Đúng vậy, 27 tuổi đã đạt đến cửu đẳng, nghe nói hắn là người có khả năng đột phá đến thập đẳng vi siêu. Đồng chí Cung Khai Hà có lẽ chông cậy vào việc này.
Tổ đặc nhiệm A có thể có một cao thủ cửu đẳng, đó thật sự gia tăng sức mạnh của Tổ đặc nhiệm A. Nhìn tình hình quốc tế biến đổi trong mấy năm gần đây tác dụng của Tổ đặc nhiệm A càng ngày càng được thể hiện.
Chủ tịch Đường cũng thường xuyên nhắc đến việc phải đề xuất trong hội nghị thường vụ tăng mạnh thực lực lực lượng Tổ đặc nhiệm A. Bởi vì hiện tại thật sự nhân sự quá ít.
Quản lý toàn cầu chỉ có ba bốn mươi đội viên chính thức, tản mát toàn bộ thế giới ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy. Đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A hiện giờ thật vất vả vì đất nước.
Bọn họ đều gánh vác những công việc nặng nề. Mấy lần hành động lớn, nếu không có Tổ đặc nhiệm A, đất nước chúng ta có chút bị động.
Trong các trận đánh ác liệt này anh nghĩ xem nếu có người như Diệp Phàm, giống như người ta đi lạc giữa dòng sữa, đồng chí Cung Khai Hà không liều mạng với anh mới là lạ.
Khâu Hoa nói.
- Việc này cũng không phải trong phạm vi tôi có thể khống chế. Chuyện chúng ta có thể làm chỉ là hết sức xúc tiến mối quan hệ bình thường giữa hai người họ. Haiz, việc này thật sự là khó khăn cho cậu. đồng chí Thiên Thông không thể bị thương, Diệp Phàm cũng không thể bị thương. Hơn nữa, Diệp Phàm tuổi trẻ như vậy có thể đạt đến giai đoạn này người phía sau hắn như sư phụ có lẽ cũng không phải là người bình thường.
Điền Giang nói.
- Điều này thì là bí mật, nghe nói Cung Khai Hà cũng không biết sư phụ của Diệp Phàm là ai. Chủ nhiệm Diệp cũng không nói.
Có người đoán sư phụ Diệp Phàm có lẽ là thân thủ thập đẳng. Nghĩ lại, đánh Diệp Phàm không phải dẫn dắt cao nhân sư phụ hắn đến sao.
Mà Thiên Thông bị thương thì gia tộc kia có lẽ cũng không thiếu cao thủ thập đẳng. Đều là chuyện phiền toái, đi một bước tính một bước.
Khâu Hoa nhăn mặt.
- Có một số việc chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể giải quyết, mà chỉ có thể như vậy.
Điên Giang không nói tiếp việc này chỉ làm một hành động kỳ lạ.
- Chỉ có thể như vậy, nhưng thật ra có một cách giải quyết tốt, ha ha, các này không tồi, không tồi!
Khâu Hoa gật gật đầu tươi cười nói.
Hơn mười ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này mọi việc khá bình ổn. Trong nháy mắt đã đến tháng ba dương lịch năm 2004. Buổi chiều ngày thứ hai Diệp Phàm điềm đam bước vào văn phòng.
Vừa mới ngồi xuống, thư ký Liễu Đinh đã vội bưng cốc trà xanh vào. Nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Chủ nhiệm Diệp, vừa rồi trưởng phòng Dương Tiến vẫn đứng ngoài, nói có việc cần báo cáo ngài. Tuy nhiên, y có chút rụt rè sợ hãi, trông giống như không dám bước vào.
- Ở đâu?
Diệp Phàm hỏi, bởi vì khi bước vào không thấy trưởng phòng Dương Tiến.
- Vừa mới bước vào nhà vệ sinh, nếu chủ nhiệm muốn gặp y tôi nói với y.
Liễu Đinh nói.
- Được, cậu bảo y vào đây.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Chỉ chốt lát sau, Dương Tiến bước vào.
Dương Tiến khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ rất giỏi giang. Làm trưởng phòng nội bộ, kiêm tra công tác phạm vi chính là địa bàn quanh Bắc Kinh.
Thật ra công tác của trưởng phòng Dương không dễ làm. Ở Bắc Kinh một trưởng phòng còn muốn đi kiểm tra, chuyện đề cập đến toàn cán bộ cấp sở cấp bộ.
Cho nên, thật sự có chút khó xử. Đương nhiên, bình thường việc liên quan đến cấp thứ trưởng trở lên thì Phòng Thanh tra sẽ cử lãnh đạo, ví dụ như Phó chủ nhiệm dẫn đoàn xuống đó.
Ít nhất, phó chủ nhiệm cũng là cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở. Bằng không, thật đúng là không tiện ra tay. Việc kiểm tra sẽ trở nên rỗng tuếch, chỉ là trang trí.
Tuy nhiên, hôm nay trưởng phòng Dương cũng khác với bình thường mà Diệp Phàm gặp.
- Sao thế, nhìn sắc mặt anh xem, có phải trong nhà có chuyện gì không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, cấp dưới thôi vẫn cần quan tâm một chút.
- Chủ nhiệm, việc này thật sự là phiền toái
Dương Tiến vừa lên tiếng đã oán giận nói.
- Phiền toái, chuyện gì không phiền toái? Dương Tiến, chúng ta làm việc gì, công tác kiểm tra chính là công tác phiền toái nhất, không phiền còn bảo anh xuống kiểm tra làm gì.
Diệp Phàm trầm mặt, giáo huấn một chút rồi nói sau. Bằng không, mõi người đều càu nhàu thì công việc còn làm thế nào được? Đây cũng là nghệ thuật thể hiện uy của lãnh đạo.
- Chủ nhiệm, tôi không có ý này.
Dương Tiến nhìn Diệp Phàm vẻ mặt sửng sốt, vội vàng giải thích.
- Không phải ý này vậy thì có ý gì? Anh nói rõ xem.
Giọng Diệp Phàm dịu đi một chút.
- Việc này nhìn qua chính là một chuyện nhỏ, tuy nhiên, rất kỳ lạ, thật đúng là bày bất bình.
Dương Tiến tiếp tục nói:
- Khu Bắc Ngũ Mã làm cầu qua đường có hai chủ nhà điếm làm ầm ĩ lên nguyên nhân chính là vì một con chó.
- Vì một con chó mà làm ầm ĩ, việc này thật đúng là lớn, không ngờ phải gọi người ở trưởng phòng nội bộ ở phòng Thanh tra ra mặt. Con chó này chẳng lẽ làm bằng vàng. Xem ra, các đồng chí phòng Thanh tra đều đi buôn bán hết không, làm bừa bãi thôi.
Diệp Phàm không khỏi chau mày nói.
Không thể tưởng tượng được đường đường là trưởng phòng nội bộ phòng Thanh tra của văn phòng trung ương đồng chí Dương Tiến lại hao tổn tâm trí vào chuyện thế này, vì hai cửa hàng tranh nhau con chó làm ầm ĩ, việc này thật đúng là buồn cười.
- Việc này là do các đồng chí cấp dưới báo cáo lên. Lúc đó tôi cũng rất tức giận. đây là chuyện gì, một con chó của hai cửa hàng cũng phải gọi đến phòng Thanh tra của văn phòng trung ương ra mặt. Có phải muốn chúng ta mệt chết không.
Cho nên, tôi lệnh cho các đồng chí cấp dưới nhanh chóng giải quyết việc này. Thật sự là buồn cười.
Tuy nhiên, sau đó không ngờ ầm ĩ càng lớn. Chủ nhiệm Khu Ngũ Mã phòng Thanh tra Thái Thăng xuống giải quyết, không ngờ không bắt, cuối cùng về cay đắng báo lại đây.
Tôi cảm thấy có gì đó rất khéo léo, cũng sắp xếp đồng chí khác xuống. Bắc Kinh có một điều không tốt, đừng nhìn đó chỉ là hai cửa hàng, có thể lôi ra cả Thứ trưởng.
Tuy nhiên, hai vị đồng chí xuống sau đến vài ngày cuối cùng cũng không giải quyết được. Lúc ấy tôi tức giận quá, tự mình đi xuống.
Ôi… chân này thiếu chút nữa bị chó cắn. Chủ nhiệm, việc này tôi thật sự không có cách nào.
Đồng chí Dương Tiến vẻ mặt nhăn nhó, Diệp Phàm thầm bật cười.
Tuy nhiên, nghiêm mặt hỏi:
- Chẳng lẽ trong đó có gì đó? Có lẽ là lôi ra cả Thứ trưởng sao?
- Tôi… tôi không tra ra. Lúc đó tôi tức giận, bọn họ không ngờ thả chó cắn tôi. Cho nên, lúc này tôi phản ánh với Bí thư Quận ủy khu Ngũ Mã Trần Sinh.
Không thể tưởng tượng được, Bí thư Trần không ngờ không có chút động tĩnh, ngay cả cảnh sát cũng không cử đi phối hợp. Chủ nhiệm Diệp, anh cũng biết phòng kiểm tra của chúng ta chỉ có thể kiểm tra, cũng không phải là cơ quan chấp pháp.
Cũng không thể tự chúng ta bắt tên thả chó lại. vả lại, chúng ta cũng không có quyền lực đó có phải không?
- Anh nói tình hình cụ thể xem sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ở đây tôi có tài liệu, Chủ nhiệm Diệp xem trước.
Dương Tiến vừa nói vừa kéo túi lấy ra tài liệu
.
- Không cần, anh nói thẳng, tôi không có thời gian xem.
Diệp Phàm khoát tay áo.
- Hai nhà của họ có mặt tiền cửa hàng, một chủ hiệu là Ngưu Nhất Đa bán chó.
Trên thực tế là bán chó cảnh, đương nhiên, ông chủ nhà này khá có thanh danh. Nghe nói rất nhiều loại, chỉ cần hai ba vạn chó ngao cũng có.
Một cửa hàng khác là quán rau xào, ông chủ là Chu Đương Lâm. Trên thực tế bán thịt chó hấp. Món chó hấp của bọn họ khá nổi tiếng, gọi là Chu Ký, cửa hiệu lâu đời hơn hai trăm năm.
Chủ nhiệm Dương nói.
- Buồn cười, trên thực tế đều là bán chó chỉ có điều nội dung không giống nhau.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên cười nói.
- Cũng không phải thế.
Dương Tiến gật gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Buổi sáng ngày 11 tháng 9 năm trước, vì đó là ngày lễ của nhà giáo nên người ta nhớ.
Một con chó ngao mới từ Tỉnh Tàng Tây của ông chủ Ngưu bị mất, theo ông chủ Ngưu thì giá cả là một trăm ngàn.
Mà thật khéo, lão Chu hôm đó bán quán đến nửa đêm vẫn còn có khách.
Ông chủ Ngưu vì chó ngao không thấy, nên trong lòng sốt ruột. Đương nhiên là bởi vì nhiều tiền, thứ hai là sợ con chó ngao chạy trên đường Bắc Kinh làm bị thương người thì lớn chuyện.
Cho nên, nhà họ Ngưu phát động rất nhiều bạn bè thân thiết tìm chó trên đường. Tuy nhiên, kết quả tất nhiên là không tìm được.
Ông chủ Ngưu trong lòng tức giận, thêm mệt mỏi, vừa đi đến cửa hàng thấy đám người theo ông chủ Chu từ quán ăn đi ra.
Nghe một trong những người đó là một người thanh niên trẻ tuổi hỏi lại có chút nghi ngờ, thịt chó này cũng quá quý, một bát mất hơn ba vạn.
Tuy nhiên, người bạn trung niên của y cũng nói:
- Không quý, tiểu Trương thịt này có giá trị, hai mắt của tôi không hoa, chó này chắc chắn là chó ngao.
Lúc trước ông chủ Ngưu đã để chúng tôi thấy chó, cậu nghĩ xem, cậu có mấy cơ hội ăn canh nấu từ chó ngao?
Loại chó này một nửa là giống chó sói, chúng ta vửa là ăn thịt chó vừa là ăn thịt chó sói.
Hương vị này, cậu nói xem có phải là đủ sức mạnh rồi không?
Người thanh niên vửa càu nhàu cũng nói:
- Đúng thế.
Trước kia đến đây ăn thịt chó, nghe thấy có người hỏi có thịt chó thượng hạng không, lúc đó tôi cũng thuận miệng hỏi. Lần này thật đúng là có lộc ăn.
Tiền này tiêu cũng có giá trị. Đáng tiếc chúng ta chí cướp được một chén, nếu toàn bộ thì mấy người bạn chúng ta có thể ăn uống thoải mái.
Người trung niên kia nói
- Chúng ta đã có vận may, nếu muộn một bước ngay cả một chén cũng không có.
Vẫn là cái tên kia có tiền, chỉ để lại cho chúng ta một miếng thịt. Lúc này một người thanh niên có bụng to nói:
- Lão Tống, cho dù toàn bộ chúng ta cũng không ăn hết. Có lẽ, không có ba trăm ngàn đừng nghĩ muốn toàn bộ.
- Thịt chó này quý, tuy nhiên, việc cũng thật sự tinh xảo. Ông chủ Ngưu vừa mới đánh mất chó, lão Chu liền có thịt chó bán, đây cũng là…
Diệp Phàm nhìn Trưởng phòng Dương một cái, nghi hoặc nói.
- Cũng không phải,
Trưởng phòng Dương lại gật gật đầu nói:
- Việc này rất tinh xảo, trong đó chắc chắn có chút vấn đề.
- Vấn đề chắc chắn có, rất khác thường, anh nói suy nghĩ của anh một chút.
Diệp Phàm nhìn trưởng phòng Dương một cái.