- Đúng vậy, muốn giải quyết vấn đề Hồng Cốc kiểu gì cũng phải điều tra. Hễ điều tra sẽ nảy sinh vấn đề. Hơn nữa, hôm nay trước đám đông cậu đã biểu lộ thái độ, không thể không điều tra.
Đương nhiên, việc điều tra là do người điều tra nắm giữ trong tay, trong đó có vấn đề về mức độ. Tôi nghĩ, trong chuyện này vấn đề nước rất sâu xa.
Chi bằng trước tiên trì hoãn một chút, trước hết vẫn để cho trạm phát điện còn một phần nước, như vậy cũng nằm trong mức trạm phát điện có thể chấp nhận được.
Bọn họ tự thấy mình đuối lý, tự nhiên đồng ý. Về sau anh lại phải nghĩ biện pháp, thật sự là gánh không được, phải phủi mông chạy lấy người đấy.
Tất nhiên, tình trạng của trại Hồng Cốc cũng được cải thiện đôi chút, không thể để sự việc trong tay cậu mà một chút đổi mới cũng không có. Bên phía Bộ thì tôi sẽ có biện pháp, cố gắng cho nhiều trợ cấp hơn một ít.
Đương nhiên, cậu cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, dù sao, chúng ta phải xem xét đến toàn cục của cả nước. Không thể chỉ quan tâm đến trại Hồng Cốc.
Trại Hồng Cốc khó khăn, nhưng các địa phương khó khăn như thế này trên cả nước cũng không ít. Giống như miền Bắc dân chúng cũng không có cả nước ăn, toàn bộ nhờ vào nước mưa để sống sót.
Tuy nói trại Hồng Cốc có thiếu nước dùng, nhưng nước sinh hoạt và nấu cơm hàng ngày vẫn có. Khi gặp hạn hán mới phải đi xa để lấy nước
Cả nước vẫn còn những nơi khó khăn hơn ở đây.
Phong Thanh Lục có ý điều hòa, không muốn làm cho chuyện trở lên gay gắt hơn, nhưng cũng không thể không làm.
Thật ra thì chính là một đạo lý trung dung, không phải là không làm, phải làm nhưng có chừng mực thôi. Đương nhiên, bởi vì ông ta biết đứng đằng sau chuyện này là Khổng gia.
Lo lắng Diệp Phàm mạo phạm đến Khổng gia sẽ bị thiệt thòi. Tuy nói Diệp Phàm có Kiều gia giúp đỡ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần.
Không thể cứ chờ Kiều gia ra mặt trong mọi chuyện được. Mà chuyện bên trong tỉnh Tấn Lĩnh, Diệp Phàm phải tự giải quyết.
Huống chi, Kiều gia cũng có rất nhiều chuyện. Bản thân Kiều gia còn bận không thể giải quyết hết được, còn đâu thời gian và sức lực để giải quyết chuyện của Diệp Phàm, mấy năm nay Phong Thanh Lục đã nhìn thấy rõ điều đó.
Những gia đình lớn như thế này, khi có việc lớn mọi người ra tay một lần cũng là tốt lắm rồi. Cho dù anh là con của Kiều Viễn Sơn cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào được.
- Chú Phong, việc này tôi quyết định rồi. Ở trên đại sảnh trại Hồng Cốc tôi đã nói trước tất cả các lão bách tính.
Nhất định điều tra tới cùng. Nếu thật sự dính đến Khổng gia, thật sự phải đoạn tuyệt thì sẽ đoạn tuyệt. Việc này, tôi nghĩ, Thứ trưởng Khổng chưa chắc biết được.
Chỉ là Khổng Đông Phong lợi dụng lá cờ của ông ấy thôi. Còn việc xử lý một số chuyện, tôi cũng sẽ chú ý đến. Việc này phải tìm hiểu, chỉ có tìm hiểu được đến mức khiến trạm phát điện Hồng Cốc trả nước,
lấy lại một phần số tiền bị tổn thất của huyện Hồng Lĩnh thì mới được. Tôi xử lý sự việc chứ không xử lý con người, nếu thật sự Khổng gia muốn che giấu, tôi sẽ bấp chấp mọi khó khăn làm tới cùng.
Về việc nói phủi mông chạy lấy người, hoặc là cứ trì hoãn mãi, thì không phải là bản tính của Diệp Phàm tôi. Tôi làm không được điều đó, có lẽ, con người của tôi thật sự không thích hợp với quan trường.
Nhưng vận mệnh lại để tôi dính chặt lấy và quan trường. Tôi nghĩ, có thể đi tới bước nào thì sẽ đi tới đó.
Không đi tiếp được nữa, phải bỏ thì sẽ bỏ. Đời này, kiếp này không hối hận không cảm thấy thất vọng với lương tâm mình, chỉ cần mình thoải mái là được.
Diệp Phàm chưa bao giờ kiên quyết như vậy.
- Ôi…
Phong Thanh Lục thở dài, nhẹ nhàng đứng lên vỗ vỗ vai Diệp Phàm. Một lúc sau mới lên tiếng,
- Nhin cậu, tôi lại nhớ tới lúc mình còn trẻ.
Lúc trước tôi cũng không khác cậu là mấy. Không hiểu được trời cao đất rộng. Muốn thay đổi cả thế giới này, nhìn thấy chuyện bất bình đều muốn giải quyết hết.
Sau nhiều lần vấp váp mới hiểu ra được, muốn thay đổi thế giới này là điều quá khó khăn. Thế giới có quy luật vận hành của thế giới.
Thế giới này thiếu tôi và cậu đều vẫn có thể chuyển động bình thường. Cho nên, không cải biến thế giới này được, ta chỉ có thể thay đổi chính mình mà thôi.
Đương nhiên, trong những tình huống hợp lý, tôi cũng làm chút chuyện hợp lý. Việc này nếu cậu đã quyết định, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để ủng hộ cậu.
Đến lúc đó, làm một dự án giúp đỡ trại Hồng Cốc. Người dân ở nơi này thực sự rất khổ, nếu có thể vì bọn họ làm chút chuyện trong khả năng của mình, lòng tôi cũng cảm thấy yên tâm một chút.
Con người mà, đều là máu thịt cả. Trên đời này, không một cán bộ nào không nghĩ mình sẽ làm một chút gì đó vì dân.
Chỉ có điều, nếu chạm đến lợi ích của họ, bọn họ thường đem lợi ích của chính mình đặt lên trên lợi ích của nhân dân.
Mà cán bộ đó lại chiếm đại đa số. Nhưng cũng có người thật sự làm việc vì nhân dân.
- Vấn đề trại Hồng Cốc tương đối lớn, mặc dù là đem nước trở lại đây. Nhưng để cải tạo sản lượng thấp kém, đó là một vấn đề rất nan giải.
Cho dù là giải quyết xong vấn đề này, cũng chỉ là bảo đảm vấn đề cuộc sống người dân trong trại có cơm ăn áo mặc.
Tôi nghĩ cần phải thay đổi cách nghĩ, phát triển một vài ngành khác. Đây mới là con đường bắt buộc phải đi giúp người dân trại Hồng Cốc trở nên giàu có.
Tôi muốn làm du lịch, tuy nhiên, phải đầu tư quá lớn. Mấu chốt là vấn đề bên hợp tác lúc này rất khó tìm. Bởi vì đất bị nhiễm phèn nên gieo trồng cái gì rất khó. Nêú đi theo hướng phát triển các doanh nghiệp, đến giao thông còn chẳng thông suốt thì sao mà phát triển được.
Huống chi, xung quanh trại Hồng Cốc cũng không có nguồn tài nguyên nào. Ví dụ như khoáng thạch, quặng. Không có nguồn tài nguyên gì, chẳng có ai đến khe suối hẻo lánh lạc hậu này để thành lập nhà máy cả, vậy thì không thể có chuyện no ấm, đúng là nước dội lá khoai.
Diệp Phàm nói, mày nhíu lại nói.
- Đúng vậy, ‘Làm giàu’ nói thì rất dề dàng. Trên thực tế làm được là muôn vàn khó khăn đấy. Mà làm giàu chủ yếu vẫn là do mọi người tự thân vận động, chính phủ chỉ có thể định hướng và giúp đỡ phần nào thôi.
Mà tình hình trại Hồng Cốc cũng đặc biệt, văn hóa người dân bình thường trong trại không cao, mà trong trại cũng không có nguồn tài nguyên quý hiếm nào có thể cung cấp lợi dụng.
Khoản tiền cơ sở để làm giàu thì càng khan hiếm. Muốn làm giàu, phải dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Cho nên, chính phủ phải giúp đỡ nhiều hơn, đây căn bản không phải là vấn đề mà thành phố Đồng Lĩnh có thể chịu trách nhiệm hoàn toàn được.
Bộ Tài chính có thể cho mọi người một ít, nhưng, cũng là có giới hạn. Dựa vào số tiền đó, muốn đem cải tạo ruộng đất trại Hồng Cốc cũng khó khăn.
Phong Thanh Lục cũng thở dài, uống ngụm trà, trầm mặc một hồi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Tôi nghĩ việc này còn phải cần cấp trên ủng hộ, tìm Chấn Đào đi. So với thành phố thì tỉnh vẫn hơn.
- Ôi, con đường này không phải là dễ đi đâu.
Diệp Phàm lắc đầu đau khổ.
- Không thể, là có ý gì?
Phong Thanh Lục có chút không hiểu, ông ta biết quan hệ của Diệp Phàm và Tề Chấn Đào. Tề Chấn Đào ở trên tỉnh không thể nào thấy chết mà không cứu.
- Chú Tề cũng không giúp được gì đâu, Ủy ban nhân dân tỉnh nói là một hạt bụi cũng không cho. Chú Phong, chú ấy nói chỉ có thể cung cấp người và chính sách. Còn tiền thì không có. Chú Phong, chú Tề đang bức tôi tới Lương Sơn!
Diệp Phàm có chút giận dữ, đương nhiên là tỏ vẻ đau khổ trước mặt Phong Thanh Lục.
Đương nhiên trong lòng Phong Thanh Lục biết rõ, cười cười nói:
- Ha hả, xem ra. Danh tiếng của cậu quá lớn rồi.
- Ý chú Phong là gì, tên tuổi của tôi làm sao có thể so sánh được với chú. Chú đi đến đâu, mọi người đều tiền hô hậu ủng. Tôi đi đến tỉnh có ai biết là ai đâu chứ?
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, bọn họ chỉ chăm chăm vào cái túi của tôi thôi, chứ không phải tôi là người nổi tiếng đâu. Cậu không giống lúc trước rồi, cậu thử nghĩ xem, thành tựu hiện tại của thành phố Ma Xuyên khiến Chấn Đào nhìn với con mắt khác.
Còn có khu Hồng Liên. Ngay cả thành phố Hải Đông mà cậu ở lại không lâu, cũng không kém đâu. Chấn Đào rất yên tâm về cậu. Ông ta cho rằng một mình cậu có thể đảm đương được công việc, căn bản là không cần ông ta phải phí công sức để quan tâm.
Hơn nữa, Chấn Đào cũng khó. Tấn Lĩnh lớn như vậy. Tình hình kinh tế so với Nam Phúc kém hơn mấy bậc.
Cậu quản lý một thành phố cũng hiểu được, không có tiền thì khó làm, huống chi là cả một tỉnh chứ? Ông ta còn đau đầu hơn cậu nhiều.
Phong Thanh Lục cười nói.
- Ôi, đây chỉ là súng bắn chim đầu đàn thôi. Sao có thể tính là có năng lực, có danh tiếng chứ.
Diệp Phàm nói đầy bực tức. Mắt trợn chừng nhìn Phong Thanh Lục.
- Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không phải là con gái đâu?
Phong Thanh Lục cảm thấy buồn cười.
- Ha hả, chú Phong này, hầu bao của chú cũng có nhiều, chú Phong đã định giúp đỡ trại Hồng Cốc.
Như vậy, không những giải quyết được vấn đề ruộng đất trại Hồng Cốc, ,mà chính là con đường làm giàu duy nhất. Chú chỉ cần đầu tư một chút trong phần rơi rụng của chú thôi.
Dù sao đầu tư vào đây cũng không nhiều. Dân chúng trại Hồng Cốc rất chất phác, bọn họ rất cần sự trợ giúp, cuộc sống của bọn họ so với chúng ta khổ hơn rất nhiều.
Chú Phong là một người tốt. Là một vị quan một lòng vì nước vì dân. Chắc chắn không muốn nhìn thấy bọn họ như vậy phải không?
Diệp Phàm cười nịnh.
- Đừng cố gắng thuyết phục tôi, chú Phong cậu không cao thượng như vậy đâu, cũng không được tốt như cậu nói đâu.
Việc cải tạo ruộng đất có thể đầu tư nhiều một chút, tôi sẽ trở thành người nổi tiếng. Tuy nhiên, cũng không thể nhiều quá đâu. Hiện tại cả nước đều nhìn vào chú Phong này đấy.
Hơn nữa, khoản tiền lớn thế phải được Bộ thông qua. Chính ra tôi định cho cậu hai tỷ, nhưng chỉ nói thôi thì có tác dụng gì?
Bộ Tài chính không phải do một mình Phong Thanh Lục tôi quản lý. Nếu bảo một Thứ trưởng thường trực như tôi chuẩn bị một hai trăm triệu cho cậu thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại thì không có khả năng.
Về vấn đề giao thông, lấy danh nghĩa giúp đỡ, có thể cấp cho cậu mười triệu là nhiều nhất rồi. Nhiều hơn nữa thì không thể, vậy chẳng phải sẽ thành toàn bộ tiền của Bộ Tài chính sao.
Cứ cho là dựa vào danh nghĩa của cá nhân tôi thì cũng không thể cho nhiều quá. Dù sao, đó là tiền của quốc gia không phải là tiền của tôi.
Ngoài ra, cậu phải tìm đầu tư từ các nguồn khác. Ví dụ như, không cho tiền thì cho vật liệu cũng được. Mà bên này thì phải phát động người dân trại Hồng Cốc góp công góp sức, việc này cậu rất giỏi mà. Con đường ở thị trấn Lâm Tuyền cậu làm cũng không tồi.
Phong Thanh Lục nói.
Đêm đã khuya, tất cả mọi người đã ngủ.
Diệp Phàm không mặc quần áo đi ra bên ngoài, thấy Bao Nghị đang ngồi trong đại sảnh dưới lầu của thôn hút thuốc.
- Lạnh như thế cậu không đi ngủ đi.
Diệp Phàm nói, tiện tay ném cho Bao Nghị một bao Đặc Cung.
- Ha hả, nếu như có thể cho một bao, hàng ngày tôi không cần ngủ.
Bao Nghị cười cười đem Đặc Cung cất vào túi da.
- Cậu cho tôi hút thử cả bao xem, tôi cũng không ngủ nữa.
Diệp Phàm nhìn anh ta thả khói, tức giận nói.
- Ha hả, tôi chưa có bản lãnh đó ạ?
Bao Nghị mặt dày nói.
- Nhân sự bên này đã sắp xếp thỏa đáng chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Không có vấn đề, lần này tới đây có hai mươi mấy người cảnh sát đi cùng. Bọn Tam Thúc Công rất để tâm, còn tổ chức một đội tuần tra lâm thời. Trừ khi gặp được bọn thổ phỉ thời trước giải phóng thì còn tương đối.
Bao Nghị cười nói.
- Vậy được, chúng ta đi tới chùa Ngọc Diệp một chuyến.
Diệp Phàm nói. Bao Nghị cũng không hỏi nguyên nhân, liền đi theo Diệp Phàm ra ngoài. Hai người giả bộ như đi tản bộ được một đoạn, sau đó phát hiện không có người, liền đi nhanh hơn về phía chùa Ngọc Diệp.