Loại người như vậy, chỗ dựa sau lưng cũng chẳng phải thuộc dạng bình thường. Thủ đoạn lôi đình của Diệp Phàm, cũng khiến cho mọi người hiểu được cái gì gọi là điếc không sợ súng.
Hơn nữa, người ta vừa ra tay đã kiếm được một triệu, mà còn là Bí thư Trang đích thân ký hẳn hoi.
Giống như những chức phó như Trịnh Minh, Cố Toàn sau khi suy xét hướng đi của công tác sau này, thì cũng có thái độ với Diệp Phàm.
Về phần Lý Mỹ Mỹ, hôm nay chiếc bánh lớn từ trên trời rơi trúng người cô. Người phụ nữ này, liền sướng điên lên, lập tức buộc Giang Trường Ba nhanh chóng tiến hành chuyển giao công tác.
Phải biết rằng Viên Lâm thuộc cục Xây dựng là chỗ khá béo bở. Chỉ tiền thu vé vào cổng công viên thôi cũng không hề nhỏ rồi.
Lý Mỹ Mỹ thậm chí cảm thấy sảng khoái khi cầm bút phê tiền. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, Lý Mỹ Mỹ cũng rất cung kính Diệp Phàm, thái độ thay đổi 180 độ. Lý Mỹ Mỹ vừa chuyển biến, bạn thân thiết của cô cũng ‘nhập bọn’.
Mà những ‘sếp phó’ như Cố Toàn, trong thái độ vừa hâm mộ vừa khâm phục, thì cũng trở nên kiêng dè với Diệp Phàm.
Mà Giang Trường Ba, đương nhiên là phẫn nộ những chẳng làm gì được. Còn về người biểu hiện tốt nhất là Chu Trường Phong, thì tin rằng Diệp Phàm sẽ không bạc đãi mình, có chỗ tốt thì sẽ ‘ban xuống’, gã vẫn đang chờ đợi.
Sau khi Phó chủ tịch địa khu Tra Kế Cương bị bắt giam, Đường Thiên Thạch chính là Phó chủ tịch địa khu ngoại vụ thứ nhất nằm ngoài thường vụ. Hơn nữa, gần đây địa khu Đức Bình trống ra mấy vị trí, Đường Thiên Thạch đương nhiên cũng ‘hoạt động’ khắp nơi, lúc dó là xem xét để Trịnh Chí minh thăng chức Trưởng ban tổ chức bán bộ, nhưng về sau vẫn lưu lại vị trí Trưởng ban thư ký Địa ủy.
Hơn nữa, Đường Thiên Thạch cũng tiếp xúc qua với Bí thư Trang. Thái độ của Trang Thế Thành đối với Đường Thiên Thạch cũng coi như tạm được, chỉ có điều không trả lời rõ ràng mà thôi.
Đường Thiên Thạch cho rằng bản thân mình nắm chắc sáu mươi phần trăm. Đang lúc hưng phấn thì lại xuất hiện Diệp Phàm.
Sau khi nhận được điện thoại của Giang Trường Ba, thì chén trà trên tay Đường Thiên Thạch cũng rơi xuống đất, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh lét như lá chè vậy.
Bởi vì chỉ thị của Diệp Phàm đối với y như gió bên tai.
Điều này, Đường Thiên Thạch tuyệt đối nhẫn nhịn không nổi. Nhịn được thì sau này Đường Thiên Thạch còn triển khai công tác như thế nào nữa chứ, cấp dưới hẳn sẽ chẳng thèm coi y ra gì.
Có câu nói: Con gà tức nhau tiếng gáy.
Đường Thiên Thạch cho rằng thời điểm ‘tạo uy’ đã đến, Diệp Phàm chính là con khỉ để mình ‘tạo uy’, cũng có lợi cho việc xây dựng hình tượng to lớn của Đường Thiên Thạch.
Lãnh đạo cấp Địa ủy và Tỉnh ủy giữ lại một người giỏi giang, có khí phách, có thể trấn giữ được đầu trận tuyến, để lập thế sinh uy vào thường vụ.
Diệp Phàm cũng hiểu được, đầu tiên Trần Văn Khải tuyệt đối sẽ không dễ dàng cam chịu, càng đau đầu hơn chính là Đường Thiên Thạch sẽ không ngừng gây sóng gió.
Tuy nhiên, Diệp Phàm sớm đã chuẩn bị kỹ. Không tạo uy thì sao có thể trị được cục Xây dựng to lớn như vậy, không tạo uy thì làm sao có thể đẩy mạnh công trình cải tạo khu thành cũ được.
Lúc ấy, các phó cục trưởng đều không coi nhân vật số một là mình ra gì, thậm chí còn để lại cho người ta ấn tượng không hay nữa là đằng khác.
Cho nên, Diệp Phàm bằng bất cứ giá nào, cũng phải ra tay mạnh mới được. Hôm đầu đi làm đã mượn thế điều chỉnh công tác của Giang Trường Ba, dừng chức của Trần Văn Khải.
Hơn nữa, còn là mượn danh nghĩa của tổ Đảng, cho dù sau này có xảy ra việc gì thì mình cũng dễ ăn nói.
Với lại, về Đường Thiên Thạch, Diệp Phàm biết là y trả thù mình về chuyện của Xa Hồng Quân. Nếu người ta đều xuống tay, thì mình cũng phải phán kháng lại.
Nếu Đường Thiên Thạch vấn cắn mãi không buông thì Diệp Phàm phải có tính toán khác, cho y một bài học cũng có khả năng.
Phải biết rằng, Vương Triều Trung, Tra Kế Cương đều là những Chủ tịch địa khu, phó chủ tịch địa khu lợi hại như vậy mà đều bị mình cho vào nhà lao. Đường Thiên Thạch trong mắt diệp phàm, cũng chẳng có gì ghê gớm. Mặc dù y là Phó chủ tịch địa khu thứ nhất ngoài thường vụ Địa ủy.
Nếu Diệp Phàm biết được Hứa Vạn Sơn cũng vì mình mà bị châm biếm thì có khi hắn sẽ ‘coi thường’ cả thiên hạ mất.
8 giờ sáng hôm sau.
Vốn là muốn mở hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề cải tạo thành cũ, tuy nhiên, Diệp Phàm lại đổi chủ ý, dẫn theo mấy người tới địa điểm trung tâm đang cải tạo, nằm ở thôn Đại Vũ- Giao giới giữa quận Đức Bình và Thông Đô.
Lần này người đến tương đối đầy đủ, ngoại trừ Trần Văn Khải vẫn còn trong bệnh viện, Giang Trường Ba xin phép bên ngoài, còn lại thì đều có mặt.
Xe mới dừng ở đầu thôn, vừa xuống xe đã ngửi thấy một mùi hôi thối làm người ta buồn nôn.
- Thật đúng là kinh khủng thật.
Diệp Phàm nhíu mày nói.
Trưởng phòng Quản lý xây dựng tên là Thái Bồi, khoảng ba mươi tuổi. Dáng đen gầy như một người nông dân.
Nói:
- Sếp Diệp, thôn Đại Vũ đã thành bãi rác của Đức Bình. Rác rưởi chất thành đống, trị an thì hỗn loạn, về mặt vệ sinh thì sếp cũng thấy rồi đấy, đây còn là ở bên ngoài đấy, nếu vào trong thì còn hôi thối nữa.
- Một thôn thôi, tại sao không quản lý sớm vậy?
Diệp Phàm hơi có vẻ bất mãn, nói.
- Sếp Diệp, thôn Đại Vũ này trên danh nghĩa là một thôn, nhưng thực chất thì không phải. Trước kia Đức Bình chưa mở rộng, nơi này có tám thôn. Sau khi mở rộng, tám thôn này gộp lại làm một thôn, tên là Đại Vũ. Phạm vi rộng lớn, nhân khẩu đến 80 ngàn người. Còn lớn hơn cả phố huyện của một huyện nhỏ. Hơn nữa, đây còn là một khu vực đặc biệt.
Chu Trường Phong nói tới đây thì dừng một chút.
Diệp Phàm hỏi lại:
- Khu vực đặc biệt? Đặc biệt ở chỗ nào?
- Nói nôm na là cha không thương, mẹ không yêu.
Phó cục trưởng Chu Trường Phong đứng bên cạnh cười nói.
- Thế là làm sao? Chẳng lẽ nơi này không ai quản hay sao?
Diệp Phàm suy nghĩ thoáng qua, thuận miệng hỏi.
- Đúng vậy đấy sếp Diệp ạ, nơi này đúng là không có ai quản.
Cục trưởng Cố Toàn Phong cười nói.
- Thực sự không ai quản sao? Lãnh đạo ở Đức Bình và Thông Đô làm cái gì? Chẳng lẽ phải do địa khu trực tiếp quản?
Diệp Phàm có chút mơ hồ, hỏi.
- Sếp Diệp, sai rồi, lãnh đạo của quận Đức Bình và Thông Đô đều chỉ có thể đứng nhìn thôn Đại Vũ này thôi, sợ như sợ cọp vậy.
Vả lại, thôn Đại Vũ này nằm ở giao giới giữa Đức Bình và Thông Đô, nên lượng nhân khẩu lưu động rất nhiều, trị an lại hỗn loạn, kinh tế thì kém phát triển…
Hơi tí là quần chúng khiếu kiện, tố lên cấp trên, có lúc mấy trăm người còn kéo lên cổng ủy ban. Năm trước chỉ vì một con lợn chạy sang một thôn nhỏ khác, mà hai thôn ẩu đả với nhau.
Cuối cùng, việc này không ngờ làm ầm ĩ đến tận Bắc Kinh. Làm cho hãnh đạo hai khu đều đau đầu kêu khổ, cho nên, thôn Đại Vũ này trở thành một gánh nặng rất lớn.
Cuối cùng, hai khu đều đùn đẩy nhau, Đức Bình thì nói thôn Đại Vũ là của Thông Đô, còn Thông Đô thì nói là của Đức Bình. Nên cứ để nó tự sinh tự diệt như vậy.
.” Chu Trường Phong vẻ mặt nghiêm trọng, nói.
- Địa khu cũng không quản sao?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, hỏi.
- Quản cũng không quản được, địa khu đương nhiên là biết thôn này đáng sợ, liền đưa văn bản xuống, yêu cầu hai quận Thông Đô và Đức Bình phối hợp với nhau, lại còn lập tổ chuyên môn này nọ, tốn bao nhiêu tiền của, cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì.
Chu Trường Phong thiếu chút nữa bật cười.
- Xem ra đúng là phức tạp thật, thảo nào mà không có ai quản lý.
Diệp Phàm thở dài, thầm nhủ, chắc lại là Trang Thế Thành ‘nhớ’ đến mình rồi.
Bây giờ chuyên môn của mình là thành viên đội cứu hỏa rồi, sao nơi nào nghèo là tống mình đến. Trước kia Ngư Dương nghèo, mình đi thì Ngư Dương giàu rồi, Ma Xuyên cũng thế, giờ cũng giàu rồi.
Lão Trang ơi là lão Trang, ông tính toán giỏi lắm, coi tôi là thần tiên hay sao? Nhưng, chỉ cần trị được cái thôn Đại Vũ này, không phải lão Trang ‘đưa tin’ đến, là thị xã La Châu còn đang chờ mình hay sao? Như vậy thì không những phải làm, mà còn phải làm tốt nữa…
- Sếp Diệp, cũng khó trách lãnh đạo Đức Bình và Thông Đô. Thôn Đại Vũ này có đến 80 ngàn dân. Hàng năm khoản đầu tư vào vệ sinh môi trường cũng không hề nhỏ. Hơn nữa, địa phương này đặc biệt nghèo, tám mươi phần trăm là nhà đất hoặc gạch mộc. Chỗ cần đổ tiền vào thì rất nhiều, ai đồng ý suốt ngày đập tiền vào chứ. Kết quả là đã loạn càng loạn hơn, đã thối càng thối hơn. Giống như một khối u ác tính, ai cũng muốn cắt bỏ.
Chu Trường Phong thở dài.
- Gánh nặng đường xa, 80 ngàn dân chúng, phạm vi lại rộng lớn. Đơn giản là bảo chúng ta quy hoạch xây dựng lại một tiểu thị trấn. Cái này mất bao nhiêu tiền vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Căn bản là không thể xây dựng được, nơi này chẳng có giá trị sử dụng nào cả. Nếu như có phượng thủy bảo địa gì đó thì còn có thể thu hút mấy ông lớn đến đầu tư.
Chu Trường Phong nói.
Phía trước, chỗ hôi thối không thể ngửi được xuất hiện một gò đất lớn, rác chất thành núi, rộng phải đến một dặm, lũ chuột chạy qua chạy lại. Trông thấy đám Diệp Phàm còn dừng lại ‘ngước mắt’ lên nhìn.
- Nơi đây sao lại thế này?
Diệp Phàm càng nhăn mặt, bước chân qua.
- Từ từ thôi sếp Diệp, nguy hiểm đấy.
Mã Tự Siêu chạy lên lôi Diệp Phàm lại, nhưng gã không cẩn thận, nên theo quán tính bị đẩy vào chỗ đống rác cách đó chừng ba mét.
Xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta phải khiếp sợ, không ngờ Mã Tự Siêu bị thụt vùi xuống, thoáng cái đã thụt đến bắp chân rồi.
Diệp Phàm còn tưởng là mắc phải hố bùn sâu nào đấy, nên vội dùng Khinh Thân Đề Túng Thuật, đưa đám phó chủ nhiệm Mã Tự Siêu đi ra, tuy nhiên, trên người anh ta bị bùn đất, rác rưởi hôi thối dính đầy người.
- Không sao chứ, mau đi rửa đi.
Diệp Phàm quan tâm hỏi han
- Không sao chứ sếp Diệp, tôi đi rửa là xong mà.
Mã Tự Siêu miệng giả bộ nhẹ nhàng, nhưng thực ra y lại thầm vui mừng, ít nhất khi trải qua việc như vậy, thì Cục trưởng Diệp sẽ có ấn tượng tốt về mình, có cơ hội về sau.