- Ai muốn đuổi phóng viên Hạ chúng tôi sẽ liều mạng!
Tiếng nói của Hạ Ngôn này rất có sức mê hoặc, lập tức, mọi người ở phía dưới và ở bên ngoài đều hô lên rất lớn.
- Phóng viên Hạ là người tốt, lũ tham quan kia mới làm chuyện xấu.
- Được rồi, mọi người im lặng một chút đã, đây chẳng phải là đang giải quyết vấn đề sao? Tôi hy vọng mọi người tin vào đảng, vào chính phủ của chúng ta.
Việc này Thành ủy Đồng Lĩnh sẽ ra mặt điều tra, Diệp Phàm tôi là đại biểu của Thành ủy Đồng Lĩnh và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ làm rõ ràng chuyện này.
Việc này, cho dù dính đến người nào, cũng nhất định điều tra tới cùng. Hơn nữa, về vấn đề nước, lần này nhiều cán bộ và các chuyên gia đều đã xuống đây, nhất định sẽ giải quyết cho mọi người.
Việc này mà Diệp Phàm tôi cũng không giải quyết được, thì không xứng đáng đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh. Còn về phóng viên Hạ, chỉ cần những điều anh ta nói là sự thật, chẳng những chúng tôi sẽ không xử lý, mà còn có thể khen ngợi anh ta.
Bởi vì anh ta là vì dân mà làm. Các anh em dân tộc Hồi, mọi người cứ yên tâm đi. Đảng và Chính phủ đều công bằng và chính nghĩa, họ cũng không quên mọi người đâu.
Hôm nay chúng tôi đến đây, chính là muốn bày tỏ thái độ này.
Lời nói của Diệp Phàm vượt qua tiếng cãi vã lan truyền ra bên ngoài. Đanh thép, cứng rắn như đá đập xuống mâm kêu leng keng. Lúc này mà không áp chế tình thế này, đến lúc họ thật sự vùng lên thì sẽ rất khó giải quyết.
- Được rồi, mọi người im lặng một chút nghe Bí thư Diệp nói chuyện.
Tam Thúc Công cùng với hiệu trưởng Mã đều đứng lên kêu mọi người im lặng. Lập tức tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
- Việc đầu tiên là phải giải quyết vấn đề nước dùng của trại Hồng Cốc. Vấn đề này sẽ giải quyết như thế nào, chờ buổi sáng ngày mai các chuyên gia về thủy lợi sẽ đi thực tế một chút.
Nên dẫn nước thì dẫn nước, nên chặn nước thì chặn nước. Hơn nữa, việc cải tạo đất bị nhiễm phèn của trại Hồng Cốc sẽ cần rất nhiều nước.
Cho nên, chuyện trạm phát điện Hồng Cốc nhất định phải điều tra rõ ràng. Bằng không, vấn đề nước này khó có thể giải quyết được. Như vậy đi, ngày mai sẽ thông báo cho bên điện lực thủy lợi cùng với các chuyên gia kiểm toán và cục Công an, thành lập một tổ điều tra liên ngành tới huyện Hồng Lĩnh để điều tra trạm thủy điện Hồng Cốc.
Diệp Phàm nói.
Sau đó, các chuyện gia lại thảo luận trao đổi về vấn đề cải tạo đất bị nhiễm phèn.
Sau khi họp xong, Diệp Phàm gọi Bí thư huyện ủy Hồng Lĩnh, Cổ Lương vào phòng, hỏi:
- Rốt cuộc chuyện trạm phát điện Hồng Cốc như thế nào, trong chuyện này rốt cuộc có những điều mờ ám gì, anh giải thích cho tôi xem nào. Bằng không, một khi đã điều tra ra, luật pháp khó dung thứ.
- Bí thư Diệp, khi đó tôi là Phó bí thư đảm nhiệm quản lý phương diện Đảng quần chúng ở huyện Hồng Cốc. Trong chuyện này, bởi vì lúc đó trạm phát điện Hồng Cốc là doanh nghiệp nhà nước của huyện, để làm rõ được chuyện này chỉ có thể hỏi nhân vật số một, số hai của Huyện ủy khi đó.
Cổ Lương nói chuyện có chút lo lắng, Diệp Phàm hiểu là anh ta không hề nói thật.
- Là Phó bí thư huyện ủy lúc đó, anh không nghe nói chút gì sao?
Mặt Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.
- Nhân vật số một lúc đó là đồng chí Trịnh Mãn. Còn Chủ tịch huyện là đồng chí Thường Thanh. Tuy nói khi bán trạm phát điện Hồng Cốc có thảo luận trên hội nghị thường vụ.
Nhưng thật ra, cũng gần như chỉ là báo cáo qua thôi. Trong đó đề cập đến cái gì, đại đa số các đồng chí đều không rõ ràng cho lắm.
Việc này, lúc ấy ở trên hội nghị thường vụ, đồng chí nguyên giám đốc công ty điện lực huyện – Dương Lý Tài đề xuất, sau đó hai đồng chí Thường Thanh và Trịnh Mãn lập tức đồng ý ngay.
Còn nói hiện tại trạm phát điện Hồng Cốc trở thành gánh nặng rất lớn cho huyện. Hàng năm huyện đều phải trợ cấp hai triệu cho trạm phát điện Hồng Cốc.
Nếu bán đi thì huyện sẽ giảm không phải trợ cấp. Nếu tiết kiệm được hai triệu thì có thể làm được bao nhiêu chuyện.
Hai nhân vật số một và số hai của huyện đều đồng ý rồi, những đồng chí khác còn có gì để nói. Đương nhiên, tất cả đều giơ tay đồng ý.
Ngọn nguồn là thế nào, các đồng chí đều không hiểu rõ. Tuy nhiên, những gì phóng viên Hạ nói cũng chưa chắc đã là sự thật. Có nhiều chuyện có thể là do anh ta phỏng đoán thôi.
Kỳ thật, cho dù nói việc mua bán trạm phát điện có điều mờ ám, nhưng tuyệt đối không thể có sự chênh lệch lớn đến vậy được.
Sắc mặt Cổ Lương có chút khó coi nói.
- Việc này đồng chí Dương Lý Tài nhất định là rõ ràng nhất, bây giờ anh ta đang ở đâu. Còn hai đồng chí Trịnh Mãn và Thường Thanh đâu rồi? Tôi đến Hồng Lĩnh cũng được mấy tháng rồi, sao chưa nghe nói qua mấy vị đồng chí này chứ.
Diệp Phàm hỏi, trong lòng cảm thấy trong chuyện này có phải có liên quan rất sâu đến vấn đề “nước”. Nếu ba đồng chí đều không ở Đồng Lĩnh. Khẳng định vấn đề này cũng tương đối lớn.
- Bí thư Trịnh được điều đến Sở Xây dựng đảm nhiệm Phó trưởng phòng, Chủ tịch huyện Thường Thanh đến huyện Hạ Chúc tỉnh Long Giang nhậm chức Bí thư huyện ủy. Đồng chí Dương Lý Tài đến chi nhánh của tổng công ty điện lực nhận chức Phó tổng giám đốc. Hưởng đãi ngộ của cấp phó huyện.
- Đều lên chức cao, không tệ không tệ, xem ra huyện Hồng Lĩnh toàn đào tạo ra người tài thôi! Đi ra ngoài chắc nở mày nở mặt lắm.
Diệp Phàm có vẻ hơi châm chọc, nói.
Trong lòng hắn có chút nặng nề, ba nhân vật có liên quan đều được lên chức. Không thể không khiến mọi người khẳng định tin tức về trạm phát điện Hồng Cốc là có thật. Trong chuyện này có bao nhiêu lợi nhuận, Diệp Phàm nhíu mày nghĩ lại, cảm thấy thật phẫn nộ.
Mà ba người liên quan lên chức, có phải có liên quan trực tiếp đến chuyện chênh lệch giá? Mà trong chuyện này ai là người đứng đằng sau? Chắc chắn là có người ngư ông đắc lợi rồi. mà tập đoàn Vạn Thắng Long Giang chắc chắn có vấn đề.
Không thể tưởng tượng được đến cuối năm lại xảy ra sự việc này, Diệp Phàm không thể không cảm thấy nhức đầu. Đương nhiên, chưa điều tra rõ ràng cũng không thể biết vấn đề này lớn đến mức độ nào. Những gì phóng viên Hạ nói cũng không chắc đã chính xác. Việc này, còn chờ điều tra cho rõ ràng đã.
Cổ Lương đi rồi, Mễ Nguyệt bị Diệp Phàm gọi tới, thấy vẻ mặt Diệp Phàm có phần khó chịu. Mễ Nguyệt nói:
- Bí thư Diệp, vấn đề nước của trạm phát điện Hồng Cốc có chút sâu xa ạ!
- Sâu xa đến mức độ nào?
Diệp Phàm hừ nói.
- Vừa rồi, vừa nghe nói chuyện này, tôi có gọi điện thoại từ trại ra bên ngoài nhờ mấy người bạn tìm hiểu một chút. Đồn đại là việc này có chút liên quan đến lầu Phong Vân.
Mễ Nguyệt nói.
- Lầu Phong vân, cô muốn nói tới công tử họ Khổng bên bộ Xây dựng.
Diệp Phàm hỏi, trong lòng có chút cảm giác lành lạnh, không thể tưởng tượng được việc này rất có thể liên quan đến đại thiếu gia nhà họ Khổng.
Nếu đúng thật là anh ta nhúng tay vào, vậy có thể giải thích được mội vài hiện tượng rồi. Ví dụ như, Trịnh Mãn thăng chức đến làm Phó giám đốc Sở Xây dựng tỉnh. Với vị trí của ông bố là Thứ trưởng Bộ Xây dựng, việc cho đảm nhiệm chức vụ đó không có vấn đề gì là lớn cả.
- Bọn họ nói chỉ là nghe nói như vậy.
Mễ Nguyệt nói.
- Mặc kệ, sáng mai đi tới trạm phát điện Hồng Cốc rồi hãy nói.
Diệp Phàm hừ nói.
Tuy nhiên, vừa mới rửa mặt xong, Chủ tịch tỉnh Điền lại gọi Diệp Phàm tới. Diệp Phàm để khăn mặt xuống rồi đi tới đó.
- Chuyện ngày hôm nay cậu thấy thế nào?
Chủ tịch tỉnh Điền hỏi
- Vấn đề này có chút nghiêm trọng, trong chuyện này liên quan đến cái gì, chỉ điều tra mới có thể biết được. Tuy nhiên, tôi lo lắng ‘Đạo hành’ ở đây rất sâu ạ!
Diệp Phàm nói, cũng không đem hết những chuyện mình biết nói ra. Bởi vì Diệp Phàm cũng không hiểu Chủ tịch tỉnh Điền có thái độ như thế nào về chuyện này. Để đề phòng gặp chuyện rắc rối, Diệp Phàm không thể không thận trọng.
- Hừ, dám chắc là ‘Nước sâu’. Bằng không, chuyện ba mươi triệu có điều mờ ám. Đây là chuyện các đồng chí cán bộ cá biệt lấy của dân chúng cho vào túi của mình. Hiện tượng này tuyệt đối phải ngăn chặn.
Không thể tưởng tượng Chủ tịch tỉnh Điền đấm một đấm vào cạnh bàn, ấm chén trên bàn trà nhảy cả lên. Xem ra, đồng chí Chủ tịch thật sự tức giận.
- Chủ tịch tỉnh Điền, ông ra chỉ thị đi, cho dù thế nào tôi cũng kiên quyết thực hiện.
Diệp Phàm xin chỉ thị, đương nhiên muốn mình và Chủ tịch Điền cùng đi trên một chiếc thuyền. Như vậy, việc đối phó với Khổng gia cũng có thêm một phần sức lực.
- Tôi đồng ý thành lập đội điều tra liên ngành như lúc trước anh nói! Thứ hai, trạm phát điện Hồng Cốc có vấn đề gì, bọn họ phải hoàn toàn tự chịu trách nhiệm.
Phỏng chửng, muốn bảo bọn họ trả lại nước là việc rất khó khăn. Tuy nhiên khó khăn tới mấy cũng phải làm. Mấy ngàn quần chúng dân tộc Hồi ở trại Hồng Cốc đang trông ngóng tin tức.
Cho dù bọ là hủy trạm phát điện thì cũng phải đem vấn đề nước ra để giải quyết trước tiên. Không có nước, vấn đề nước ăn không thể giải quyết được.
Không có nước, đừng nói đến việc cải tạo đất phèn. Cả nước dùng, nước tưới và một loạt các vấn đề đều không thể giải quyết được.
Không có nước không thể làm thay đổi cuộc sống của hơn năm ngàn người dân ở trại Hồng Cốc. Hiện tại muốn thay đổi tình trạng này, thì phải điều tra rõ ràng chuyện trạm phát điện Hồng Cốc.
Thái độ của chủ tịch Điền rất kiên quyết.
- Chủ tịch tỉnh Điền. Trong chuyện này có khả năng một số đồng chí giữ chức vụ lớn có dính đến. Vừa mới nhận được báo cáo của Cổ Lương, nói là việc này Bí thư Trịnh Mãn…
Diệp Phàm thấy thái độ của Bí thư Điền kiên quyết như thế, cũng liền đem chuyện vừa mới nghe được nói ra.
- Ba vị đồng chí đó đều lên chức, hơn nữa lúc trước đều là những lãnh đạo có liên quan trong việc quyết định bán đứng trạm phát điện Hồng Cốc. Đúng là rất thú vị, trạm phát điện bị bán, bọn họ cũng lên chức. Điều tra! Điều tra được. Tôi cũng không tin không tìm ra nhóm sâu mọt này, lương tâm của bọn họ bị chó ăn mất rồi.
Lần đầu tiên Bí thư Điền hừ nói toàn những lời thô tục.
Từ phòng Bí thư Điền đi ra, Diệp Phàm vào phòng của Phong Thanh Lục. Đừng nhìn trại Hồng Cốc này nghèo. Nhưng lầu Thôn ủy còn xây dựng bằng đá đấy.
Đương nhiên, nguyên nhân là do giao thông không thông suốt. Trong trại không có xi măng để xây nhà lầu, đều lấy gỗ để làm nhà, nhà gỗ cũng khá nhiều.
- Diệp Phàm, việc này cậu phải chú ý.
Hai người ngồi xuống, Phong Thanh tự mình rót trà cho Diệp Phàm.
- Vâng, trong việc này có rất nhiều vấn đề. Nghe nói là có quan hệ với con trai Thứ trưởng bộ Xây dựng. Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa có gì để chứng thực. Đây chỉ là nghe được tin đồn từ bạn bè.
Diệp Phàm nói. Đối với Phong Thanh Lục, không có gì phải giấu diếm cả.
- Là Thứ trưởng thường trực bộ Xây dựng Khổng Chính Húc sao?
Phong Thanh Lục nhíu mày, hỏi.
- Vâng. Con trai ông ta là Khổng Đông Phong, bí danh là Long tiên sinh. Một trong Ngũ Vương của Tấn Lĩnh. Xây dựng lầu Phong Vân ở Đồng Lĩnh, thực ra chính là chỗ ăn chơi tiêu phí. Người đến lầu Phong Vân tiêu tiền cũng không ít, đều là chiêu bài của Khổng gia.
Diệp Phàm nói.
- Nếu thật sự anh ta có liên quan cậu định làm gì?
Phong Thanh Lục hỏi.
- Tạm thời còn chưa nghĩ ra, việc này, vấn đề trại Hồng Cốc đang đặt ra trước mắt, kiểu gì cũng phải giải quyết. Nếu không điều tra rõ ràng chuyện này, muốn tập đoàn Vạn Thắng Long Giang trả nước là điều không thể. Chỉ có điều tra ra vấn đề của bọn họ, nắm lấy điểm yếu của bọn họ mới có thể khiến cho bọn họ đem trả lại nguồn nước cho trại Hồng Cốc. Mà vấn đề nước lại dính dáng đến quyền lợi rất nhiều, không có nước của khe Cốc, phỏng chừng trạm phát điện Hồng Cốc sẽ giảm lợi nhuận đi rất nhiều.
Ông chủ trạm phát điện – tập đoàn Vạn Thắng chắc chắn sẽ không đồng ý. Cho nên, việc này, cho dù thế nào cũng phải điều tra.
Mà nhất định phải trả điều tra khoản nợ cũ, nếu tin đồn là thật, thì phải gián tiếp đối mặt với Khổng gia.
Nói thật, tôi cũng cảm thấy không tự tin cho lắm. Khổng Chính Húc sinh ra và lớn lên ở Đồng Lĩnh, từ huyện đến thành phố, lại đến tỉnh, từ trên xuống dưới, quan hệ bạn bè tương đối nhiều.
Vô hình chung đây là một tấm lưới lớn. Mà tôi muốn đọ sức cùng Khổng gia, phải đối mặt với mạng lưới lớn của Khổng gia.
Quả thực rất khó xử lý. Nhưng trước mắt chỉ còn con đường này có thể đi, nếu không đi trừ khi là mặc kệ mấy ngàn người dân trại Hồng Cốc, điều này tôi không làm được.
Diệp Phàm nói.