-Anh rể tới rồi.
Từ trên xe đi xuống một người thanh niên, vẻ mặt nhiệt tình, từ xa đã gọi to.
-Anh rể…
Hà Nghi Viễn nhìnhưng Diệp Phàm một cái, từ trên xe bước xuống một cô nàng xinh đẹp. Vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Phàm. Khuôn mặt cũng có chút ửng đỏ.
-Ha ha, là Thanh Dương. Anh rể gọi cũng tốt.
Diệp Phàm cũng khách khí mười phần nhìn anh hai của Kiều Viên Viên Kiều Thanh Dương cười nói.
Kiều Thanh Dương hiện đang làm tại bộ Tổng tham mưu. Lần trước Diệp Phàm cho y một ít thuốc tráng dương, y thần gió, làm bạn gái không để lại.
Từ đó về sau, y khâm phục Diệp Phàm như nước sông cuồn cuộn cung không bằng.
Lần này mẹ bảo y đến đón Diệp Phàm, Kiều Thanh Dương biết, lần này Diệp Phàm đến nhà với thân phận con rể. Nếu mẹ đã đồng ý, tin tưởng gối kia sớm cấp cho người nhà họ Kiều.
Thổi qua, bằng không, Kiều Viễn Sơn gật đầu là không thể mời Diệp Phàm đến nhà. Nhà họ Kiều tuy nói là gia đình chính trị mới nhưng có quy củ của nhà họ Kiều.
-Thanh Dương, đừng gọi bậy.
Kiều Viên Viên có chút ngượng ngùng, nhìn anh trai một cái hừ nói.
-Không gọi bậy?
Kiều Thanh Dương vẻ mặt ngạc nhiên nhìn em gái.
-Anh lớn tuổi hơn Diệp Phàm, sao có thể gọi thế?
Kiều Viên Viên giơ giơ tay lên, Kiều Thanh Dương sợ bị Kiều Viên Viên đánh, vội vàng chạy đến sau diệp phàm cười gượng nói:
-Gọi thế là thế nào, có ý gì tôi không hiểu. Em gái, em giải thích xem.
-Hừ,
Kiều Viên Viên giận trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ hồng không nói.
-Em gái, kỳ thật anh gọi không sai. Tuy nói tôi là anh, theo lý thuyêt Diệp Phàm phải gọi tôi là anh. Tôi gọi hắn là em rể. Tuy nhiên, hắn mạnh hơn tôi, tôi gội hắn một tiếng là anh rể mới đúng. Đây là tôn trọng kẻ mạnh thôi.
Kiều Thanh Dương đắc ý nhìn em gái một cái.
-Anh còn dám gọi bậy?
Kiều Viên Viên thực sự tức giận.
-Thôi vậy, không gọi loạn nữa, gọi em rể đi.
Kiều Thanh Dương cười gượng một tiếng, nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Chúng ta lên xe về nhà đi.
-Giám đốc Hà, tôi sắp xếp cho anh trước , có tin tức gì sẽ thông báo cho anh thế nào?
Diệp Phàm nhìn Hà Nghi Viễn một cái nói.
-Không việc gì tôi đến văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh tìm một phòng nghỉ ngơi, anh bận việc anh, có việc gọi điện thoại cho tôi. Bắc Kinh tôi cũng ít đến, bạn học cũ lâu không gặp tiện tôi đi thăm một chút.
Hà Nghi Viễn hiểu ý tứ của Diệp Phàm.
-Thanh Dương, trước tiên đưa Giám đốc Hà đến văn phòng tỉnh ở Bắc Kinh rồi nói sau.
Diệp Phàm cười nói.
-Không cần, tôi tự đi được, không làm phiền.
Hà Nghi Viễn vội vàng xua tay xong bước về phía trước vài bước gọi taxi. Biết diệp phàm phải đến nhà họ Kiều, Hà Nghi Viễn không dám liều lĩnh quấy rầy.
Xe càng gần nhà họ Kiều, trong lòng Diệp Phàm cũng có chút buồn rầu.
Kiều Viên Viên nhẹ nhàng tựa vai anh, vẻ mặt hạnh phúc.
Khu nhà họ Kiều, tòa nhà này từ xưa không cao lắm. Nhưng giới quyền lực ở Bắc Kinh mỗi gia đình đều giữ một vị trí nhỏ nhoi.
Ngoài cửa có cảnh sát vũ trang, thấy Kiều Viên Viên hạnh phục cạnh Diệp Phàm cũng không hỏi gì. Lúc này Kiều Thanh Dương nhìn cảnh sát có vũ trang liếc mắt một cái, đi vỗ vỗ vai y, cười nói:
-Điền Không, là em rể tôi. Cậu phải nhớ kỹ hắn, về sau đến sẽ không phải kiểm tra nữa, phiền toái.
-Nhị thiếu gia, có thể cung cấp một ít tài liệu. Anh biết đấy, đây là quy củ của cấp trên. Trách nhiệm của chúng tôi trọng đại, không thể qua loa được. Nếu có tài liệu về sau chúng tôi nhớ tiện lắm.
Không cần kiểm tra rồi.
Quan hệ giữa Điều Không và Kiềm Thanh Dương cũng không tồi, cười nói.
-Không thành vấn đề, lát nữa tôi cho cậu tài liệu liên quan đến em rể.
Kiều Thanh Dương ha hả cười nói nhìn Điền Không một cái, còn nói thêm:
-Về sau cậu gọi hắn là anh Diệp là được, hắn thích là đại ca.
Tôi cũng gọi hắn là anh Diệp.
-Anh Diệp khỏe.
Thượng úy Điền Không nghiêm, còn nhìn Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội, nghiêm trang nói. Người này xem ra rất linh hoạt, biết có thể làm con rể nhà họ Kiều, chắc chắn không phải đèn cạn dầu.
-Xin chào thượng úy Điền.
Diệp Phàm bắt tay y. Diệp Phàm nhìn Kiều Viên Viên một cái cười nói:
-Viên Viên, lấy mấy bao thuốc anh mang đến cho thượng úy Điền, để các anh em nếm thử một cút.
Làm tốt quan hệ với cảnh vệ về sau vào nhà họ Kiều tiện hơn. Đừng nhìn cảnh vệ của lãnh đạo chỉ là thượng úy, nếu người ta muốn làm khó dễ anh thật là có chút phiền phức.
-Để em đi lấy.
Kiều Viên Viên cười chạy vào trong xe.
-Anh bạn, đừng nhìn em rể nhỏ hơn tôi, người ta mới 25 tuổi, anh có biết hiện tại cấp bậc của hắn là gì không?
Kiều Thanh Dương cười với Điền Khôn, xem ra hai người quan hệ thật sự không tồi.
-Hẳn là đến Cục trưởng, một Bí thư huyện phải ngoài ba mươi, anh Diệp là người có năng lực.
Điền Không nghiêm túc nói.
-Bí thư huyện ủy, Điền Không, anh cũng quá coi thường năng lượng của anh Diệp đi.
Kiều Thanh Dương quyết định khiến Điền Không nghe xong phải ngẩn người.
-Chẳng lẽ đến phó giám đốc Sở?
Điền Không cảm thấy cổ họng khô khốc, có chút đắng. Chính y đã gần 30, chỉ là một thượng úy, thật sự có phần lôi người.
-Phó cái rắm, em rể tôi là cán bộ cấp Giám đốc sở chính tông. Bí thư Khu Ủy Hồng Liên, biết không? Ở Trung Quốc, người trẻ tuổi cấp bậc cao như em rể tôi chắc chắn không tìm được người thứ hai. Hơn nữa em rể tôi trong quân đội bạn bè cực kỳ nhiều, thủ trưởng của các anh là ai biết không?
Kiều Thanh Dương đắc ý cười.
-Giám đốc Sở.
Điền Không quả nhiên há to miệng, tuy nhiên, trong nháy mắt đứng thẳng người hô:
-Thủ trưởng khỏe!
-Đừng nghe ông ấy nói , Giám đốc sở là Giám đốc sở, chẳng qua là phó Bí thư thành ủy thành phố Thủy Châu thôi, Phó phó.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.
-Thế nào, tôi không lừa anh chứ? Ngay cả thủ trưởng của anh Lang Phá Thiên cũng phải gọi em rể tôi một tiếng đại ca có biết không?
Kiều Thanh Dương nhìn Điều Không cười nói:
-Cho nên, tôi không phải đã nói với anh, chăm sóc em rể tôi tốt, anh có ưu đãi.
-Cục…cục trưởng Lang gọi Bí thư Diệp là anh, việc này không thể nào.
Điền Không tuyệt đối không tin việc này xảy ra.
-Đừng nghe y nói bậy.
Diệp Phàm nhận thuốc đặc biệt từ tay Kiều Viên Viên sau đưa cho Điền Không, Kiều Thanh Dương mắt rất nhọn liếc một cái phát hiện, giật lại kêu lên:
-Em rể, tôi gọi là anh còn không được sao? Loại xa hoa như thế này anh tùy tiện tặng người khác, chính tôi cũng phải ghen tị. Tuy nói cha một năm cũng được phân mười cành, còn chưa đủ y xử lý.
-Còn cho người ta, anh không biết xấu hổ cướp lấy. Ba bao thuốc phân xuống dưới lại còn bị anh trộn đi mấy phần. Anh còn không biết xấu hổ mà nói. Nhà chúng ta lớn như vậy, chú bác cô bao nhiêu người cần làm, anh có thể cho hai hộp đã không tồi. Còn dám nói.
Kiều Viên Viên nhìn Kiều Thanh Dương liếc mắt một cái, hừ nói.
-Không việc gì, tiểu thư, cho cậu hai một ít đi. Thuốc này cao cấp chúng tôi hút không quen.
Điền Không tuy miệng nói xong nhưng hai mắt cũng nhìn chăm chú vào tay Kiều Thanh Dương, đặc biệt kỹ. Hơn nữa, lại hiểu rõ thêm năng lượng của Diệp Phàm.
Trong lòng thầm nói tôi chỉ là người trông cửa có thể nhận được hai cây cũng là tốt rồi. Vị Diệp Phàm này không biết là công tử của gia tộc quyền quý nào ở Bắc Kinh. Trong nhà chắc chắn có nhân vật cấp cao quan trọng. Chắc chắn sẽ không thua nhà họ Kiều. Bình thường Kiều Thanh Dương vui vẻ thưởng hai điếu để hút thử chút hương vị, vị Bí thư Diệp này thật đúng là hào phóng.
-Ha ha, anh muốn cướp thuốc là của người khác, vậy đem phần của anh cho người khác đi.
Diệp Phàm thản nhiên cười. Sau khi phát hiện Kiều Thanh Dương sửng sốt. Người này thấy xét đánh không kịp bịt tai, vội vàng đưa thuốc trả thượng úy Điền Không.
Y gượng cường nói:
-Lấy ra đây đi anh Diệp, cho tôi mấy câu?
-Anh cũng hai cây, tuy nhiên, cấp độ, phẩm chất cao hơn một chút, nghe nói là các ủy viên thường vụ hút.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Của tôi không ngờ còn xa hoa hơn cha tôi, nhanh lên cho tôi, đừng để bị lớn nhỏ nhà họ Kiều lấy đi.
Thấy dáng vẻ của Diệp Phàm, Kiều Thanh Dương còn nói thêm:
-Em rể, cậu không thể không biết rằng, Kiều Thế Hào cho tới bây giờ hống hách, đánh thì tôi không đánh lại y. Thuốc của tôi đều bị y cướp đi. Cha cho y còn chưa đủ, không ngờ đến cướp của tôi. Đây là công đạo gì, cũng che trở một người em đáng thương như tôi.
-Dù sao trong xe, anh sợ cái gì, chẳng lẽ còn có thể bay đúng không?
Diệp Phàm cười cười, nhìn vào nhà họ Kiều một cái.
-Thôi vậy, ở trong xe an tâm, chúng ta đi vào đi. Không mẹ lại mắng tôi dài dòng.
Kiều Thanh Dương cười bước vào sân trước.
Đi vào trong đại sảnh,
Kiều Viễn Sơn đang ngồi trên sô pha đọc báo Đảng thấy Diệp Phàm tiến vào, Kiều Viễn Sơn vẫn cúi đọc báo. Dường như không nhìn thấy.
Mà bà xã Kiều Viễn Sơn Diệp Dung vẻ mặt tươi cười nói:
-Ngồi đi, để tôi pha cho cậu chén trà.
-Mẹ, để con pha.
Kiều Viên Viên cười giành đi đến quầy rượu nhỏ.
-Em rể, mẹ bảo em ngồi thì ngồi đi.
Lúc này Kiều Thanh Dương cười ha hả nói.
Nghe hai tiếng em rể, Kiều Viễn Sơn dường như bị đâm, buông tờ báo xuống. Thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái không nói gì, giơ tay lấy một tờ báo khác. Diệp Phàm biết người ta đang chờ hắn chào hỏi. Cảm thấy y so với mình lớn tuổi hơn, chào trước cũng không thiệt, vì thế cười nói:
-Trưởng ban Kiều khỏe.
-Gọi là chú đi.
Lúc này Diệp Dung cười nói.
-Diệp Phàm, uống trà.
Kiều Viên Viên cầm chén trà đến.
-Viên Viên, tôi pha, xem chừng không được. Nếu bàn về nghệ thuật trà tôi thường xuyên uống hơn cậu.
Kiều Thanh Dương cười cầm lấy bộ pha trà biểu diễn.
-Chú thím khỏe.
Diệp Phàm kiên trì, cười chào hỏi.
-Khỏe đều khỏe.
Diệp Dung thật ra gật đầu đáp trước. Tuy nhiên Kiều Viễn Sơn cũng thản nhiên hừ một tiếng nói:
-Gọi là chú vẫn còn sớm, cứ gọi là Trưởng ban Kiều đi.