Quan Thuật

Chương 375: Chương 375: Nhân tình như tờ giấy mỏng.




- Cục trưởng Chu, chuyện là như vậy, sau bữa cơm chiều tôi đang đứng bên một xe bán nước trái cây chờ xe. Đột nhiên nghe một âm thanh chói tai truyền đến, vừa nhìn lên thì thấy chiếc xe thể thao màu đỏ của Ngọc đại tiểu thư đang lao tới. Lúc ấy bác gái bán trái cây đang cúi đầu gọt táo, tôi thấy nguy hiểm nên nhảy vọt tới định kéo bác ấy ra nhưng không kịp, cả hai người đều bị té vào trong xe trái cây, quần bị xé toạc, điện thoại di động bên hông cũng bị vỡ rồi, may mà còn giữ được mạng.

Diệp Phàm kể hết tình huống một lần, dĩ nhiên là bỏ qua chuyện chụp trúng ngực kia.

- Nói nhảm! Tôi thừa nhận lúc đó chiếc xe có quệt nhẹ một chút, anh có tổn thất gì tôi bồi thường là được. Còn anh đường đường là một đại cục trưởng lại có thể giậu đổ bìm leo, thấy tôi là một cô nương nên đùa giỡn giở trò lưu manh.

Ngọc Kiều Long không phục.

- Ngọc cô nương, lúc ấy cô căn bản không nói gì đến chuyện bồi thường, tôi đã nói qua với cô chuyện này, cô cứ thế định lái xe rời đi. Tôi không có cách nào nên mới bắt cô ở lại, dĩ nhiên là để muốn giải quyết chuyện này.

Gian hàng của bác gái bán nước trái cây đột nhiên bị cô đụng phải tan tành, còn kiếm tiền được sao, cuộc sống dân chúng khổ cực a! Cô còn có lương tâm không, lúc ấy còn cuồng ngạo vô cùng.

Tôi đề nghị Cục trưởng Chu phải xử lý nghiêm túc chuyện này, chỉ riêng vấn đề thái độ cũng đáng phải suy nghĩ.

Diệp Phàm nói vẻ nghiêm túc.

- Hừ! Cục trưởng Chu, quần áo, điện thoại di động, quầy bán trái cây thì Ngọc gia chúng ta sẽ bồi thường theo giá, nhưng chuyện tiểu tử họ Diệp này đùa bỡn em gái của tôi thì không thể bỏ qua. Giữa ban ngày ban mặt mà Cục trưởng Diệp dám làm càn! Làm nhân viên công vụ quốc gia lại tri pháp phạm pháp, đùa giỡn phụ nữ, nói thế nào cũng không thông, hừ! Ta cũng yêu cầu Cục trưởng Chu nhất định xử lý nghiêm khắc hung thủ đùa giỡn phụ nữ, trả lại sự bình yên cho Ngư Dương.

Ngọc Thế Hùng miệng lưỡi cũng không kém, bám chặt vào quan chế, dùng nó để chế quan, khăng khăng muốn chụp tội lưu manh lên đầu Diệp Phàm, chuyện này là thứ mà quan viên sợ nhất, chỉ e động vào là bay mũ.

- Ông chủ Ngọc, Cục trưởng Diệp, tôi xem chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì. Ông chủ Ngọc bồi thường theo giá, còn Cục trưởng Diệp nói với Ngọc cô nương vài tiếng thì thế nào. Các anh xem đó, Cục Công an cũng đã cuối năm còn rất nhiều chuyện phải làm.

Chu Bá Thành nói rất uyển chuyển, chẳng qua có chút nghiêng về Ngọc gia, bởi vì y nói vậy chẳng phải là chứng minh Diệp Phàm có đùa bỡn lưu manh rồi.

Tuy nói không nói rõ ra muốn Diệp Phàm chịu nhận lỗi với Ngọc Kiều Long nhưng người sáng suốt nhìn vào là thấy ngay.

“ Hừ! Cái tên Chu Bá Thành cũng quá hám lợi rồi. Trước kia mình chịu bị Phó cục trưởng công an huyện Cổ Chinh Hoa và Vương Tiểu Ba đánh đập để hỗ trợ y.

Cuối cùng đẩy ngã Cổ Chinh Hoa nên y mới có thể thừa cơ lên chức. Không ngờ bí thư Lý Hồng Dương vừa ngã xuống thì thấy Ngọc gia thế lớn đã vội tính chuyện trở mặt.”

Diệp Phàm nghĩ tới chuyện này, sắc mặt có chút khó coi:

- Cục trưởng Chu, tôi đã nói với anh lúc ấy do tình thế gấp gáp nên bắt lấy cổ áo Ngọc cô nương, chẳng lẽ như vậy cũng coi là vô lễ sao?

- Nói nhảm, rõ ràng là anh bắt…

Ngọc Kiều Long giận đến muốn ngất đi, Diệp Phàm ngay cả chuyện đó cũng nói ra.

- Ha ha ha, Cục trưởng Diệp, tôi cũng chưa nói là anh đã làm gì. Anh là người bị thương, ông chủ Ngọc cũng đã hứa hẹn bồi thường, chẳng qua anh nói vài câu với Ngọc cô nương là xong thôi, càng nói nhiều chẳng phải càng thêm phức tạp sao.

Chu Bá Thành cười gượng, cố gắng dàn hòa chuyện này, dĩ nhiên trong lòng y cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Dù sao y ngồi lên ghế này là do Diệp Phàm giúp đỡ rất lớn, tuy nhiên chút xấu hổ này so với thế lực của Ngọc gia và cái mũ quan hiện giờ của mình thì thấm vào đâu.

Ngọc gia muốn xử lý nghiêm khắc Diệp Phàm tội đùa giỡn phụ nữ, đây là tội rất nghiêm trọng, có khi phải chịu trách nhiệm hình sự.

Chu Bá Thành còn chưa tới mức cạn tàu ráo máng như vậy, hơn nữa một quan viên bị chụp tội này thì coi như xong đời, đừng mong bao giờ có thể lên chức.

Diệp Phàm lại không chịu thừa nhận nên Chu Bá Thành cũng không thể làm tới, có lòng bảo Diệp Phàm nói sai thì coi như xong, thật ra chuyện này cũng là biến tướng thừa nhận nên Diệp Phàm dĩ nhiên không chịu.

Ngay vào lúc này, điện thoại vang lên, Chu Bách Thành vừa nối thông thì sắc mặt lập tức nặng nề, bước nhanh sang phòng khác để nghe.

Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói nhu hòa của Trưởng ban Tuyên giáo huyện ủy Ngọc Nhã Chi:

- Cục trưởng Chu, nghe nói Cục trưởng Diệp giữa ban ngày làm ra chuyện gì rất có tiếng vang ở phố huyện a.

Anh là ở Cục công an phải duy trì bình an cho huyện, để cho dân chúng an cư lạc nghiệp, trách nhiệm nặng nề, những chuyện này tôi không nói nữa, ai! Sớm biết vậy tôi đã bảo em gái không đi ra ngoài dạo phố rồi, xảy ra chuyện này thật là phiền toái. May mà chưa xảy ra chuyện gì, nếu không thì không biết nói sao nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Chu Bá Thành đứng ngây ra một lúc, xem ra Ngọc gia đã chuyển lời qua miệng Trưởng ban Tuyên giáo Ngọc Nhã Chi, nếu như không xử lý Diệp Phàm thì Ngọc gia sẽ gây sự. Tuy nhiên Diệp Phàm hình như có quan hệ với Cục trưởng cục công an thành phố Vu Kiến Thần, nếu như xử lý hắn thì thì đắc tội Vu Kiến Thần, nhưng có lẽ quan hệ Vu Kiến Thần với Diệp Phàm cũng không sâu đậm gì.

Chu Bá Thành đang tính toán thì điện thoại lại vang lên, là Phí Vũ Vân con trai Phí Mặc gọi tới.

- Cục trưởng Chu khỏe chứ, vừa tối tôi có xem TV với cha tôi, nghe nói ở Ngư Dương vừa phát sinh chuyện mới. Cha tôi lúc ấy có nói: Ai! Công tác trị an của huyện thành Ngư Dương chắc là phải chỉnh đốn một chút, ban ngày mà vẫn có thể phát sinh chuyện như vậy, nếu mà buổi tối thì còn hiểu được.

Hơn nữa cứ luôn bảo mấy anh chị em chúng tôi buổi tối phải về sớm nếu không gặp phải loại người này thì đúng là phiền toái.

Đặc biệt là với chị họ của tôi, cha tôi lại càng dặn dò lâu, cuối cùng chị họ tôi bực mình bảo cái đó phải do lãnh đạo cục công an chịu trách nhiệm chứ, cứ điều cục trưởng ra trấn thủ đại môn đi. Ha ha ha, cha tôi liền quát bảo chị họ tôi thì biết cái gì.

Lãnh đạo có khó khăn của lãnh đạo, chẳng qua chuyện này nếu như không xử lý tốt chỉ e quần chúng sẽ nói này nọ. Lãnh đạo nếu quả thật có trách nhiệm thì cũng không thể đem đổi đi, cũng không thể để cho trị an huyện thành đi xuống, ảnh hưởng tới danh tiếng của cổ thành Ngư Dương.

Nghe xong mấy lời trong mềm có cứng của Phí Vũ Vân, sắc mặt của Chu Bá Thành tức thời đen xạm lại.

Y hiểu đây là Bí thư Đảng ủy khối Đảng Phí Mặc mượn miệng con trai Phí Vũ Vân chuyển lời cho mình, nếu như làm theo ý thì Phí gia sẽ nâng đỡ mình.

Nếu như khăng khăng muốn chọi cứng thì mũ quan của mình sẽ lung lay rồi. Diệp Phàm chính là một ví dụ, mấy cục hẻo lánh của Ngư Dương còn có rất nhiều, không phải chỉ có một mình Cục Tôn giáo.

Hơn nữa Phí Mặc giết Diệp Phàm cũng coi như là con khỉ đầu tiên cho những con gà khác nhìn vào .

Chu Bá Thành suy nghĩ một chút, nội tâm tranh đấu kịch liệt, cuối cùng quyết định ngả về Phí Mặc, nói:

- Bí thư Phí, chuyện phát sinh ở trạm xe phố huyện tôi sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Đối với những phần tử vô pháp vô thiên đùa giỡn phụ nữ, cho dù là ai thì cục công an chúng tôi cũng chấp pháp công bằng.

Chu Bá Thành nói chuyện như chém đinh chặt sắt, trên thực tế là tỏ thái độ với Phí Mặc là đầu nhập.

- Tốt tốt tốt! Cục trưởng Chu là một cục trưởng tốt, có thể bảo vệ bình an một phương, bí thư Vương Xương Nhiên gần đây hay lên thành phố, chắc sau này lên thành phố cũng phải nhìn vào ai rồi. Cục trưởng Chu hãy làm cho thật tốt nhé.

Lồng ngực của Chu Bá Thành nghe xong câu này thì lập tức phập phồng.

Cảm giác này dĩ nhiên là do hưng phấn bởi câu nói của Phí Mặc, câu nói này rõ ràng là ám chỉ nếu như Bí thư Ủy ban Chính Pháp Vương Xương Nhiên đi thành phố thì sau này Chu Bá Thành sẽ kiêm nhiệm luôn vị trí Bí thư Ủy ban Chính Pháp, có thể vào thường vụ.

- Ha hả, Bí thư Vương có thể thăng chức tôi cũng rất cao hứng a!

- Cám ơn bí thư Phí khích lệ, tôi sẽ làm tốt công tác, luôn nghe chỉ thị của bí thư Phí.

Chu Bá Thành nhiệt huyết sôi trào, chính thức biểu thị lòng trung thành với Phí gia.

- Ha ha ha, còn nói là chỉ thị sao, chúng ta là bạn bè mà.

Phí Mặc sau khi cúp điện thoại, lẩm bẩm:

- Thằng oắt Diệp Phàm, chiều nay lại dám bỉ mặt mình, đã vậy thì ông cho mày ăn bùn.

Không phải là mấy cái bàn sao, để xem ai cấp cho mày. Hừ, chỉ cần mày ngồi cái bàn không hợp với đãi ngộ thì ông sẽ cho mày đẹp mặt, giờ thì tiện nghi cho con bé của Ngọc gia đã.

Cho mày ngồi trong cục vài ba ngày đi, sau này không thức thời sẽ trị đến nơi đến chốn, xem có ai ở Ngư Dương dám khiêu chiến quyền uy của Phí Mặc này.

Nếu như có thể kích động mâu thuẫn giữa hắn và Ngọc gia rồi trực tiếp vuốt cái mũ của hắn thì tốt hơn. Ngọc gia dạo này cũng có vẻ vọng động rồi, lần này đối đầu với Diệp Phàm càng tốt.

Tiểu tử này tranh đấu với Ngọc gia cũng không tệ. Lúc chiều Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ không phải là muốn thu xếp hắn làm một Trợ lý Chủ tịch huyện cấp trưởng phòng sao?

Trợ lý Chủ tịch huyện là tốt, còn là cấp Trưởng phòng, còn hơn cả phó ban. Quyền lực càng lớn thì tiền vốn để đấu với Ngọc gia càng dày.

Đời người không có đấu tranh thì còn gì là vui. Tốt nhất là có thể nắm trong tay các cuộc tranh đấu mới là nguyện vọng lớn nhất của Phí Mặc ta, ha ha ha.

“ Diệp Phàm, xin lỗi rồi, vì cái mũ của Bí thư Ủy ban Chính Pháp, Chu Bá Thành này đành thất lễ với cậu, có mất mũ quan cũng đừng trách tôi, tôi cũng là bị ép buộc mà thôi. Xu lợi tránh hại vốn là bản tính con người. Người không ích kỷ sẽ bị trời tru đất diệt. Đời này làm gì có chính nghĩa, đạo đức, công lý đều trên cơ sở tư lợi mà thôi.” Chu Bá Thành thầm nghĩ rồi đẩy cửa đi ra, coi như tìm được lý do để bất nghĩa với anh em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.