện dự án nhiệt điện.
Điều này, quyết định của Khổng Đoan chỉ có thể là 'Tử bần đạo không bằng tử đạo hữu'
9 giờ sáng ngày thứ hai, Khai mạc hội nghị thường vụ Thành ủy.
Diệp Phàm liếc nhìn mọi người một lượt, sau đó đặt chén trà lên bàn, nói:
- Mọi người đã đến đông đủ rồi họp thôi. Hội nghị thường vụ lần này chủ yếu làm theo yêu cầu triển khai của Chủ tịch thành phố. Cụ thể công việc Chủ tịch thành phố Khổng sẽ nói với mọi người cụ thể.
Đương nhiên Diệp Phàm sẽ không mở miệng nói ra việc này. Như vậy sẽ khiến mọi người thấy ảo tưởng. Như vậy là việc này Diệp Phàm chỉ đứng bên ngoài thôi. Sẽ nói dối với các đồng chí khác. Như vậy không phải giúp đỡ Khổng Đoan rồi.
- Các đồng chí, thời gian trước, thành phố chúng ta đã bước đầu triển khai dự án nhiệt điện - nhà máy phát điện Ngưu Gia Bình và bây giờ gặp chút rắc rối rồi. Lúc đàm phán với tập đoàn Điện lực Viễn Đông người ta đã đàm phán đến điều kiện sát nhập dự án cao tốc Đồng Lĩnh với dự án nhiệt điện vào làm một. Bây giờ cao tốc Đồng Lĩnh đã bị Bộ giao thông….
Khổng Đoan kể lại cặn kẽ sự việc một lần.
- Cái gì, thất bại rồi sao. Chủ tịch thành phố Khổng, việc này anh phải sớm biết chứ, sao đến bây giờ mới nói hả?
Thời gian này rất quý, nếu nói trước sớm một chút có thể chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp có phải không?
Bây giờ thì ổn rồi, tập đoàn Thần Lộ cho chúng ta một tháng, nhưng đã qua năm sáu ngày rồi, trên thực tế chỉ còn lại hai mươi mấy ngày thôi.
Thời gian này làm sao có thể giải quyết được chuyện cao tốc Đồng Lĩnh được?
Quả nhiên, tất cả đều nhắm về phía Khổng Đoan. Đoán chừng anh ta là người đầu tiên có kế hoạch bôi xấu Khổng Đoan.
- Đúng đúng đúng, việc này không thể kéo dài. Tôi thấy nên nhanh chóng báo cáo với Tỉnh ủy. Nói cách khác chỉ sợ các lãnh đạo nói bộ máy Thành ủy Đồng Lĩnh chúng ta lừa gạt lãnh đạo. Trách nhiệm ấy mà truy xuống dưới chắc chắn sẽ nặng lắm đấy.
Trưởng ban tổ chức Trần Đại Hải và Xa Quân Đồng có mối quan hệ mật thiết với nhau, lập tức đứng lên nói cho Xa Quân Đồng.
- Mới chỉ có mấy ngày gần đây sao có thể nói là kéo dài được, vừa rồi Chủ tịch thành phố Khổng cũng nói qua rồi. Mấy ngày nay sau khi nhận được tin tức anh ta lập tức trở về thành phố.
Chẳng lẽ không có thời gian đi lên bộ phận quản lý thành phố hay sao? Các đồng chí, những người đang ngồi đây đều biết rằng các bậc tiền bối đang nỗ lực làm việc hết mình.
E là muốn gặp Cục trưởng trong số họ cũng là một chuyện khó khăn, ở Đồng Lĩnh chúng ta coi như là chuyện động trời đấy, người ta ở bộ phận quản lý đều là đại gia đấy.
Cho nên, càng không thể nói là có thể gặp được chủ đấu thầu dự án cao tốc Đồng Lĩnh chúng ta được. Hơn nữa, trong chuyện này Chủ tịch thành phố Khổng cũng không buông lỏng chút nào.
Sau khi nhận được thông tin về tập đoàn Thần Lộ thì liền lên thành phố. Sau đó cũng nghe trợ lý Diệp nói qua rồi.
Hai vị lãnh đạo ra mặt, việc này không thể nào bàn được nữa. Điều này chứng tỏ bộ giao thông đã phạt chúng ta về dự án cao tốc Đồng Lĩnh rồi.
Một khi đã như vậy thì những việc khác cũng không muốn nói nữa, xem có thể bảo vệ được dự án nhiệt điện của tập đoàn điện lực Viễn Đông hay không.
Tất Vân Lý tự nhiên lại phản kích Trần Đại Hải.
- Nói vẫn dễ nghe hơn là hát, chủ tịch thành phố Tất, nhưng dự án cao tốc Đồng Lĩnh là do anh phụ trách đấy. Mấy ngày nay anh làm cái gì vây?
Tin tức quan trọng như vậy không ngờ lại báo cáo lên hội nghị thường vụ. Tôi nghi ngờ mục đích thật sự của người phong tỏa tin tức lần này là gì?
Mà cao tốc Đồng lĩnh trước đây cũng vì không thấy chủ tịch Tống tổng mà sự việc cũng bị giấu diếm đi hơn một tháng đấy.
Lần đó suýt nữa thì làm thất bại dự án nhiệt điện. Hoàn cảnh bây giờ lại lặp lại chuyện cũ có phải không?
Trần Đại Hải hừ lạnh nói:
- Anh nói những lời này là của con người nói sao? Chuyện trước kia đã qua rồi, chẳng lẽ Trần Đại Hải anh trước kia không có chuyện gì thất bại sao?
Huống chi, trợ lý Diệp vừa mới gọi cho Tống Hương Quân. Dự án cao tốc Đồng Lĩnh tuy nói là tôi phụ trách nhưng các lão tổng của tập đoàn Thần Lộ cũng không gửi cho tôi tình hình của bộ giao thông.
Cho đến bây giờ tôi cũng vừa mới nhận được tin tức. Việc này, trợ ý Diệp có thể làm chứng. Lúc ấy nghe nói Tống tổng đã tới mấy lần.
Chỉ tên muốn gặp trợ lý Diệp, mà ngay cả trưởng ban thư ký Mễ Nguyệt hỏi người ta có việc gì người ta cũng không nói, tôi thì có cách gì? Tôi cũng không phải thần tiên có khả năng bói toán.
Tất Vân Lý kéo Diệp Phàm vào.
- Vâng, có chuyện như vậy. Thời gian trước bận việc bên Phong Châu, sau đó lại đi Pháp một chuyến.
Tuy nhiên, chủ tịch Tống cũng không nói qua việc này với chủ tịch thành phố sao? Việc này, chủ tịch thành phố Khổng có thể đã sớm biết rồi đấy.
Chủ tịch Tống thông báo việc này với chủ tịch thành phố Khổng rồi, tin rằng chủ tịch thành phố Khổng nên nói chuyện này trong hội nghị của Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm nói những lời nói này như muốn chứng minh. Cũng ngấm ngầm chỉ trích Tất Vân Lý thiếu trách nhiệm đấy thôi.
Việc này, Tất Vân Lý anh và Khổng Đoan có mối quan hệ mật thiết với nhau, dự án lớn như vậy chủ tịch thành phố Khổng không thể không trao đổi tin tức cho anh được.
- Việc này, rất xin lỗi trợ lý Diệp, việc này tôi thật sự không nói qua trong hội nghị ủy ban nhân dân thành phố.
Bởi vì lúc ấy cũng xem xét đến nhiều tình huống. Ví dụ như, chỉ sợ sau khi lộ tin tức ra bên ngoài sẽ khiến các đồng chí thêm lo lắng.
Xem ra sẽ có ảnh hưởng rất xấu. Cho nên, tôi tính là sẽ tạm thời ngăn chặn tin tức này lại.
Lúc đó ngay lập tức tranh thủ đi đến Bộ giao thông một chuyến. Tuy nhiên, kết quả không thể tốt được, không thể nói chuyện với lãnh đạo được.
Vì việc đi đến bộ giao thông không thành. Cho nên, tôi lập tức về mở cuộc họp theo lời triệu tập của Đảng ủy. Chính là hy vọng các đồng chí có thể cùng nhau hợp sức tính toán để tìm ra phương pháp tốt nhất giải quyết vấn đề này.
Dự án nhiệt điện rất quan trọng đối với Đồng Lĩnh chúng ta, tuyệt đối không thể buông tay, cho dù chỉ có 1 % hy vọng tôi cũng muốn tranh thủ giúp đỡ một tay mới được.
Trợ lý Diệp, có phải chúng ta nên hỏi mọi người ở dưới một chút không. Sau này sẽ tập hợp lại kết quả ghi chép trong hồ sơ để làm rõ.
Một khi việc này thất bại, trên tỉnh hỏi bộ máy thành ủy chúng ta cũng có thể giải thích tốt được có phải không?
Nói cách khác dự án lớn như vậy Thành ủy chúng ta đều không thảo luận qua, lãnh đạo Tỉnh ủy sẽ cảm thấy chúng ta không tận lực làm việc.
Mà trò đùa nhìn vào dự án này chúng ta tuyệt đối không thể gây ấn tượng tốt đẹp nào với lãnh đạo Tỉnh ủy cả.
- Bây giờ không phải là vấn đề lưu lại ấn tượng không tốt, mà là phải chịu trách nhiệm đấy.
Không thể tin được.
Xa Quân hừ một tiếng, nói:
- Các đồng chí, các anh nghĩ lại mà xem. Dự án nhiệt điện là do Chủ tịch thành phố Khổng đứng đầu, điều này cả Tỉnh đều tán thành.
Mà cuộc họp Đảng ủy Thành ủy có ghi chép. Chủ tịch thành phố Khổng chắc là người đầu tiên lên báo cáo vấn đề quan trọng này từ Đảng ủy đến trợ lý Diệp..
Sau đó sẽ nhanh chóng báo cáo với Tỉnh ủy. Chúng ta không thể phê bình bộ giao thông về việc này được, nhưng không có nghĩa là lãnh đạo tỉnh ủy không thể làm có phải không?
Có lẽ Bí thư La ạ, chủ tịch tỉnh chú ý đến dự án này, bọn họ ra mặt bộ giao thông cũng nể mặt một chút.
Vậy chuyện này sớm đã có cách giải quyết rồi, còn cán bộ quèn chúng ta không làm được việc gì ở đây cũng mất thời gian thôi.
Vừa rồi chủ tịch thành phố cũng nói qua rồi, anh ta và trợ lý Diệp đều đã tranh thủ đến bộ phận quản lý rồi. Việc này không thành công.
Hai vị lãnh đạo cũng chưa làm xong chúng ta có thể giải quyết sao? Hơn nữa ở đây thật lãng phí nước miếng chi bằng chúng ta nhanh chóng báo cáo chuyện này với lãnh đạo Tỉnh ủy đi.
Các đồng chí, thời gian cũng quá gấp rồi, không thể kéo dài được nữa. Cơ hội mất đi không tìm lại được đâu.
Vẻ mặt Xa Quân nghiêm túc nói, ra vẻ nghiêm trang quan tâm đến chuyện này, trên thực tế trong lòng rất khó chịu.