- Anh Diệp, anh thật đúng là thần y.
Phượng Khuynh Thành sung sướng kêu lên.
- Chó ngáp phải ruồi thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.
- Nói gì mà thô tục vậy.
Phượng Khuynh Thành cười châm chọc.
- Bản chất tôi đúng là người thô tục, y học này cũng là học được từ tay một đạo sĩ, một nông dân.
Diệp Phàm cười cười.
- Cảm ơn trợ lý Diệp.
Tư lệnh Đồng chìa hai tay nắm chặt lấy tay Diệp Phàm, Diệp Phàm có thể cảm nhận thấy nhiệt độ trong cái bắt tay của Tư lệnh Đồng truyền đến. sau đó hai người còn trao đổi số điện thoại cho nhau.
- Trợ lý Diệp, cậu nói con gái tôi bị người ta đánh lén, vậy có thể điều tra ra người đánh lén đó không?
Tư lệnh Đồng lấy lại bình tĩnh. Lúc này sắc mặt có phần u buồn.
- Điều này rất khó nói, loại cao thủ này ra tay là rất khó phát hiện đấy. Có thể là chỉ cần thoáng qua thôi cũng có thể ra tay với ông rồi.
iGiống như ban nãy thì cách không là cũng châm cứu được rồi. Vậy nên xin thứ cho Diệp mỗ bất tài chỉ có thể đưa ra ngần này thôi.
Diệp Phàm nói, hắn đương nhiên là không muốn mình bị cuốn vào chuyện này.
Nếu đúng như Phượng Chí Thiên nói thì Đồng Ngọc Linh là một người hiền lành. Mục đích ra tay của người này rất khó nói.
Nếu là cao nhân ra tay như vậy thì nhất định đã có kế hoạch chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nếu như đánh lén mà lại không nhằm vào Đồng Ngọc Linh, vậy thì nhằm vào cái gì.
Diệp Phàm suy nghĩ. Đột nhiên giật mình. Người này âm mưu đánh lén Đồng Ngọc Linh, lẽ nào là muốn phá rối quan hệ thông gia của hai nhà Đồng Phượng. Nếu đúng là như vậy thì cục diện này khá là gay rồi.
Không chừng hai nhà Đồng Phượng vẫn còn đối thủ mạnh hơn, vậy thì mình càng không thể tham gia vào.
Đến lúc đó có muốn tránh khỏi cũng khó, không ai có thể làm gì được hai nhà Đồng Phượng, nhưng lại hoàn toàn có thể xuống tay với tép diu như mình.
Diệp Phàm vừa quyết định như vậy xong liền cáo từ.
Sau khi đi vòng vo một vòng mới tới được cửa chính Hồng Diệp Bảo, lúc đó liền nhận được điện của Phượng Khuynh Thành.
- Có phải là do đặc biệt cảm kích nên muốn lấy thân mình báo đáp không?
Diệp Phàm nói đùa.
- Người như anh, đàn ông trong thiên hạ có chết hết, bổn cô nương tôi cũng không thèm để ý đến. Đừng tưởng rằng còn trẻ mà ngồi được vào vị trí trợ lí của Chủ tịch tỉnh là đã đắc ý rồi nhé. Chẳng là gì cả? Chẳng phải là có Kiều gia ra tay giúp đỡ sao.
Phượng Khuynh Thành kiêu ngạo nói.
- Hỗn láo!
Diệp Phàm đột nhiên tức giận, quát.
- Giận dữ cái gì chứ? Lại giận dữ như vậy với tôi sao, anh đi mà giận dữ với tiểu thư nhà Kiều gia ấy.
Phượng Khuynh Thành cảm thấy mình oan ức, nghe bộ dạng như muốn khóc ở đầu bên kia. Nhưng mà giọng điệu vẫn rất là chua chát.
- Được rồi, tôi có hơi nặng lời một chút. Nhưng mà tôi muốn giải thích rõ ràng với cô. Hôm nay tôi tới nhà Kiều gia là vì muốn nhờ họ giúp tôi chút chuyện.
Nhưng mà tôi đã quyết định rồi, con đường làm quan của Diệp Phàm tôi đây phải do chính tôi đi lên. Trợ lý Chủ tịch tỉnh này vẫn chưa nói một câu nào với Kiều gia cả.
Hơn nữa, Diệp Phàm tôi không phải hạng người không có năng lực. Những gì tôi có được ngày hôm nay tất cả đều do tôi tự mình cố gắng.
Thế nên, cô nói như vậy thì không thể trách tôi không nổi cáu.
Diệp Phàm giải thích.
- Tôi biết, mở miệng mà đùa là không đúng. Tôi thấy anh thật là ích kỷ, mọi người đều nói là trợ lý chủ tịch tỉnh có tấm lòng khuan dung độ lượng, lại đi cáu gắt với một cô gái, thật là đáng xấu hổ.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Được rồi. Thì tôi keo kiệt.
Diệp Phàm cười cười.
- Thế này, vừa rồi tôi nghe được một tin. Cũng không biết là có ích gì cho anh không.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Cô nói nghe xem nào.
Diệp Phàm khẽ nói, trong lòng tự nhủ rằng, nhà họ Phượng mấy người một chút chuyện cũng không giúp đỡ, may mà có hắn chữa bệnh cho, không thì bệnh này cũng không cứu được.
- Nghe nói là Thứ trưởng Bộ giao thông vận tải Luyện Sơn Bình có một người họ hàng thân thích là đồng nghiệp của anh.
Phượng Khuynh Thành vừa nói ra, Diệp Phàm giật mình kinh hãi, trong đầu như muốn dời sông lấp biển, vội hỏi:
- Là ai?
- Họ là Xa, hình như là Xa Quân.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Cô nghe thấy tin này từ đâu hả?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh hỏi những điều này làm gì, cứ biết thế là được rồi.
Phượng Khuynh Thành nói.
- Haiz, thật xin lỗi Phượng Khuynh Thành. Đời này Diệp Phàm tôi mắc nợ cô rồi.
Diệp Phàm có vẻ u buồn. Nhớ lại những ký ức tươi đẹp trước đây anh và Phượng Khuynh Thành hôn nhau rất lâu dưới gốc cây, nhớ lại cái thân hình tuyệt vời của Phượng Khuynh Thành, tuy rằng hai người không có tiến triển gì về tình cảm nhưng mà trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu.
- Anh vẫn còn nợ tôi đấy, anh đã đánh cắp trái tim của tôi, nhưng lại không cưới tôi, anh là kẻ háo sắc, là đồ khốn khiếp, đồ lưu manh....
Phượng Khuynh Thành đột nhiên bộc phát. Thế nên mới nói ra cả những câu nói tục tĩu này.
- Cô đang ở cách đây không xa phải không?
Diệp Phàm chợt ngộ ra, quay người lại, nhất thời ngây người. Có một người đang đứng dưới gốc cây trong ánh đèn nê ông mập mờ kia, đó chẳng phải là Phượng Khuynh Thành, cái bóng dáng yểu điệu đã làm cho ruột gan Diệp Phàm không yên.
Phượng Khuynh Thành toàn thân đều màu đỏ, áo khoác đỏ, quần đỏ, giày cũng màu đỏ.
Bởi vì vừa mắng mỏ xong nên hai má cũng nhuốm đỏ rồi. Còn nữa ở phía dưới đôi mắt, Diệp Phàm phát hiện đôi mắt Phượng Khuynh Thành rõ ràng đã đỏ lên, bên má còn đọng hai giọt nước mắt trong suốt. Cô gái này đúng là có tình cảm với Diệp Phàm.
- Người con gái đẹp!
Trong lòng cũng như trong suy nghĩ của Diệp Phàm, nhún người. Cũng không sợ hãi, may mắn giờ này cũng đã khá muộn rồi, trên đường cũng không có người nào.
- A .....
Sau tiếng hừ nhẹ, Phượng Khuynh Thành bị ai đó ôm vào trong lòng, Diệp Phàm thật sự rất khỏe, công lực hổ ưng của Phí gia đã đạt đến cực độ rồi, bay bổng giống như trong phòng có tường bao quanh còn có cây cối chợt lóe lên.
Có nhiều người cho rằng mình hoa mắt nên mới nhìn thấy có một bóng đen vút qua. Nhưng mà khi định hình lại thì lại thấy là bóng người. Nghe nói hôm đó trời tối có mười mấy người lúc về đã vội ăn phấn chân châu để lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng đã dừng lại trên một bãi cỏ trong rừng.
Lúc này ánh trăng đã lờ mờ, trời đã muộn. Dưới ánh trăng lờ mờ, hai mắt của Phượng Khuynh Thành dường như ánh đèn cầy chợt lóe sáng. Diệp Phàm cúi đầu, tức thì có chút ngây dại.
- Trên cầu số 24, sóng gợn trên hồ, đêm khuya tĩnh lặng. Hoa thược dược bên cầu, hằng năm nở vì ai?
Phượng Khuynh Thành đọc ra một cách nhẹ nhàng. Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt Diệp Phàm, rồi vuốt hai má, nói:
- Anh à, mấy năm gần đây em đều nhớ anh, đặc biệt có những hôm trăng sáng, nhìn lên ánh trăng, lòng e cảm thấy rất đau, đau lắm!
Nói rồi, nước mắt từ hai hốc mắt của Phượng Khuynh Thành từ từ chảy ra.
- Anh xin lỗi, Khuynh Thành....
Trong lòng Diệp Phàm cũng rất đau, hắn cúi thấp đầu, há to miệng sau rồi cũng ngậm lại.
- Ngay cả một nụ hôn anh cũng không dành cho em sao?
Lời nói nhỏ nhẹ của Phượng Khuynh Thành có thể làm lay động trái tim của bất kỳ đàn ông nào có tính dục vọng trên thế gian này, còn Diệp Phàm lại là người có trái tim ngay thẳng mà cuối cùng cũng bị những lời đường mật ấy làm cho thay đổi trở thành một Xuân Thủy.
Dưới ánh trăng, hai bờ môi cuối cùng thì cũng chạm vào nhau cháy bỏng. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau. Thời khắc này hai người đều đã quên hết thảy mọi chuyện, chỉ mong sao thời gian có thể lưu lại mãi ở giây phút này.
Khoảng năm phút, nhịp hô hấp càng ngày càng dồn dập. Dục vọng đã nổi lên. Bàn tay Diệp Phàm đã đặt trên cái mông quyến rũ đã lâu không chạm vào.
Một cảm giác mãn nguyện hài lòng.
Ừ.....
Phượng Khuynh Thành cũng đáp lại một tiếng.
Nhất thời như bị tiêm thuốc trợ tim, Diệp Phàm cuối cùng không nhịn được nữa, vung tay ra thành một vòng, lập tức toàn bộ những cây cỏ trên bãi cỏ dài đến mười centimet đều bị cuộn thành một vòng tròn bay trên không trung, không lâu sau liền biến thành một tấm thảm cỏ dày đến mười centimet.
Đất thủ đô những ngày tháng năm thời tiết khá lạnh, nhưng mà vào thời khắc này, đôi nam nữ này chỉ có tình ái mà không hề cảm thấy lạnh.
Áo choàng đỏ của Phượng Khuynh Thành bay sang một bên, họ ân ái với nhau, một bàn tay cường tráng thò vào bên trong áo lông đỏ, họ đã làm tình với nhau, quyến luyến nhau chính tại mô đất ấy. Một lúc sau, bàn tay dần dần chạm xuống dưới.
Anh...
Phượng Khuynh Thành đung đưa người, khẽ ừ một tiếng, cái tay đó của Diệp Phàm cuối cùng cũng đã mắc tội.
Mắt nhìn thấy liền muốn làm cái gì đó, hắn đang nhìn thấy một cô gái sẽ vĩnh biệt cái thời khắc quan trọng của đời người con gái trở thành một thiếu nữ khát tình.
- Hừ! Lấy đất làm giường. Một vị quan chức đường đường chính chính lại làm chuyện này ở đây. Vô liêm sỉ, đồ vô liêm sỉ. Cậu thật là làm mất mặt các vị quan chức chính phủ!
Đột nhiên có một tiếng hừ vang lên, dường như từ phía chân trời truyền đến.
- Các hạ là ai?
Diệp Phàm ôm lấy Phượng Khuynh Thành, bắn người vào trong không trung, mắt nhìn bốn xung quanh, sau đó nhìn đến một cây đại thụ.
Tuy nhiên, Diệp Phàm có thể cảm nhận được âm thanh này là của con gái.
Phượng Khuynh Thành không hề sợ hãi, hai má màu hồng nằm gọn trong lòng Diệp Phàm. Trái lại cảm thấy hưng phấn đến mức xíu chút nữa tim đã nhảy ra ngoài.
Diệp Phàm có thể hiểu được một chút về năng lực của cô gái này. Tuy nhiên, có thể gặp được chuyện kỳ quái này, bất luận cô gái nào cũng cảm thấy kích động.
Tuy nhiên thứ âm thanh kia rốt cuộc lại không phát ra. Diệp Phàm tức giận, vung tay thu lấy tinh khí từ bốn phía.
Bụp bụp, trên cây rơi xuống vài thứ. Diệp Phàm ôm lấy Phượng Khuynh Thành
Phượng Khuynh Thành mắt nhìn Diệp Phàm chằm chằm, trong lòng rất yêu Diệp Phàm. Lúc này, Phượng Khuynh Thành chỉ muốn thân thể mình và Diệp Phàm hòa vào làm một.
Người con gái, đều thờ phụng cường nhân. Đây cũng là lí do mà cường nhân thường dễ chinh phục người con gái.
Tìm kiếm trong rừng đã chừng nửa giờ mà không có kết quả gì. Diệp Phàm buồn bực ngồi trên thảm cỏ.
Tuy nhiên, giờ phút này thì mọi thú vị đã tiêu tan.
Rất lâu sau, Phượng Khuynh Thành đột nhiên run rẩy hết người.
- Anh thật đáng trách, lại quên mất. Cơ thể em không giống anh. Trời lạnh như vậy, chúng ta về nhà thôi.
Diệp Phàm cởi áo ra khoác cho Phượng Khuynh Thành.
- Anh, anh lại hôn em đi!
Phượng Khuynh Thành ấp úng nói, Diệp Phàm đương nhiên sẽ không cự tuyệt một điều thú vị như vậy. Nhưng mà thời khắc này so với trước đó thì cảm giác thật khác nhau.
Nhìn bóng Diệp Phàm đi xa, một bóng trắng trên đỉnh cây đại thụ giống như bóng ma.
Đôi chân kia nhẹ nhàng lướt theo gió trên ngọn cây. Người đó dường như không có chút trọng lượng.