Sắc mặt Chu Bá Thành trầm xuống, bày ra tư thế Cục trưởng, lạnh giọng:
- Cục trưởng Diệp, chuyện này phải điều tra rõ ràng. Cô nương Ngọc Kiều Long đâm vào anh là sự thật. Ngọc gia nên bồi thường tổn thất kinh tế cho anh. Nhưng sau đó anh lại động thủ đùa giỡn cô Ngọc Kiều Long nên cũng phải điều tra lấy chứng cứ.
Hơn nữa quốc gia đã khuyên bảo, chỉ thị nhiều lần phải bảo vệ quyền lợi của phụ nữ nhi đồng, cho nên xin lỗi Cục trưởng Diệp, vương tử phạm pháp còn phải chịu tội giống như thứ dân, huống chi chúng ta là cán bộ của Đảng, thì càng phải tuân thủ pháp luật quốc gia, quan viên phạm pháp thì tính chất càng nghiêm trọng, càng ác liệt.
Bây giờ đã muộn rồi. Có làm thêm trong cục đến bây giờ cũng nên nghỉ làm rồi. Buổi tối nên đành ủy khuất anh một chút, đợi mấy ngày trong cục rồi hãy nói.
Chu Bá Thành nghiêm nét mặt, nghiễm nhiên duy trì một hình tượng Bao Thanh Thiên bảo vệ quyền lợi hợp pháp của phụ nữ, quay đầu nói với Trần Đắc Chí:
- Trưởng phòng Trần, đưa Cục trưởng Diệp vào phòng giam giữ ở tạm mấy ngày, ngày mai tiếp tục điều tra lấy chứng cứ.
- Cục trưởng Chu, chuyện đã không còn gì phải xác định tại sao còn muốn giam giữ tôi, xin lấy lệnh bắt giam của viện Kiểm sát ra.
Trong lòng Diệp Phàm chợt lạnh, đau lòng liếc mắt nhìn Chu Bá Thành, không ngờ lòng người lại thay đổi nhanh như vậy. Thời gian trước ở Lâm Tuyền đang còn gọi nhau là anh em, trong nháy mắt đã không nhận người quen rồi.
Cõi đời này còn có tình cảm anh em gì nữa.
- Hừ! Cục trưởng Diệp, tôi nể mặt cậu cho nên mới nói như vậy, cậu đừng không biết phân biệt tốt xấu như vậy. Chuyện này cậu có hiềm nghi cực lớn, ảnh hưởng vô cùng không tốt, dẫn đi.
Chu Bá Thành gầm nhẹ một tiếng.
- Đi thôi Cục trưởng Diệp, lẽ nào thật sự muốn tôi phải còng anh.
Trần Đắc Chí lắc đầu, đẩy Diệp Phàm đi, quơ quơ còng sắt trên tay.
- Tôi tự đi được, hừ! Cục trưởng Chu, anh rất công chính, ha ha ha…
Diệp Phàm cười điên cuồng mấy tiếng, quay đầu liếc nhìn Kháo Sơn Hổ:
- Kháo Sơn Hổ, ha ha ha! Thú vị lắm, còn cô nữa! Hừ.
Diệp Phàm lại trợn mắt liếc nhìn Ngọc Kiều Long, hừ một tiếng xoay người không nhìn ai nữa bước đi.
- Đợi đã, bộ quần áo của cậu bao nhiêu tiền, còn cả điện thoại di động nữa.
Kháo Sơn Hổ bị đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm liếc nhìn, không khỏi cảm thấy trong lòng đột nhiên nhảy lên, trong lòng mơ hồ cảm giác bản thân có phải đã làm chuyện sai gì không.
- Tiền của Ngọc gia, Diệp Phàm tôi không dám cầm. Không đưa cũng được, vì số tiền đó, nói thật, tôi ngại có hơi dơ bẩn.
Diệp Phàm cười nhạt bước đi, khiến Ngọc Kiều Long đứng nhìn bên không khỏi cảm thấy một trận đau nhức, thầm nghĩ, đây là chuyện gì chứ? Hắn là một tên điên cuồng, một tên lưu manh mà thôi.
Khi tiến vào phòng tạm giam tối đen như mực, trong đầu Diệp Phàm như đan xen hàng ngàn suy nghĩ, hồi tưởng lại quãng thời gian gần đây.
Xem ra trên đời này không quyền không tiền không thế thì sẽ chịu khinh dễ, tại sao Chu Bá Thành lại biến thành như vậy. Nguyên nhân chủ yếu là từ chỗ Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương.
Mình mất đi chỗ dựa, đương nhiên sẽ giảm bớt không ít phân phân lượng trong lòng y. Gần đây mình lại đặc biệt xui xẻo, đắc tội với Chủ tịch huyện và Phí Mặc của Phí gia khiến Chu Bá Thành khi chọn lựa nhất định sẽ thận trọng suy nghĩ…
Nguyên nhân thứ hai khẳng định là vì thường vụ của Ngọc gia Ngọc Nhã Chi rồi. Nếu chỉ nói riêng là một Kháo Sơn Hổ, mặc dù lợi hại nhưng Chu Bá Thành là Cục trưởng một cục trong huyện, có lẽ cũng không kiêng kỵ đến mức độ này.
Lẽ nào Chu Bá Thành Cục trưởng cục Công an có ý muốn dựa vào Ngọc gia Ngư Dương, có lẽ không nhanh như vậy, dựa vào Ngọc gia vậy chi bằng dựa vào Phí gia, hình như thế lực của Phí gia còn lớn hơn.
- Anh Ngọc, nếu không em vào trong cho một bài học, để thằng nhãi nhốt trong nhà giam đó không được yên thân. Mẹ kiếp! Hắn cũng quá cuồng ngạo, lại dám ở trước mặt anh Ngọc kiêu ngạo, ức hiếp tiểu thư, không phải là đồ cẩu tạp chủng sao.
Ngọc Miêu tức giận bất bình quát lên.
- Em gái, hắn không làm gì em chứ?
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng liếc nhìn em gái Ngọc Kiều Long.
- Vấn đề lớn thì không có? Chỉ là…chỉ là bị hắn đùa bỡn một chút, làm chút hành động lưu manh.
Ngọc Kiều Long đỏ mặt nói.
- Ài! Em gái, tính khí của em cũng phải thay đổi đi. Người ta dù sao cũng là một Cục trưởng, nếu nói sau lưng không có ai cũng không thể. Ngọc gia chúng ta mặc dù nói có thế lực hùng mạnh ở Ngư Dương, nhưng cũng còn có Phí gia, Tiếu gia, Tạ gia, Ngư Dương này không phải toàn bộ là thiên hạ của Ngọc gia chúng ta. Hôm nay Chu Bá Thành nhất định là nể mặt chị mới nhún nhường như vậy, nếu không có chị ở thành phố thì…
Ngọc Thế Hùng nói, nhưng xoay mặt lại nói cứng:
- Nhưng cũng không cần lo lắng gì cả, tên Cục trưởng kiêu ngạo bị đẩy vào lãnh cung cũng không có gì phải lo lắng. Ngọc gia chúng ta ở Ngư Dương mặc dù nói chưa hẳn chiếm được vị trí đầu tiên, nhưng cũng không phải là thế lực mà bất kỳ nhà nào cũng có thể vuốt râu hùm. Ai dám ức hiếp em gái của anh, anh sẽ để hắn hoàn toàn hết đời.
Lúc này điện thoại vang lên, sau khi Ngọc Thế Hùng nhận điện thoại trả lời mấy tiếng, liền xoay người nói với Ngọc Kiều Long:
- Chị muốn gặp em.
- Chị muốn gặp em, anh, em…em…
Ngọc Kiều Long có vẻ sợ hãi, xem ra vẫn có chút e ngại chị gái.
Người chị trên miệng Ngọc Kiều Long đương nhiên chính là trưởng ban Tuyên truyền, thường vụ huyện ủy Ngọc Nhã Chi. Ngọc Nhã Chi cũng được xem là người lèo lái Ngọc gia ở Ngư Dương, Kháo Sơn Hổ đại diện là bên hắc đạo, còn bạch đạo thì người đại diện là Ngọc Nhã Chi.
Thật ra chị gái Ngọc Nhã Chi mới là người đại diện chân chính của Ngọc gia, đại diện trên quan trường bạch đạo, cho nên Ngọc gia có cả hắc bạch như vậy, thế lực vững bước bay lên cũng là bình thường. Hắc đạo kiếm tiền, bạch đạo bảo vệ, hai bên kết hợp.
- Được rồi, không cần sợ, có lẽ chị không làm gì em đâu. Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần bị phê bình đi. Chuyện hôm nay nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ hình như cũng không chủ yếu là ảnh hưởng rất không tốt, ha ha ha.
Ngọc Thế Hùng phóng đãng cười nói, cười đến mức Ngọc Kiều Long cứ trợn mắt, hai cánh tay non nớt cứ tàn ác đập xuống ngực của anh trai, sẵng giọng:
- Em đánh chết anh, người ta đang lo lắng, anh còn cười xấu xa như vậy, có giống một người anh trai không?
Sau đó cô ta thấp giọng hỏi:
- Anh, tên Cục trưởng Diệp đó có phải bị lột mũ quan rồi không?
- Lột mũ quan, có khả năng. Quan viên sợ nhất là chuyện này, nhưng cũng ảnh hưởng không tốt đến danh dự của em. Sau này em phải chú ý một chút, vì chuyện nhỏ như đánh rắm mà đại Cục trưởng người ta bị mất mũ thật sự cũng có chút đáng tiếc.
Y quay đầu cười chế nhạo nhìn chằm chằm Ngọc Kiều Long, có chút dáng vẻ kinh ngạc:
- Không đúng, tên họ Diệp đó ức hiếp em, hắn mất mũ quan thì cứ mất, liên quan gì đến em, em nên vui mừng mới đúng, em gái anh từ lúc nào lại có trái tim nhân ái mềm yếu như vậy, em hỏi như vậy là có ý tứ gì?
- Hừ! Anh cười cái gì? Không sai! Tốt nhất là lột mũ quan của tên họ Diệp đó, nhốt hắn vào đại lao thì càng tốt, dám khinh dễ tóc của bổn cô nương, còn…
Ngọc Kiều Long khôi phục lại dáng vẻ điên cuồng, nhưng trong nội tâm luôn có cảm giác có vẻ không thoải mái, cũng không có loại cảm giác chiến thắng như trước kia.
Lúc này bộ ngực lại mơ hồ nóng lên, liếc mắt nhìn ngực mình, thầm nghĩ, “ Tên lưu manh, ngực mình lại bị hắn chộp vào, đây là nơi từ trước đến nay không có ai sờ qua. Hình như sờ vào cũng có cảm giác khác thường, cũng không đau, còn có chút tê tê, phì phì phì, tại sao mình lại có loại suy nghĩ này chứ, tên đàn ông thối tha, đồ tay bẩn, đồ khốn khiếp, đi chết đi…”
Tâm tình của Ngọc Kiều Long rất phức tạp, quay đầu nhìn lại công lớn của cục Công an, xoay người lái xe đi.
- Cái cậu Diệp này, có chuyện gì vậy? Bận việc không đến cũng không gọi điện nói một tiếng, hôm nay là đại hỷ sự của anh Tào, cậu ấy lại có thể không có tin tức gì cả, sắp 11 giờ rồi. Tôi thấy anh chàng này đúng là muốn ăn đòn rồi, có phải thiếu niên đắc chí, thăng lên làm Chủ tịch thị trấn rồi một bước lên trời không, ha ha ha…
Vu Kiến Thần khàn giọng chửi mắng trong Kiểm Phổ Các thành phố Mặc Hương.
- Lão Vu, có lẽ chú Diệp đang kẹt xe trên đường, chúng ta từ từ uống trà, một đêm không ngủ cũng không có can hệ gì, từ từ chờ xem, ha ha ha…
Tào Vạn Niên trải qua rất nhiều gian khổ, đạp vỡ rất nhiều đại môn lãnh đạo, cuối cùng đã tu thành chính quả, ngồi lên được vị trí trưởng ban ban Tổ chức thị ủy, thần kinh căng thẳng mười mấy ngày thoáng chốc đã buông lỏng. Hôm nay cũng đặc biệt hưng phấn, nhưng y che dấu rất tốt, cũng không có dáng vẻ cuồng ngạo.
- Ài! Lần này nếu không phải nhờ Chủ tịch tỉnh Tề ủng hộ, lão ca tôi có lẽ đã không giành được vị trí này rồi. Thật là may mắn!
Tào Vạn Niên thở dài một tiếng.
- Lão Tào, anh bây giờ đã lên ngựa rồi, sau này có cơ hội nhất định phải giúp đỡ chú Diệp, Tiểu Diệp rất tốt, là một người trọng tình nghĩa.
Vu Kiến Thần cười nói.
- Được! Chờ một thời gian ngắn đi, cậu ấy không phải có tham gia vào ‘Lớp học nhân tài xuyên thế kỷ’ sao? Đợi sau khi học xong sẽ nghĩ cách.
Tào Vạn Niên nhấp một ngụm trà gật gật đầu.
- Lão Tào, bây giờ Chủ tịch, Bí thư huyện Ngư Dương đều thay đổi rồi, nghe nói trước mắt Phí gia đang chủ đạo, thế lực của Ngọc gia cũng đang đuổi theo. Chú Diệp trước kia nghe nói có quan hệ tương đối tốt với Lý Hồng Dương. Thoáng cái mất đi chỗ dựa cũng không biết có gặp phải sự đả kích của Phí gia không, nghe nói chú ấy Phí gia cũng có chút gút mắc.
Vu Kiến Thần có vẻ lo lắng nói.
- Nếu muốn ra tay có lẽ cũng không nhanh như vậy, cũng phải ngồi yên ổn lên vị trí Bí thư khối Đảng Ngư Dương, có lẽ sẽ đợi đến lúc nền tảng vững chắc mới ra tay.
Hơn nữa cuối năm rồi, lúc này Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn và Chủ tịch huyện Vệ có lẽ cũng sẽ quan tâm đến đại cục. Bí thư, Chủ tịch huyện đều mới nhậm chức, hai mắt còn mịt mờ chưa rõ trắng đen, lúc này nhân sự lộn xộn nhất định sẽ tạo ra bất lợi cho bản thân.
Chuyện bất lợi, Cổ Bảo Toàn nhất định sẽ không làm. Y còn phải quan sát, chọn lựa người trúng ý mình, nhất thời cũng chưa nhìn ra ai, cho nên cuối năm rồi, có lẽ cần ổn định, vững vàng qua sang năm không phải tốt hơn sao.
Cho nên mấy ngày này có lẽ không có điều chỉnh nhân sự gì lớn, vấn đề tương đối trở tay kịp phạm vi nhỏ có lẽ sẽ giải quyết trước.
Tào Vạn Niên nhàn nhạt phân tích.
- Đúng! Anh Tào nói cũng đúng. Mấy ngày nữa là cuối năm rồi, đầu tiên nên để Diệp Phàm ngồi vững vàng đã rồi hãy nói. Anh Tào biết Cổ Bảo Toàn sao?
Vu Kiến Thần hỏi.
- Biết chứ, trước kia khi y còn làm phó Chủ tịch huyện Cổ Xuyên, tôi có quen biết y. Đợi qua năm mới, chúng ta tìm cơ hội giới thiệu chú Diệp cho Bí thư Cổ quen biết một chút.
Trong một huyện, Bí thư huyện ủy có vai trò rất quan trọng, nhưng nghe nói Cổ Bảo Toàn và Bí thư Chu của thị ủy đi lại tương đối thân thiết. Cho nên có một số chuyện cũng rất phức tạp, một thị trấn, một huyện, một thành phố cũng không phải cô lập.
Có lẽ bổ nhiệm một Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng cần có ngoại giao trong thành phố. Nói đơn giản, ví dụ như Diệp Phàm ngồi lên được vị trí Bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, Cổ Bảo Toàn làm Bí thư huyện ủy, đối với loại thị trấn có ảnh hưởng rất lớn đối với cả huyện, y nhất định muốn nắm trong tay.
Cổ Bảo Toàn sắp xếp xong thành viên nòng cốt của mình cũng là củng cố thêm thế lực của mình, thế lực bản thân mà ổn định cũng sẽ tiến thêm một bước trong việc tiếp tục phục vụ Bí thư thị ủy Chu Càn Dương.
Cổ Bảo Toàn làm rất tốt, sau này có cơ hội tiến thêm một bước trèo lên. Cổ Bảo Toàn có thể quản lý tốt Ngư Dương cũng có ảnh hưởng đến Bí thư Chu.
Chỉ riêng hạng mục kinh tế, Bí thư Chu cần kinh tế Ngư Dương ổn định, nhanh chóng tăng trưởng. Nếu huyện ổn định, Bí thư Chu cũng có khả năng tiến thêm một bước.
Cho nên từ thành phố đến huyện, huyện đến thị trấn đến thôn xã đều đan xen lẫn lộn vào nhau. Không có một nơi nào cô lập tồn tại. Thỉnh thoảng bổ nhiệm nhân sự trong thành phố sẽ ảnh hưởng đến huyện, xã, thị trấn…
Tào Vạn Niên thở dài.