Được, được, đồng chí Tiểu Thiên, đến lúc đó tiểu Lang tôi chắc chắn cho anh một phen trừng phạt đòn roi hoành tráng nóng bỏng nhất.
Lang Phá Thiên khẳng định biết về Thiên Thông, không ngờ tự xưng là Tiểu Lang.
Có lẽ, đồng chí Tiểu Lang cũng muốn đồng chí Tiểu Thiên trừng phạt. Đương nhiên, Lang Phá Thiên tự xưng như vậy lại khiến các đồng chí ngồi trong phòng họp có rất nhiều nghi hoặc.
Ngày đầu tiên Diệp Phàm sang bên văn phòng chủ tịch cứ như vậy trôi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, Chủ nhiệm Khâu Hoa vào văn phòng Chủ nhiệm văn phòng trung ương Điền Giang.
Đồng chí Điền Giang mới được cho là đại quản gia chính thức của nội viện, được Đường Hạo Đông tín nhiệm, bằng không cũng không giao trọng trách chủ nhiệm văn phòng trung ương nặng nề như vậy giao cho y quản lý.
Điền Giang năm nay năm mươi ba, tuổi này có thâm niên nghề nghiệp, kinh nghiệm phong phú, lăn lộn không ít năm, tuy nhiên khi thích hợp đã trở về.
Người này mặt rộng lược viên, lông mày rậm nhưng trán không cao, làm cho người ta có cảm giác bình thản, dễ gần.
Đương nhiên, cái này phải xem là ông ta đối với ai. Đối với người trên mình thì thông thường là với vẻ như vậy, còn đối với kẻ dưới thì lại là một vẻ uy nghiêm.
Điền Giang quen biết chủ tịch Đường không ít năm, năm đó Chủ tịch Đường chỉ là Bí thư Tỉnh ủy Tàng Tây thì Điền Giang chính là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy Tỉnh Tàng Tây.
Tuy nhiên, bởi vì ngay lúc đó Bí thư Đường không hài lòng với thư ký của mình, cho nên, Bí thư Đường khách khí cùng Điền Giang nói về yêu cầu này.
Vì nhất thời không tìm được thư ký cuối cùng Điền Giang ra trận đảm nhiệm chức vụ thư ký lâm thời cho Bí thư Đường trong vòng nửa năm.
Không thể tưởng tượng được từ đó về sau hai người thật ra hiểu về đối phương, đến tận bây giờ Điền Giang đi theo đồng chí Đường Hạo Đông từng bước chân đến tận vị trí này, trở thành một nhân vật lớn của đất nước.
- Thế nào, ngày hôm qua đến bên kia, hắn không gây ra việc gì cho cậu chứ?
Điền Giang nhìn Khâu Hoa liếc mắt một cái, bảo y ngồi xuống, vẻ mặt mỉm cười hỏi.
- Gây sự, không có.
Khâu Hoa lắc lắc đầu, nhìn Điền Giang nói:
- Hắn trưởng thành rất nhiều, đối diện với sự đâm chọc của Tống Phi Vân và Cổ Thuận không ngờ có để đối phó rất tự nhiên. Tuy nói còn trẻ nhưng mấy năm rèn luyện thực sự cũng có hiệu quả. Ngọc không mài thì không thể sáng được. Một đồng chí như vậy thật sự là không tồi. Không giống với một đồng chí tính tình thô bạo, chứng tỏ tính tình vẫn có thể thay đổi.
- Nghe nói đồng chí Thiên Thông cũng lộ diện.
Điền Giang hơi vẻ kinh ngạc hỏi.
- Ừ, lộ diện. Tôi cũng có chút buồn bực, việc này cũng không phải tính cách của Thiên Thông, trước kia y đều xuất hiện với thân phận Tiểu Thiên.
Toàn bộ phòng cảnh vệ đều không biết gã, ngẫu nhiên còn lấy gã làm trò đùa. Thiên Thông tính tình khá quái di, khi tâm trạng tốt anh rút tay gã gã cũng không trả đòn.
Tính tình như vậy cũng nguy nữa, chính Khâu Hoa tôi nhìn thấy gã cũng nhút nhát.
Khâu Hoa hút thuốc thản nhiên cười nói.
- Chứng tỏ, mặt mũi Diệp Phàm lớn, không ngờ ngay cả đồng chí Thiên Thông cũng lộ diện cùng hắn gặp mặt. Tuy nhiên, hai anh hùng tranh chấp, tất có thương vong. Chủ nhiệm Khâu, cậu phải chú ý điều hòa việc này, đừng làm bị thương. Bọn họ bất luận ai bị thương, đều bất lợi đối với công tác cảnh vệ. Là tổn thất lớn đối với công tác đảm bảo an toàn cho các lãnh đạo, tổn hại không dậy nổi đối với chúng ta. Cũng tuyệt đối không thể để tổn hại.
Điền Giang nghiêm túc nói.
- Ừ, những người có bản lĩnh đều có tính cách riêng. Tạm thời có thể nói có lẽ đồng chí Thiên Thông cũng muốn thử đáy của Diệp Phàm. Mà Diệp Phàm cũng muốn thăm dò gã, hai người đều ở trong giai đoạn thử nhau. Thử là có thể, nhưng không cần toát ra chân hỏa. Nghe nói trong thời gian tới bọn họ còn đến núi Everest Huấn luyện dã ngoại. Việc này không biết có phải có chút phiền phức hay không? Nơi đó có lẽ sẽ trở thành nơi đối kháng của hai người.
Khâu Hoa hơi lo lắng nói.
- Việc này là chủ ý của ai?
Diền Giang hơi sửng sốt, nhìn Khâu Hoa.
- Đồng chí Lang Phá Thiên, quan hệ của Lang Phá Thiên và Diệp Phàm khá sâu nặng, có lẽ hôm trước Diệp Phàm đã đến chỗ Lang Phá Thiên.
Cho nên, Lang Phá Thiên cũng lộ diện. Vừa đúng lúc gặp Cổ Thuận chọc đâm, lần này lão Cổ chọn cách mạnh mẽ, Diệp Phàm chắc chắn đã áp chế được dáng vẻ bệ vệ của lão Cổ.
Cho nên, Lang Phá Thiên vừa đến, vừa lúc thấy Tống Phi Vân muốn dùng huấn luyện dã ngoại để thử Diệp Phàm. Không thể tưởng tưởng tượng được bị Lang Phá Thiên lợi dụng, muốn đưa huấn luyện dã ngoại lên núi.
Mà việc như vậy, vốn theo quy củ của Lang Phá Thiên, hẳn là huấn luyện dã ngoại là việc chính của Diệp Phàm, Diệp Phàm là người cầm roi.
Cuối cùng Thiên Thống không ngờ lộ diện. Gã tranh giành cầm roi với Diệp Phàm. Kết quả, Diệp Phàm lui một bước.
Tuy nhiên, thực sự đi huấn luyện dã ngoại Diệp Phàm không việc gì. Nhưng mấy người lão Cổ thì có lẽ biết tội.
Khâu Hoa không ngờ thản nhiên cười.
- Ừ, Diệp Phàm là đẳng cấp nào, cửu đẳng không thể leo lên ngọn núi này còn gọi là cao thủ trẻ tuổi nhất cả nước sao.
Tuy nhiên ha ha Tống Phi Vân và lão Cổ đã tự đem tảng đá đập chân mình rồi. Chỉ với thân thủ của Diệp Phàm, đường đưởng là vương bài trẻ tuổi của Tổ đặc nhiệm A, phó tổ trưởng, có mấy người có thể so với hắn.
Đương nhiên, chỉ sợ đến lúc đó Thiên Thống cố ý gây phiền toái. Hai con hổ này có thể gây ra chuyện gì hay không còn khó nói. Tuy nhiên, chủ nhiệm Khâu cậu xem, hai người bọn họ, người nào mạnh hơn một chút?
Điền Giang nói.
- Diệp Phàm nghe nói đã đạt đến cửu đẳng, trong lịch sử của đất nước cực kỳ hiếm thấy người đạt đến trình độ đó khi chưa đến ba mươi, cũng là kinh người.
Khâu Hoa nói đến đây nhìn Điền Giang một cái.
- Ừ, đẳng cấp võ thuật tuy rằng tôi và anh không rõ ràng, nhưng không cần nói cửu đẳng, ngay cả Tống Phi Vân mới ngũ đẳng cường nhân khi xuất quyền cước cũng làm cho chúng ta cảm thấy không thở nổi.
Một phiến đá dày như vậy người ta một cước đã đá vỡ. Máu thịt của họ sau khi luyện công dường như đã biến thành sắt cứng.
Cửu đẳng, tôi chưa từng thấy người có thân thủ mạnh mẽ như vậy. Nếu không, Diệp Phàm cũng không có khả năng trở thành con cưng của Cung Khai Hà.
Lúc trước điều hắn đến đây, đồng chí Cung Khai Hà còn có chút ý kiến, chỉ sợ làm cho vương bài của gã mệt cuối cùng tôi còn phải cam đoan không cho hắn làm nhiều việc đồng chí Cung Khai Hà mới đồng ý.
Nói đến đây Điền Giang không ngờ thở dài, nhìn Khâu Hoa một cái nói:
- Nhất định đừng làm cho hai người thật sự bị thương. Đồng chí Cung Khai Hà có lẽ sẽ trừng phạt tôi, Cung Khai Hà bình thường nhìn dịu dàng, tuy nhiên tôi biết rõ tính tình của gã, khi tức giận thì không ai ngăn được.
- Việc này đương nhiên, Vương lão lui Tổ đặc nhiệm A chúng ta trải qua trận chiến trước nhân tài điêu đứng. Ngay cả lãnh đạo cũng cảm thấy khó giải quyết.
Vấn đề này khá nghiêm trọng, hơn nữa, nhân tài khó tìm, không phải anh muốn tìm là tìm thấy hoặc là dùng tiền để mua.
Cho nên, nếu Diệp Phàm bị Thiên Thông đả thương, thì đồng chí Cung Khai Hà có lẽ sẽ đập nát bàn làm việc này của tôi.
Bàn làm việc này đập không việc gì, nhưng bên chỗ đồng chí Thiên Thông cũng không giải quyết tốt. Thiên Thông là ai, thật ra anh ta là khách mời của đất nước.
Anh ta không thuộc bất kỳ bộ môn nào của đất nước, Tổ đặc nhiệm A không quản được anh ta ngay cả Chủ tịch Đường đối với anh ta cũng khá khách khí. Người này lão Điền anh có biết rõ không?
Khâu Hoa nhíu mày hỏi.
- Không rõ ràng lắm, nghe nói người này rất thần bí, ngay cả đồng chí Cung Khai Hà cũng không rõ anh ta rốt cuộc là ai.
Trước tiên, người ta thấy tên này cổ quái, nước ta có thể không có họ Thiên chứng tỏ đó cũng không phải là tên thật, tên thật là gì.
Chúng ta không thể ép anh ta nói ra. Tuy nhiên, có thể khẳng định một chút, mặc kệ anh ta thần bí như thế nào, anh đến từ gia tộc thần bí nào.
Gia tộc này là thần hộ mệnh của đất nước. Nói như Vương lão trước kia, nhiều lắm chỉ có thể nói là Thần hộ mệnh của Tổ đặc nhiệm A.
Nếu nói về Thiên Thông thì bản lĩnh khẳng định còn cao hơn Vương lão. Bằng không, gia tộc anh ta ai cũng là cao thủ của đất nước.
Cũng làm cho lãnh đạo đất nước cảm thấy an toàn. Nước Mỹ thế nào Lincoln bị đâm, xem nước ta, có vị lãnh đạo nào gặp chuyện không may không.
Đây là năng lực, bản lĩnh. Chẳng lẽ thiên hạ thái bình không thể làm. Đương nhiên, đất nước chúng ta vẫn bình yên hơn nước ngoài.
Tuy nhiên, bất cứ lúc nào phần tử đối địch cũng có. Chúng ta phải luôn đề cao cảnh giác, một chút qua loa cũng có thể tạo ra một sai lầm lớn. Chúng ta tuyệt đối không cho phép sai lầm.
Điền Giang vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ôi, việc này Cung Khai Hà cũng không điều tra ra thì chúng ta còn có thể làm thế nào? Huống chi, có lẽ cấp trên cũng đã hạ lệnh không cho điều tra. Một gia tộc như vậy đối với đất nước không phải dùng để điều tra. Đây là kết quả khảo nghiệm trường kỳ của thời gian. Tuy nhiên, tôi có chút lo lắng gã làm bị thương Diệp Phàm. Anh đã điều tra rõ Diệp Phàm chưa?
Khâu Hoa hỏi.
- Lão Cung không đề cập đến tư liệu của hắn, nói tài liệu về Diệp Phàm là bí mật của Tổ đặc nhiệm A. Chỉ có mấy vị lãnh đạo Bộ Chính trị mới có thể xem.
Vượt qua quyền quyết định của Tổ đặc nhiệm A. Cho nên, tôi và cậu đều không có quyền kiểm tra thực hư. Việc này chắc chắn cấp trên đã đồng ý. Nếu không, dựa vào quyền hạn của tôi và cậu, trên đất nước này có chuyện gì chúng ta không biết.
Hơn nữa, cậu cũng biết tính tình của hắn, hiện tại cũng đã là phó tổ trưởng của Tổ đặc nhiệm A. Ngay cả Tổ đặc nhiệm A cũng không phải nhiều người biết được rõ về thân phận của hắn.
Ngoại trừ mấy người trong Đảng ủy tổ, đội viên có lẽ còn không biết được đồng chí trẻ tuổi này là lãnh đạo của mình.
Việc này, chủ yếu là Tổ đặc nhiệm A bảo vệ hắn. Còn hắn đương nhiên là giữ bí mật. Có lẽ, đối với thân phận của hắn, điệp viên của nước ngoài rất muốn biết.
Trận chiến cau đổ cung hắn hoạt động mạnh, lập công lao lớn cho đất nước. Tổ đặc nhiệm A nước ngoài đều muốn tìm hiểu chi tiết về hắn. Tuy nhiên, điểm này lão Cung làm rất khá tuyệt đối không lộ ra ngoài.
Điền Giang nói.