Quan Thuật

Chương 1015: Chương 1015: Điều chỉnh phạm vi phân công quản lý.




- Ba đồng chí, lần đầu tiên họp Đảng ủy tôi không biết nói gì, tuy nhiên, biểu hiện của các vị hôm nay thực sự làm người ta có chút thất vọng, tôi nhiều lần kêu Chủ nhiệm Mã đi thông báo, chẳng lẽ các vị không nghe thấy? Hy vọng về sau phải chú ý hơn về quan niệm thời gian.

Diệp Phàm thản nhiên nhìn ba người liếc mắt một cái, vẻ mặt uy nghiêm, nói.

Trịnh Minh chu mồm thè lưỡi, nói:

- Rất xin lỗi Cục trưởng Diệp, có việc nên làm lỡ thời gian.

Trần Văn Khải nhìn Giang Trường Ba liếc mắt một cái, thằng nhãi này lập tức ngầm hiểu, hừ nói:

- Ba người chúng tôi là người có quan niệm về thời gian nhất, tuy nhiên, quan niệm lúc này cũng phải nhìn là nhằm vào người nào.

- Phó cục trưởng Giang, lời này có ý gì.

Diệp Phàm vẹo nhìn thằng nhãi này liếc mắt một cái, hừ thanh nói.

- Có ý gì, rất đơn giản, chúng ta chỉ nghe lời lãnh đạo nói.

Giang Trường Ba hừ nói, rõ ràng không nể mặt.

- Lãnh đạo, giải nghĩa xem sao. Trong lòng này lãnh đạo là ai?

Diệp Phàm không ngờ lại thản nhiên cười cười, lấy ra một điếu thuốc châm hút.

- Ai? Cái này còn phải nói sao? Các vị ngồi đây đều rõ cả.

Trần Văn Khải ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn ưỡn ngực ra nữa chứ.

- Các vị ngồi đây đều rõ, woa, cục trưởng Cố, ông nói đi, ai mới là lãnh đạo nơi này?

Diệp Phàm hướng về phía người lão thành nhất trong cục, trừ Trần Văn Khải ra, đó là Phó cục trưởng Cố Toàn.

- Điều này, tất cả mọi người đều rõ, nhìn vị trí ngồi thì biết ai chính là lãnh đạo rồi.

Con người Cố Toàn quả rất giảo hoạt, lời vừa nói ra, Trần Văn Khải nhìn Diệp Phàm đang ngồi ghế chủ tọa, mặt liền âm trầm.

- Phó cục trưởng Lý, Phó cục trưởng Triệu, các vị cũng nói xem.

Diệp Phàm ngược lại mỉm cười.

- Chúng ta đồng ý với cách nói của cục trưởng Cố.

Lý Mỹ Mỹ và Triệu Lôi cùng lên tiếng.

- Phó cục trưởng Chu, ngài thì sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là Cục trưởng Diệp, không phải ngài đang ngồi trên ghế chủ tọa sao? Ha hả.

Chu Trường Phong phỏng chừng sau khi trở về từ phòng khiêu vũ, não đã được tẩy, hơn nữa lời dạy của chị họ Ôn Bảo Linh dĩ nhiên là phải quyết định đi theo Diệp Phàm rồi.

- Chu Trường Phong, lời này nói ra thì phải chịu trách nhiệm đấy?

Trần Văn Khải rốt cuộc không kìm nổi , hừ nói.

- Bản thân sẽ ghánh.

Chu Trường Phong cũng lạnh lùng trả lời.

- Phó cục trưởng Chu, vừa rồi Phó chủ tịch địa khu Đường điện thoại nói chuyện gì mọi người không rõ sao?

Giang Trường Ba vì Trần Văn Khải mà trợ uy.

- Chưa từng nghe nói qua.

Chu Trường Phong hừ nói.

- Vừa rồi thư ký Trương gọi điện nói Phó chủ tịch địa khu Đường có chỉ thị rằng đồng chí Diệp Phàm đã tạm thời bị cách chức chờ tỉnh quyết định, công tác trong cục tạm thời do Phó cục trưởng Trần chủ trì.

Giang Trường Ba bất chấp mọi giá lên tiếng.

- Đồng chí Diệp Phàm, cậu có phải nên chuyển vị trí rồi hay không?

Trần Văn Khải hơi có vẻ tự đắc, quét nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau mới nhìn chăm chú về phía Diệp Phàm.

Rầm một tiếng, mặt bàn bị Diệp Phàm vỗ mạnh một cái, trà trong ly nằm trên mặt bàn bị đổ cả ra ngoài.

- Trần Văn Khải, ai cho ông quyền càn rỡ ở tổ đảng uỷ cục Xây dựng như thế? Chuyển vị trí, lời này dành cho ông nói sao? Diệp Phàm Tôi đường đường do cục trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy bổ nhiệm, Bí thư Đảng ủy cục, là nhân vật số một của cục Xây dựng, phải chuyển vị trí cho ông từ khi nào thế? Xem ra ông đã rắp tâm sẵn rồi, công nhiên miệt thị lãnh đạo do ban Tổ chức cán bộ Địa ủy bổ nhiệm. Nói, là ai cho ông cái quyền đó?

Diệp Phàm cho một cái tát rất oai vũ.

Trần Văn Khải chớp mắt vài cái, giả đứng đắn, hừ thanh nói:

- Phó chủ tịch địa khu Đường chỉ thị? Cậu dám nói Phó chủ tịch địa khu Đường không phải lãnh đạo sao?

- Phó chủ tịch địa khu Đường chỉ thị, lấy ra cho tôi xem, công văn đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Thư ký Trương thông báo bằng miệng.

Trần Văn Khải có chút hoảng, những chuyện xử lý Diệp Phàm thế này nếu chỉ dựa vào lời nói cửa miệng thì không đúng quy tắc, nói có cũng đúng, nói không có cũng đúng. Đến lúc đó Đường Thiên Thạch chối thì có phải người xui xẻo chắc chắn là mình không.

- Ha hả, Phó cục trưởng Trần, tôi thấy ông gần đây có chút hồ đồ. Đi về nghỉ ngơi vài ngày đi, tôi cho ông nghỉ phép một tuần, không cần đi làm đâu. Khi nào hiểu rõ rồi thì đi làm trở lại.

Diệp Phàm hắng giọng cười nói.

- Cậu dựa vào cái gì đình chỉ công tác của tôi, dựa vào miệng một nhóc con còn hôi sữa sao, bố mày ở cục Xây dựng khi mày còn chưa có trong bụng mẹ đấy?

Nét mặt già của Trần Văn Khải nhăn nhúm lại, cảm thấy hôm nay nếu không hạ được Diệp Phàm thì sau này còn có ai nghe mình nữa.

Nói đến chỗ kích động, rầm một tiếng, vài ly trà trên bàn bị Trần Văn Khải dùng tay hất thẳng xuống đất, tiếng vỡ của mảnh sứ vang lên. Không phải Trần Văn Khải cố ý, chỉ có điều do quá kích động nên mới thế.

- Tôi có nói đình chỉ công tác của ông sao? Nhìn thấy không, các đồng chí, có vài đồng chí tinh thần có chút hồ đồ, đến tốt xấu cũng không phân biệt được. Ôi, tôi vốn muốn cho đồng chí trở về nghỉ ngơi một tuần, không thể tưởng được...

Diệp Phàm dùng giọng điệu mềm nhẹ nói.

Thằng nhãi này đột nhiên cao giọng nói

- Đồng chí Trần Văn Khải, ông xem đi, làm vậy là một Đảng viên sao? Công nhiên có thái độ này ở trong cuộc họp của tổ Đảng.

Đồng chí, nơi này là uỷ ban tổ Đảng cục Xây dựng, là trung tâm của quyền lực và trang nghiêm của đảng, không phải nhà riêng hay là cái vườn rau.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì cục Xây dựng của chúng ta sẽ thành ra cái gì? Tôi chính thức thông báo ông biết, với tình trạng có thái độ quá mức kích động này, còn thêm việc không phục tùng chỉ thị lãnh đạo, công nhiên miệt thị quyết định của ban Tổ chức cán bộ Địa ủy...

Diệp Phàm kể một hơi một hồi, nói tới đây thì tạm dừng, nhìn qua tất cả mọi người liếc mắt một cái, nói:

- Tôi, thay mặt Đảng uỷ cục Xây dựng xử phạt cảnh cáo đồng chí Trần Văn Khải, trước tiên sẽ tạm thời cách chức chờ tỉnh quyết định, khi nào nhận kiểm điểm sai lầm thì lại tiếp tục công tác.

- Tôi đồng ý với đề nghị của Cục trưởng Diệp, đồng chí Trần Văn Khải làm vậy không giống một đảng viên, xem cục họp Đảng ủy trang nghiêm của chúng ta là cái gì, công nhiên miệt thị cục trưởng, người đại diện cho tổ chức, cho Đảng. Hành vi này không khác gì của lưu manh vô lại, tác phong này không thể chấp nhận, việc này không thể kéo dài...

Chu Trường Phong lập tức chen vào.

- Cục trưởng Cố, ông thấy sao?

Diệp Phàm quay sang, nhìn chằm chằm Cố Toàn, thuận miệng nhìn luôn Phó chánh văn phòng Mã Tự Siêu nói:

- Chú ý ghi chép lại nội dung cuộc họp, về sau có lãnh đạo đến kiểm tra công tác, nói không chừng sẽ cần xem biên bản cuộc họp.

Cố Toàn môi mấp máy vài cái, rốt cục há mồm nói:

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý...

Lý Mỹ Mỹ và Triệu Lôi tất nhiên hy vọng Cục trưởng Diệp hung hăng đại sát uy phong của Phó cục trưởng Trần, nên cũng lập tức há mồm tán thành.

Trịnh Minh chu mồm thè lưỡi, cuối cùng thở dài nói:

- Tôi... đứng phía trung lập.

Kỳ thật đó chính là thái độ bỏ quyền.

- Tôi kiên quyết phản đối, Phó cục trưởng Trần làm vậy không sai.

Giang Trường Ba hừ thanh nói.

- Phó cục trưởng Trần làm đúng, vậy sếp Diệp làm sai rồi có phải hay không?

Khanh khách...

Lý Mỹ Mỹ đột nhiên mở miệng hỏi ngược lại

- Nhưng, đối với cách xử lý Phó cục trưởng Trần vừa rồi đã có năm người đồng ý, Cục trưởng Diệp, có phải nên nói thông qua hay không?

- Thông qua.

Diệp Phàm lạnh giọng hừ nói.

- Nếu tổ Đảng đã thông qua cách xử lý Phó cục trưởng Trần, Phó cục trưởng Giang nói Phó cục trưởng Trần làm đúng, vậy ý đó không phải nói chúng ta đều làm sai rồi sao.

Lý Mỹ Mỹ đã sớm châm hỏa sẳn trong bụng, giờ phút này rốt cục cũng đã tìm chỗ phun ra.

- Sếp Diệp, hình như theo quy định, uỷ ban tổ đảng là đại diện cho tổ chức Đảng, là cơ cấu quản lý cao nhất của cục Xây dựng. Phó cục trưởng Giang đã đưa ra những lời ngôn luận vừa rồi có phải không phục lãnh đạo của tổ chức Đảng hay không?

Triệu Lôi cũng châm dầu vào lửa.

- Ha hả, xem ra đồng chí Giang Trường Ba này cũng có chút mơ hồ, có lẽ là gần đây do công việc nhiều nên có chút mệt mỏi chăng? Tôi vừa rồi phân công lại công tác trong cục, cảm thấy nếu để đồng chí Giang Trường Ba tiếp tục quản lý cục lâm viên thì không thích hợp lắm.

Chúng ta đều là cán bộ đảng, đều phải vì sức khỏe của các đồng chí suy nghĩ. Tôi thấy như vậy, Phó cục trưởng Giang vốn quản lý cục lâm viên sẽ chuyển giao công việc cho đồng chí Lý Mỹ Mỹ quản lý.

Về vấn đề phân công công tác của các đồng chí khác, tôi sẽ suy xét, điều tra nghiên cứu sau.

Diệp Phàm ném bom ra, nhân cơ hội đoạt quyền của Giang Trường Ba.

Chuyển cho Phó cục trưởng Lý Mỹ Mỹ phần việc béo bỡ bởi vì hắn nhìn ra được Lý Mỹ Mỹ và Triệu Lôi có quan hệ khá tốt, hơn nữa, Triệu Lôi hình như rất nghe lời Lý Mỹ Mỹ nói.

Cho nên, khống chế Lý Mỹ Mỹ trước, sau đó sẽ lôi kéo Triệu Lôi. Hơn nữa, cho Lý Mỹ Mỹ một viên kẹo ngọt, tin tưởng Triệu Lôi sẽ động tâm theo.

Câu cuối cùng vừa rồi đã nói có ý gì, chính là nói cho các đồng chí đang ngồi ở đây nghe, Diệp Phàm tôi có quyền phân công điều phối công tác của các vị có mặt. Trong tay đã không còn quyền lực, Phó cục trưởng các người chỉ chờ ăn không khí thôi.

- Tôi phản đối, tôi kiên quyết phản đối, dựa vào cái gì mà chuyển quyền quản lý cục lâm viên từ trong tay tôi? Phải biết rằng Giang Trường Ba tôi từ khi quản lý cục lâm viên đến nay chưa từng xảy ra vấn đề gì, điều này tất cả mọi người đều thấy. Vô duyên vô cớ, Cục trưởng Diệp, ngài dựa vào cái gì mà làm như vậy, ta sẽ phản ánh tình hình lên lãnh đạo cấp trên.

Giang Trường Ba trong lòng chợt thấy lạnh, hô to lên.

- Phản ánh tình hình, vừa đúng lúc, ông đem luôn chuyện vừa rồi ông không phục tùng quyết định của tổ đảng báo cáo lên luôn nhé.

Hừ, hôm nay tạm thời họp đến đây thôi, sáng ngày mai sẽ họp chính thức, thảo luận vấn đề cải tạo thành nội cũ.

Lời thối nói trước, đây là lời mà Bí thư Địa ủy Trang và Phó chủ tịch Địa khu Triệu thận trọng dặn dò, nếu ai còn dám làm giống như hôm nay thì tự hiểu số phận của mình đi.

Đừng trách tôi dùng quyền cục trưởng hành sử.

Diệp Phàm mặt trầm xuống, nói xong thì đứng lên.

Lại nhìn sang Mã Tự Siêu nói:

- Nói với đồng chí ở phòng Tài vụ một tiếng, gọi bọn họ lập tức đến chỗ tôi cầm công văn phê duyện đến cục Tài chính địa khu nhận tiền. Bí thư Trang biết hiện trạng của cục Xây dựng chúng ta nên cấp cho một khoản chi phí là một triệu, đi làm thủ tục nhận đi.

Diệp Phàm nói xong, bỏ ra ngoài cửa.

Phía sau truyền đến một âm thanh.

Chỉ nghe Mã Tự Siêu hô lớn:

- Lão Trần, ông không sao chứ?

- Sao thế?

Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Trần Văn Khải đột nhiên cắn chặt hàm răng, sắc mặt trắng bệch, ngã lăn ra sàn nhà. Là thật, không phải giả vờ, hẳn là bị bệnh.

- Không có việc gì sếp Diệp, hẳn là bệnh cũ thôi, phỏng chừng tim bị đau thắt, trên người ông ta có thuốc, uống vào xong đưa đến bệnh viện sẽ không sao.

Trịnh Minh khẩn trương tiến lên phía trước, lấy thuốc từ trong túi của Trần Văn Khải ra cho ông ta uống, không lâu sau, cơ thể củaTrần Văn Khải có phản ứng. Bên này, Diệp Phàm đương nhiên cho người đưa ông ta đến bệnh viện.

Trần Văn Khải đột nhiên té xỉu, thật ra đã cho tất cả mọi người một hồi chuông cảnh báo. Hôm nay cũng thấy được thủ đoạn của Diệp Phàm, hình như tên nhóc này so với một vài vị lão thành còn đáng sợ hơn, làm việc căn bản không theo lẽ thường để ra chiêu.

Cái quan trọng nhất chính là, lá gan của tên nhóc này lớn, Giang Trường Ba không phải là Phó cục trưởng gạo cội lâu đời sao, người ta nói điều chỉnh công tác của ông ta là phân công điều chỉnh liền. Chỉ thị của Đường Thiên Thạch người ta cũng không xem ra gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.