Quan Thuật

Chương 1017: Chương 1017: Quyền uy Cục trưởng.






- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra thế này?

Diệp Phàm tức giận hỏi.

- Sếp Diệp, nơi này tên là hồ Nguyệt Nữ. Trước đây là một cái hồ rất đẹp. Truyền thuyết kể rằng, có một cô gái tên là Nguyệt Nữ ái mộ thiên tài trị thủy Đại Vũ, luôn đi theo Đại Vũ, sau khi Đại Vũ mất, Nguyệt Nữ vô cùng đau buồn, cô đã khóc rất nhiều, cuối cùng nước mắt của cô đã biến thành hồ Nguyệt Nữ. Tuy nhiên hiện tại, hồ này biến thành một cái hồ chứa rác. Rác của cả Đức Bình và Thông Đô đều đổ vào đây.

Chu Trường Phong nói.

- Phó cục trưởng Triệu, vệ sinh môi trường của toàn thành này là do anh quản phải không?

Diệp Phàm hừ lạnh hỏi Phó cục trưởngTriệu Lôi đang đứng bên cạnh.

- Là tôi quản, nơi này tôi cũng rất rõ. Tuy nhiên, muốn xử lý cái hồ Nguyệt Nữ này, nếu chỉ dựa vào một chút kinh phí mà cục Xây dựng cấp xuống phòng vệ sinh môi trường chúng tôi thì đừng nói là làm sạch hồ Nguyệt Nữ, mà để đào một cái hố thôi cũng khó rồi.

Đức Bình và Thông Đô chỉ biết đổ rác thôi, muốn bọn họ bỏ tiền ra để xử lý hồ Nguyệt Nữ thì còn lâu.

Tôi là Phó cục trưởng, nhưng nói thật, nhân vật số một, số hai của hai khu này căn bản là chẳng có chút phân lượng nào, người ta chẳng coi ra gì.

Thông báo thì năm nào cục chúng ta cũng phát, nhưng chẳng có động tĩnh gì cả. Chúng tôi không thể tự ra tay được, muốn cũng chẳng có kinh phí mà làm.

Triệu Lôi phỏng chừng đã nghĩ ‘đối sách’ cho nên trả lời khá lưu loát, đầy đủ, Diệp Phàm muốn phê bình cũng chẳng biết bắt đầu thế nào.

- Không có tiền thì không thể làm những việc không cần đến tiền sao? Như cái hồ này, nếu người già và trẻ em rơi xuống thì không phải dễ dàng bị rác vùi lấp hay sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Không có tiền thì làm được cái gì chứ?

Triệu Lôi có chút bực bội, nói cũng to hơn.

- Làm gì ư? Đặt một tấm biển cảnh báo nguy hiểm thì tốn bao nhiêu tiền?

Diệp Phàm nói lớn, trong lòng Triệu Lôi cũng có chút sợ hãi.

Hôm qua, Trần Văn Khải lợi hại như vậy còn bị Cục trưởng Diệp trị cho một trận như vậy, mà mình thì làm sao so sánh được với Trần Văn Khải.

Nếu thực sự làm cho người thanh niên này bực mình, thì việc bị hắn đẩy vào ‘lãnh cung’ là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.

Tuy nói, lúc này Trần Lôi cũng chẳng hài lòng với việc phân công quản lý của mình, nhưng dù gì thì cũng có một chút thực quyền.

Chẳng hạn như phân công quản lý vệ sinh, Triệu Lôi phụ trách việc bảo đảm vệ sinh của một số tuyến đường chính của thủ phủ Đức Bình, xử lý rác thải, quản lý nhà vệ sinh công cộng, quản lý việc xử lý giác của các đơn vị, tư nhân…

Mà việc quản lý xử lý giác của những đơn vị, tư nhân…cũng kiếm được không ít lợi lộc. Ví dụ, anh là một công xưởng tư nhân, nếu anh đưa hồng bao thì Triệu Lôi sẽ lập tức cử người xuống dọn rác thải, còn không đưa thì mười mấy ngày sau, không chịu nổi nữa thì cũng phải đưa hồng bao thôi.

Cho nên, Triệu Lôi vội vàng nói:

- Sếp Diệp, tôi biết rồi, tôi lập tức gọi người đi làm.

Thấy thái độ của Triệu Lôi còn ‘tạm chấp nhận được’ như vậy, hơn nữa cũng mới đến, cho nên Diệp Phàm cũng chẳng thèm so đo với cô làm gì.

Diệp Phàm không biết, trải qua việc ngày hôm qua, có thể nói, vô hình chung hắn đã lập nên hình tượng về một Cục trưởng ‘bá chủ’, cũng có thể nói là đã có uy tín rồi.

Đi dạo một vòng, ngoại trừ để làm hố đựng rác ra thì hồ Nguyệt Nữ không còn giá trị gì nữa.

Hơn nữa, càng đi dạo càng thấy buồn.

“ Phải cải tạo địa bàn lớn như vậy, bao nhiêu tiền mới đủ đây?”

Diệp Phàm trong lòng thầm nghĩ. Âm thầm kinh hãi đồng thời cũng hiểu được mục đích mà Trang Thế Thành bỏ ra 1 triệu. Phỏng chừng 1 triệu đổ vào cái thôn này cũng chẳng đủ, Diệp Phàm cảm giác như mình bị mắc lừa vậy.

Cùng lúc này!

Đại hội ủy viên Địa ủy Đức Bình đang tiến hành. Đường Thiên Thạch đương nhiên ngồi dự, bởi vì ông ta cũng là một trong những ủy viên của Địa ủy, chỉ không phải là ủy viên thường vụ thôi. Đại hội trước tiên thảo luận những vấn đề có liên quan đến công trình trọng điểm quốc lộ Thiên Tường…

- Đồng chí Thiên Thạch, đồng chí hãy nói một chút về việc cải tạo thôn Đại Vũ đi?

Lúc này Trang Thế Thành gọi đích danh Đường Thiên Thạch. Hội nghị hôm nay, một việc quan trọng khác chính là vấn đề cải tạo thôn Đại Vũ này.

Trang Thế Thành cũng sớm biết rằng thôn Đại Vũ này ‘khó xơi’. Mà đem Diệp Phàm chuyển đến cục Xây Dựng, đến địa bàn huyện Ma Xuyên cũng không cần nữa rồi.

Chứng tỏ thôn Đại Vũ này đã đến mức không cải tạo không được nữa rồi. Mà Diệp Phàm là Cục trưởng cục Xây dựng, Trang Thế Thành đương nhiên là có thâm ý sâu sắc.

- Thưa Bí thư Trang, thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí. Thôn Đại Vũ có lẽ mọi người đều nghe qua rồi. Việc mất vệ sinh thì không nói, mà là những vụ án về trị an thường xuyên xảy ra, hằng năm đều có người bị giết. Có mấy vụ đến giờ vẫn chưa phá được. Đây đúng là một khối u ác tính của Đức Bình chúng ta. Nếu không ra tay để cải tạo một cách triệt để thì e rằng hậu quả còn nghiêm trọng hơn.

Đường Thiên Thạch đầu tiên nói ra những điều đáng sợ của thôn Đại Vũ, lập tức ánh mắt của gần hai mươi ủy viên Địa ủy đổ dồn về ông ta.

- Ừ! Tôi chính là người lớn lên ở thôn Đại Vũ. Mới đây thôi, thôn Đại Vũ chúng tôi phong cảnh như một bức tranh.

Mỗi khi trăng tròn, người thôn của tám thôn lân cận đều đến hồ Nguyệt Nữ dạo mát ngắm trăng, đông đúc, vui vẻ vô cùng.

Tuy nhiên, cùng với sự phát triển kinh tế của Đức Bình, các thôn khác thì càng ngày càng đẹp lên, trong thi thôn Đại Vũ của chúng tôi càng ngày càng bẩn, càng ngày càng xấu đi.

Đến nay, thì hồ Nguyệt Nữ đã hoàn toàn biến thành nơi chứa rác. Thôn Đại Vũ, có một ‘đại danh’ là thôn rác rưởi.

Hơn nữa, lãnh đạo hai khu Đức Bình và Thông Đô đều buông tay mặc kệ, thôn Đại Vũ đã biến thành một đứa trẻ không cha không mẹ rồi.

Với 8 chục ngàn dân, nơi này thậm chí còn lớn hơn cả một thị trấn của một huyện nhỏ, cục Công an địa khu cũng chẳng lập đồn ở đây.

Tôi muốn hỏi các vị lãnh đạo một chút, thôn Đại Vũ có còn là một địa bàn của các vị nữa không? Có còn là địa phương của chính phủ nữa không?

Chẳng lẽ thôn Đại Vũ biến thành bãi rác rồi, thì đợi người từ sao hỏa xuống quản sao?

Liễu Ngọc Muội mới được điều từ tỉnh xuống đảm nhiệm chức Phó chủ tịch địa khu, nhiều năm không về nhà, giờ đây khi về thăm lại trông thấy tình cảnh đáng sợ này, trong cuộc họp liền phát hỏa, và ‘điểm nhắm’ chính là lãnh đạo hai khu Đức Bình và Thông Đô.

Nhân vật số một của Đức Bình là Vương Thông Bình và nhân vật số một của Thông Đô là Thái Hồng Kỳ, mặt đều xám xịt lại, nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của mọi người, nên lập tức chuyển dần thành màu đỏ.

Tuy nhiên, Vương Thông Bình có chỗ dựa cũng khá vững chắc, nên lên tiếng phản bác trước:

- Phó chủ tịch địa khu Liễu, Đảng ủy quận Đức Bình chũng tôi chẳng lẽ không muốn quản lý thôn Đại Vũ hay sao? Muốn thì muốn đấy, nhưng thôn Đại Vũ đầu tiên là phân chia khu vực không rõ ràng, rốt cục là thôn này thuộc quận Đức Bình hay Thông Đô thì địa khu cũng nên nói rõ ràng, cụ thể. Theo như trên bản đồ, thôn Đại Vũ toàn bộ hướng về phía quận Thông Đô, cho nên thôn Đại Vũ này nên dio quận Thông Đô quản lý mới đúng. Mà quận Đức Bình chúng tôi giúp đỡ nhiều năm như vậy là tốt lắm rồi.

Vương Thông Bình khá là xảo quyệt, liền đem trách nhiệm đổ lên đầu người Thái Thông Kỳ.

- Ha ha, lão Vương, ông nói như vậy là không công bằng rồi. Các vị có mặt ngồi đây đều là Ủy viên Địa ủy. Rất nhiều người đều sinh ra và lớn lên ở Đức Bình.

Ai mà không biết, toàn bộ thôn Đại Vũ đều hướng vào phía bắc, như thôn Càn Thiên nằm ở trung tâm Đại Vũ, mà đỉnh đều chạm vào Ủy ban nhân dân quận Đức Bình.

Cái này, ở ngay dưới mắt mọi người, nhưng lại mặc kệ, rồi lại đổ lên đầu quận Thông Đô chúng tôi, thật là buồn cười.

Thái Hồng Kỳ cũng không vừa, nói xong, khiến Vương Thông Bình có chút không chịu nổi.

Thằng nhãi này trong lòng thầm chửi: “Lão Thái, ông cũng chẳng cần phải nói những lời này đâu. Thôn “Khôn Địa” cách phòng công an quận Thông Đô của các người xa sao? Ông không xem xem, những vụ án thường xuyên xảy ra, công an quận Thông Đô các người nhắm mắt làm ngơ, đợi cục công an địa khu cử người đến xử lý. Nếu các người giữ được trị an thì tạo thành một thôn Đại Vũ thê thảm như bây giờ sao? ...

Vương Thông Bình cũng chẳng phải ngọn đèn cạn dầu, phản kích Thái Hồng Kỳ về phương diện trị an.

- Xem ra, hai vị đều chưa nhận thức được sai lầm của bản thân. Nếu hai vị đều cho rằng thôn Đại Vũ không phải là địa bàn của mình, thì tại sao còn đem rác đổ vào thôn Đại Vũ?

Liễu Ngọc Muội cười lạnh nói.

- Phó chủ tịch địa khu Liễu, thực ra chuyện này là lỗi của cục Xây Dựng.

Vương Thông Bình sử dụng ‘Càn Khôn Đại Na Di’, lôi cục Xây dựng vào.

Thái Hồng Kỳ vừa thấy, cũng phụ họa nói:

- Đúng vậy, cục Xây dựng không có quy hoạch xử lý rác. Đức Bình mỗi ngày thải ra bao nhiêu rác, cũng không có một sắp xếp thống nhất, không có chỗ đổ rác, mà không thể bảo chúng tôi đem rác trả cho từng nhà được. Không đổ vào thôn Đại Vũ thì đổ vào đâu, mởi Phó chủ tịch địa khu Liễu ra một chỉ thị, chúng tôi cũng dễ xử lý.

- Lão Thái nói đúng lắm, tôi cũng có ý này.

Vương Thông Bình đột nhiên quay ra liên minhvới “kẻ thù” ban nãy, để dồn vào Phó chủ tịch địa khu Liễu.

Hai lão này đều là những kẻ ‘lão luyện’ trong chốn quan trường ở Đức Bình. Nên cũng chẳng coi Phó chủ tịch địa khu Liễu mới đến, quản lý văn hoá giáo dục khoa học kỹ thuật này ra gì.

- Được rồi, đây là lúc để đùn đẩy trách nhiệm hay sao?

Trang Thế Thành mặt nghiêm lại, đập nhẹ mặt bàn hừ nói. Sau đó lại quay sang phía Đường Thiên Thạch nói:

- Tiếp tục vấn đề trọng điểm đi.

- Ha ha, Bí thư Trang, các vị lãnh đạo. Vừa rồi đồng chí Thông Bình và đồng chí Hồng Kỳ đều nói đến cục Xây dựng. Hiện tại, là một lãnh đạo phân quản cục Xây dựng, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, cũng phải nói một chút đến cục Xây dựng.

Lão cục trưởng cục Xây dựng là đồng chí Vương Nghiêm đã nghỉ hưu rồi, tôi cũng không nói làm gì.

Cục Xây dựng đích xác có vấn đề như vậy, đây chính là quan niệm công tác, thái độ công tác chưa đến nơi đến chốn.

Tuy nhiên, vấn đề lớn nhất của cục Xây dựng không nằm ở đây.

Đường Thiên Thạch nói đến đây, cố tình dừng lại một chút, sau mới nói tiếp:

- Trước mắt, vấn đề lớn nhất chính là tác phong công tác của một số đồng chí, thái độ công tác rất có vấn đề. Ở đây, tôi không thể không phê bình cục trưởng mới đến là đồng chí Diệp Phàm.

Đường Thiên Thạch nói ra những lời này, toàn bộ đều lặng im. Thậm chí có người còn đưa mắt liếc nhìn Trang Thế Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.