- Đàn ông đều là đồ xấu xa cả!
Cái bóng trắng thản nhiên hừ một tiếng, chân nhẹ nhàng lướt thân mình trên không trung giống như một con chim khổng lồ, vừa mới đi mà đã cách xa khoảng ba bốn trăm mét.
Chỉ vài cái bay lên xuống liền biến mất khỏi trời đêm mịt mờ. Tài nghệ chính là ở chỗ đó, so với Diệp Phàm thì công lực còn cao hơn rất nhiều.
- Quả là một cao thủ, không biết người nào lại có thể lợi hại như vậy chứ?
Diệp Phàm ôm Phượng Khuynh Thành tránh ở dưới tán cây nhìn bóng trắng đi xa.
- Dù sao cũng là phụ nữ. Không chừng người ta là người quen của anh. Nhìn thấy anh ức hiếp em ở đây nên nhắc nhở tôi. Anh là kẻ háo sắc, giờ anh thấy lợi hại chưa?
Phượng Khuynh Thành đắc ý phá lên cười khanh khách. Trong đêm tối, tiếng cười này nghe rõ mồn một, giống như ngọc châu rơi trong chậu.
- Ha ha, bây giờ cô ấy đã đi rồi. Anh phải ức hiếp em mới được, dù sao không ức hiếp em cũng bị em coi là ức hiếp rồi, dại gì mà không ức hiếp.
Diệp Phàm cười khan một tiếng, bàn tay lại lân la đến bầu vú của Phượng Khuynh Thành.
- Không được, không được, em phải về nhà rồi,
Phượng Khuynh Thành giãy dụa kêu lên.
- Đùa với em thôi, có gì phải sợ chứ cô bé.
Diệp Phàm véo nhẹ một cái vào má Phượng Khuynh Thành, bộ dạng cực kỳ coi thường.
- Em mới là người không sợ, chỉ có anh thôi!
Khuôn mặt Phượng Khuynh Thành đỏ đến có thể rỉ máu vẫn còn rướn cao ngực vào Diệp Phàm, cô không ngờ rằng nói ra mấy câu khiêu khích như vậy mà những người con gái lại có thể xấu hổ. Trái lại, lời nói đó lại làm cho đàn ông trong thiên hạ phải chảy máu mũi.
- Ôi, anh....không có...
Diệp Phàm thở dài, buồn bực, đưa tay ôm lấy người đẹp rồi đi.
- Hừ, may mắn cho anh không phải loại đó. Nếu không thì cô gái đó đã biến anh thành một Diệp công công rồi. Đàn ông không được quá là háo sắc. Anh chính là người đội lốt sói. Bổn cô nương không thích.
Diệp Phàm không hiểu, sau khi hắn đã đi khá xa rồi, bóng trắng kia mới hừ một tiếng, lần này chỉ có quay người mấy vòng mà đã không thấy bóng trắng ấy đâu rồi.
Nhưng mà bóng trắng đó nói gì đó rất là kỳ quái, người ta có quản chuyện của anh đâu mà không thích chứ.
Người con gái nói không thích, kỳ thật là bên trong đã có tình ý rồi. Đó chỉ là vì người con gái đó thực sự chưa có cảm giác.
Diệp Phàm thật đáng thương, xem ra sau này sẽ có nhiều rắc rối rồi. Khiến cho một nữ nhân cao tay hơn mình để mắt tới, người ta có thể dễ dàng biến mình thành Diệp công công bất cứ lúc nào, thật là tội nghiệp cho Diệp Phàm. Ngày nào anh cũng phải cầu thật nhiều phúc, bằng không một ngày nào đó mọi người phải gọi anh là công công thật.
Trời đã khuya, nhưng phòng khách khu biệt thự Tây viên nhà họ Phượng vẫn sáng đèn.
Có mấy người vẫn ngồi trong thư phòng của ông Phượng. Theo thứ tự là Phượng Triều Phong, Phượng Húc Quốc cùng với tư lệnh Đồng Hải Phong.
- Nghe Diệp Phàm phân tích, tôi thấy chuyện đánh lén Ngọc Linh lần này lại không phải là nhằm vào cô ấy.
Phượng Húc Quốc nói.
- Hừ, Ngọc Linh là người hiền lành, sẽ không thể gây thù sâu như vậy với người khác, lần này chắc là nhằm vào chúng ta đây.
Phượng Triều Phong hừ một tiếng.
- Đối phương có thể mời được cao thủ ra tay như vậy chắc phải tốn nhiều công sức, hơn nữa lại bố trí kế hoạch rất hoàn mỹ. Tôi nghi ngờ không biết có phải là mấy người lúc tranh giành với Ngọc Linh cái bàn.
Tư lệnh Đồng cau mày.
- Kẻ ra tay là một cao thủ. Rốt cuộc bản lĩnh đạt đến mức độ nào chúng ta không thể nào biết được.
Phượng Triều Phong nói.
- Diệp Phàm nói rằng, cậu ta cũng không thể biết được người đánh lén Ngọc Linh. Chỉ có người có công lực cao cường thì mới biết được. Chỉ có điều, Diệp Phàm dường như phát hiện ra điều gì đó. Tên tiểu tử này rất được đó.
Phượng Húc Quốc nói.
- Tuy Diệp Phàm còn trẻ tuổi, nhưng cậu ấy cũng không đơn giản đâu. Người nào không biết thì đều cho rằng cậu ta đi lên là dựa vào quan hệ với đàn bà nhà họ Kiều.
Nói thật, Phượng Triều Phong tôi biết cậu ấy. Trước đây lúc Ma Xuyên xaay dựng con đường giao thông với ba tỉnh, Diệp Phàm đã làm ra một khoản kinh phí lớn.
Một Chủ tịch huyện có thể làm ra một trận chiến như vậy, đích thật là người có năng lực. Với lại sau này tiểu tử này sẽ làm ra nhiều chuyện lớn nữa.
Những chuyện này đều do cậu ta tự mình cố gắng. Cậu ta đúng là một người kế tục tốt, đáng tiếc là cậu ta lại là con rể nhà họ Kiều. Không thì tôi vẫn có ý kéo cậu ta vào.
Phượng Triều Phong lại có thể nói ra những lời này khiến cho tư lệnh Đồng giật mình.
Phải biết rằng, vị trí của Phượng Triều Phong bây giờ đang là ủy viên Bộ chính trị. Con mắt và năng lực của ông người bình thường không thể sánh được.
Nếu Phượng Triều Phong đã coi trọng người này như vậy, chắc chắn sẽ phải cho mọi người trong nhà biết được. Tuy là không thể là người cùng một nhà nhưng cũng có thể làm bằng hữu.
- Hay là trực tiếp gọi Diệp Phàm tới trợ giúp cùng chúng ta điều tra chuyện này, người này ngày trước đã xử một bản án lớn khiến cả nước phải kinh hãi. Về mặt này cũng là một người có tài năng. Hơn nữa tài nghệ của người này so với kẻ đánh lén chúng ta cũng khá lợi hại, sẽ sớm bắt được tên khốn khiếp kia, có phải không?
Phượng Húc Quốc nói.
- Đừng vội, chúng ta vẫn có thể mời được cao thủ.
Ông Phượng đột nhiên khoát tay áo, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Tới Ngũ Đào Sơn đi.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng trở về Đồng Lĩnh.
Ban chiều nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng:
- Diệp Phàm, đã điều tra ra, Luyện Bình Sơn là cậu ruột của vợ Phó Bí thư tỉnh Đồng Lĩnh- Xa Quân. Như vậy thì Xa Quân cũng gọi ông ta là cậu rồi, quan hệ này thì quá là thân thiết.
- Anh Thiết, anh nói xem, Xa Quân đang giở trò trong việc tranh giành dự án cao tốc Đồng Lĩnh có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng là có nhằm vào anh thật, tuy nhiên, tôi nghĩ suốt một giờ đồng hồ rồi, người có ảnh hưởng nhất, có quan hệ trực tiếp tới cao tốc Đồng lĩnh này là Chủ tịch Khổng Đoan.
Bởi vì Khổng Đoan ông ấy là người lãnh đạo dự án nhiệt điện, mà đường cao tốc chỉ là điều kiện trợ giúp cho dự án nhiệt điện thôi. Tuy nhiên đây cũng là một trong những điều kiện quan trọng nhất.
Một khi dự án cao tốc được thông qua, tập đoàn Điện lực Viễn Đông sẽ gác lại chuyện đầu tư cho hạng mục này.
Dự án nhiệt điện mà bị gác lại thì sẽ bị Khổng Đoan trực tiếp chỉ trích bởi ông ấy là chủ dự án mà. Đương nhiên Diệp Phàm cậu cũng bị liên lụy.
Mà sau lần thất bại này xem ra mất đi thể diện. Mà cậu nhiều lắm thì bị kiểm điểm là có thể thoát tội.
Xa Quân đang làm cái gì, người ta là Phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, đương nhiên là nhằm vào vị trí của Khổng Đoan. Mà vị trí của cậu thì tạm thời y không hi vọng có thể đuổi cậu đi được.
Cho nên, tôi thấy nếu như Xa Quân để cậu ra tay như vậy chắc chắn là nhằm vào Khổng Đoan.
Thiết Chiêm Hùng phân tích, lập luận quả là sâu sắc.
- Ừ, tôi cảm thấy Luyện Bình Sơn có hơi quá. Tập đoàn Thần Lộ cũng đồng ý tăng tiền đầu tư vào dự án cao tốc Đồng Lĩnh rồi.
Bộ giao thông các anh cần gì phải ngăn hạng mục này làm gì? Cũng chẳng phải là dự án lớn của nhà nước.
Nếu Luyện Bình Sơn cứ làm thế tức là muốn phá rối dự án cao tốc Đồng Lĩnh rồi. Vì vậy mà Khổng Đoan có bị ảnh hưởng, có bị xuống cấp thì Xa Quân sẽ được cử lên.
Huống hồ, mối quan hệ giữa Xa Quân và Bí thư La cũng không tồi. Khổng Đoan cũng không phải hạng người như Bí thư La, có cơ hội Bí thư La sẽ không bỏ qua.
Một khi vị trí trống ra, Xa Quân sẽ dễ dàng trèo lên. Thời gian chỉ có một tháng, tôi phải ép Luyện Bình Sơn thông qua dự án cao tốc mới được.
Thế nhưng con đường cao tốc này đã không có hy vọng rồi. Phượng Triều Phong không có biểu hiện gì, mà tôi cũng không muốn đi cầu cứu nhạc phụ tôi bên đó.
Tôi cũng không thấy hy vọng gì khi đi cầu cứu Phí gia.
Diệp Phàm nói.
- Trực tiếp hỏi Luyện Bình Sơn xem ra cũng rất khó, ông ấy có thể đi tới như ngày hôm nay quả thực đã rất khó khăn rồi.
Chức Bộ trưởng rất to, chúng ta có muốn lay động ông ta cũng không hề dễ dàng. Vì vậy, tôi nghĩ nếu muốn làm thì làm từ Xa Quân.
Nghe nói người này trước đây khá là kiêu ngạo, ngông cuồng. Kiểu người kiêu ngạo ấy nhất định sẽ tìm ra được điểm yếu.
Bình thường chúng ta không quản, không oán trách những điều này, nhưng nếu Xa Quân đã ra tay trước thì chúng ta chỉ là tự vệ phản công lại thôi, phải không?
Cho dù cuối cùng đồng chí La tỉnh ủy cũng nhận ra, nhưng chúng ta cũng có thể yên tâm. Cũng không có trái với quy định đúng không?
Hơn nữa, cậu ở Tấn Lĩnh đã ngây ngô mấy tháng, coi là một năm rồi, tôi tính có thể cậu đã có ý triển khai trên địa bàn đó rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Ừ. Một khi chuyện ở Đồng Lĩnh và Phong Châu cũng giải quyết xong, mà thời gian cũng hơn một năm rồi, có cán bộ nào mà lại ở lại một địa phương nào đấy mấy chục năm.
Diệp Phàm tôi không thích như vậy. Doanh trại quân đội thì cố định nhưng quân lính thì có thể thay đổi, mà Diệp Phàm tôi lại thích kích thích những cái mới mẻ, thậm chí là khiêu chiến.
Luôn ở lại một nơi thì còn gì là tính khiêu chiến. Quan hệ gì thì đều đã cướp đi cái tính kích thích của vị quan này rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, cậu đúng là người không chịu an phận trời sinh. So với tính tình của lão Thiết tôi trước đây thì cậu cũng không khác nhiều lắm.
Tuy nhiên, bây giờ tôi đã lớn tuổi, cũng muốn ổn định lại. Trong bộ phận này xem ra tôi phải nán lại về hưu thôi.
Tuy nhiên cuộc sống như vậy cũng tốt. Bây giờ tốt hơn cả là có nhà, có vợ, có con. Người làm quan được như cậu cũng không có nhiều.
Bởi vì phần lớn các cán bộ ở một địa phương nào cũng đều không nỡ từ bỏ lại sau lưng tất cả những cục diện và chiến tích mà họ có được.
Bởi vì ở chỗ đứng đó khá là vững chắc, sẽ không bị lật đổ. Chờ đợi qua mấy năm kinh nghiệm lý lịch là có thể được đề bạt rồi.
Mà cậu lại hoàn toàn không giống họ, ở chỗ cậu có dũng khí, sáng suốt, gan dạ, Thiết Chiêm Hùng tôi thật sự khâm phục cậu.
Thiết Chiêm Hùng cười nói:
- Về chuyện điều tra Xa Quân, anh em ta cùng nhau hợp sức, phải nhanh chóng chỉnh đốn hắn.
- Anh Thiết quá khen, tính tôi chỉ là quyết định vậy thôi mà.
Không lâu sau khi Diệp Phàm đặt điện thoại xuống bàn, Lỗ Đoan liền tới.
Tinh thần có vẻ sa sút, đoán chừng đã nghĩ tới tầm quan trọng của cao tốc Đồng Lĩnh. Chuyện này liên quan tới thể diện nên đương nhiên phải thận trọng rồi.
- Chủ tịch làm sao vậy? Có phải là mất ngủ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, làm sao mà có thể ngủ ngon được. Dự án cao tốc Đồng Lĩnh không được thông qua, lòng ta như có dao nhọn đâm vào. Chỉ còn hai mấy ngày, Bí thư Diệp à, hay là triệu tập một cuộc họp lấy ý kiến của mọi người.
Dựa vào quyết định tập thể để giải quyết chuyện này. Hơn nữa, khi thảo luận thì mọi người cùng hợp lại bàn bạc, có nói gì thì cũng sẽ có một cao kiến nào đó.