Quan Thuật

Chương 1559: Chương 1559: Lãnh đạo keo kiệt




Cuối cùng đẩy tới đẩy lui vẫn là Phí Mãn Thiên và Kiều Hoành Sơn cắt đầu tiên. Sau khi cắt băng xong là biểu diễn ca nhạc. Lúc này, Yến Xuân Lai và mấy người Hồ Trung Minh vội vàng chen chúc đến trước mặt lãnh đạo của mình, nói thầm bên tai, xem chừng là giải thích vân vân.

Mai Phán Nhi trong việc này rất tài. Tiết mục ca múa rất xuất sắc, hơn nữa còn xen ca múa dân tộc cùng với tết hoa đăng, còn có chủ đều sông Hồng Liên sinh thái nhân văn. Thường thường còn làm thêm những hoạt động, để lãnh đạo tham gia một chút, thật vui. Bầu không khí rất sôi động.

-Ca múa này không ít tiền chứ?

Phí Mãn Thiên gọi Diệp Phàm đến, thản nhiên hỏi.

-Cảm ơn Bí thư Phí thích tiết mục này, nói đến tiền, thật ra không nhiều.

Diệp Phàm lắc lắc đầu.

-Thiên hạ có chuyện bánh rơi sao? Không nhiều tiền. Tiết mục thật sự rất tốt. Đã tăng lên không khí cho Hồng Liên, nói ra tiếng tăm của Hồng Liên.

Tuy nhiên, sau này cũng phải chú ý. Việc xây dựng khu Hồng Liên vừa mới bắt đầu, chúng ta phải chú ý tiết kiệm. Dành tiền để xây dựng, phục vụ sự nghiệp phát triển lợi ích kinh tế. Đương nhiên cũng không thể thiếu cuộc sống của người dân.

Cải thiện đời sống của dân chúng là việc chúng ta làm thực tế. Không phải cả ngày hô khẩu hiệu, mặc kệ sự thật. Muốn cho nhân dân được hưởng lợi thật sự, làm cho cuộc sống của họ được hạnh phúc mới đúng. Đây là chuyện mà mỗi cán bộ phải làm. Cả ngày hô ba khẩu hiệu, cậu phải thực sự hiểu rõ ý tứ trong đó.

Đảng chúng ta sở dĩ được nhân dân ủng hộ, vì Đảng chúng ta có mệnh cây cỏ, xây dựng, cải cách trong các thời kỳ lịch sử luôn đại diện cho yêu cầu phát triển sản xuất tiên tiến của Trung Quốc, yêu cầu phát triển văn hóa tiên tiến của Trung Quốc, đại diện cho lợi ích của quần chúng nhân dân… Trong điều kiện lịch sử mới, Đảng ta làm tốt thế nào, đây chính là ba đại diện. Là một đề tài cần các đồng chí cán bộ của Đảng nhớ kỹ, tự hỏi. Cậu cũng phải nghĩ lại, thật sự đầy đủ về ba vấn đề trên.

Phí Mãn Thiên nghiêm túc nói.

-Tôi sẽ nhớ kỹ.

Diệp Phàm gật gật đầu, chuyển sang chuyện khác nói:

-Bí thư Phí, thực sự không hết bao nhiêu tiền.

-Có khả năng này sao? Hình như có cả ngôi sao ca nhạc Đài Loan, ngôi sao điện ảnh truyền hình nổi tiếng. Nữ hoàng ca nhạc người nào không giá hơn mười vạn, thậm chí mấy chục vạn. Cậu thấy rõ nhiều hay ít, buổi biểu diễn này không có mười năm triệu là không đúng. Con số này xem ra vẫn còn nhỏ.

Yến Xuân Lai ngồi bên cạnh Phí Mãn thiên thản nhiên hừ nói, còn nói thêm:

-Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân coi trọng xây dựng khu Hồng Liên các cậu như vậy, cấp năm trăm triệu xuống dưới là khoản tiền muốn cho các cậu xây dựng sông Hồng Liên. Có thể xây dựng nhiều hơn một đoạn đê cũng có thể vì nhân dân Thủy Châu bảo đảm an toàn hơn đúng không?

-Hai vị lãnh đạo, xin nghe tôi nói trước nguyên nhân được không?

Diệp Phàm nói.

-Cậu nói đi.

Phí Mãn Thiên hừ một tiếng, trong lòng nói, mượn cớ này gõ một chút sự kiêu ngạo của hắn, tên này còn rất ngông cuồng.

-Lúc trước vốn quyết định là chính quyền khu Hồng Liên muốn bỏ tiền làm các tiết mục này. Chúng tôi dự toán trong khoảng ba triệu. Con số này hai vị lãnh đạo có thể đồng ý chứ?

Diệp Phàm hỏi.

-Một tiết mục lớn như vậy ba triệu không nhiều lắm.

Phí Mãn Thiên hừ nói, Yến Xuân Lai cũng gật đầu.

-Lúc đó tôi muốn ba triệu của chúng tôi có thể thu về sáu triệu, thậm chí mười triệu. Trước kia hai tòa nhà của chính quyền khu Hồng Liên không phải bán cho Công ty truyền thông Giang Nam. Mà Tổng giám đốc Mai của Giang Nam khi ở huyện Ma Xuyênn Đức Bình cũng có quen với tôi. Ở huyện Ma Xuyên các cô còn đầu tư một khu du lịch điện ảnh truyên fhình trên trăm triệu. Hiện tại là Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang đã nổi tiếng, nghe nói tổng đầu tư đã lên đến ba tỷ.

Cho dù trong cả nước cũng có danh tiếng. Mà hàng năm, tăng thu cho Ma Xuyên cũng đạt số lượng xấp xỉ.

Diệp Phàm cười nói.

-Cho nên, chủ ý của cậu là đánh lên người tổng Giám đốc Mai?

Phí Mãn Thiên mỉm cười.

-Đúng, tôi muốn thế. Tập đoàn truyền thông Giang Nam là tập đoàn lớn. Sở trường là truyền thông, hơn nữa, bọn họ đều có hợp tác với tập đoàn Kim Bảo Điệp Hồng Kông, tập đoàn TTS Hàn Quốc.

Trên thực tế, Tập đoàn truyền thông Giang Nam có thể gọi là tập đoàn truyền thông có danh tiếng quốc tế.

Bọn họ cũng có nhiều minh tinh hạng nhất, cho nên, mời bọn họ ra tay hẳn là có thể tiết kiệm không ít tiền.

Tuy nhiên chúng tôi còn chưa đi tìm các cô, các cô đã tự đến, nói là muốn nhận thầu tiết mục của chúng tôi.

Lúc đó tôi nói, nhận thầu có thể, tiết mục phải theo yêu cầu của chúng tôi. Hơn nữa, không thể đẩy giá trên trời, khống chế trong hai triệu. Tổng giám đốc Mai đồng ý, không ngờ không nhận một xu.

Diệp Phàm nói.

-Không nhận tiền, sao có thể thế? Thiên hạ này, thật sự có việc đánh rơi bánh?

Yến Xuân Lai vẻ không tin.

-Thật sự là không nhận tiền. Chúng tôi chỉ cần một số tài liệu và sức người. Vừa rồi Trưởng ban thư ký có thống kê qua, trước mắt, tốn gần một triệu, còn chưa đến hai triệu.

Diệp Phàm cười nói.

-Hẳn là có một yêu cầu khác phải không?

Phí Mãn Thiên nhìn diệp phàm thản nhiên cười nói.

-Vâng, chính là tiết mục này, họ yêu cầu, sau khi hoàn thành có thể quảng cáo vài lần ở đài tỉnh là được. Việc này tôi đang lo. Hôm nay vừa lúc hai vị lãnh đạo đều ở đây, có thể nói với các đồng chí ở Ban tuyên giáo và sở Phát thanh truyền hình một chút.

Diệp Phàm cười nói.

-Thì ra thế, là bảo chúng ta quảng cáo miễn phí cho họ.

Phí Mãn Thiên thiếu chút nữa hết chỗ nói.

-Nếu có thể hạ nhiều tiền như vậy, thì quản cáo đi. Tuy nhiên, cung phải chú ý ảnh hưởng. Như nội dung quảng cáo phải kiểm soát, phải được ban Tuyên giáo duyệt….

Yến Xuân Lai thật ra đồng ý.

-Nếu hai vị lãnh đạo tán thành, có thể nói với Trưởng ban tuyên giáo không?

Diệp Phàm vẻ mặt tha thiết nhìn hai vị đầu sỏ.

-Ha ha, việc này chính cậu đi nói đi. Không liên quan với chúng tôi. Hôm nay chúng tôi đến đây là để xem náo nhiệt. Đồng chí Xuân Lai, tiết mục biểu diễn này không tồi, chúng ta uống trà, uống trà. Đúng rồi, cô nàng biểu diễn pha trà kia tay nghề không tồi.

Phí Mãn Thiên cười nói.

-Ừ, chúng ta thưởng trà đã. Diệp Phàm, có thể tạo ra tiết mục chất lượng cao như vậy, chẳng lẽ ban Tuyên giáo còn không nói được sao. Việc nhỏ này sẽ không phiền đến Bí thư Phí và tôi. Làm cấp dưới, không thể chuyện gì cũng đến phiền lãnh đạo, chúng tôi cũng mệt mỏi.

Yến Xuân Đến nói một câu, hoàn toàn phá hỏng dự định của Diệp Phàm.

-Để tôi thử xen, nếu thực không được có khi còn mời hai vị lãnh đạo quan tâm một chút. Nếu không, về sau muốn cùng tập đoàn Giang Nam hợp tác sẽ không được. Chúng ta không thể mất đi người bạn đáng tin cậy có phải không?

Diệp Phàm giống người sắp chết giãy giụa.

-Đừng quấy rầy chúng tôi xem biểu diễn, đã nói với cậu, cậu tự làm đi.

Phí Mãn Thiên giống như đuổi ruồi bọ, đuổi Diệp Phàm đi.

Keo kiệt, đúng là diễn nhưng diễn đẹp như vậy sao? Lên tiếng có thể làm không ngờ không làm. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng.

Quay mắt lại đến trước mặt Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Thang Kim Ngọc.

-Trưởng ban Thang, tiết mục không tồi chứ?

Diệp Phàm giống lão ái trong kỹ viện, cúi người đưa cho Thang Kim Ngọc một chén trà.

-Không tồi, rất đặc biệt.

Vừa có ca khúc hiện đại lại có ca múa cổ. Kết hợp giữa truyền thống và hiện đại tạo ra một tiết mục múa hát chất lượng cao. Đối với việc đề cao công tác văn hóa, đề cao tinh thần của khu Hồng Liên đều có lợi.

Thang Kim Ngọc thản nhiên nhận chén trà Diệp Phàm đưa, khá thoải mái. Bởi vì Diệp Phàm hôm nay là nhân vật trung tâm. Tất cả màn ảnh từ đầu đến cuối là Diệp Phàm.

-Cảm ơn Trưởng ban Thang khích lệ. Vừa rồi Bí thư Phí vả Chủ tịch Yến cũng nói như vậy.

Diệp Phàm kéo hai vị đầu sỏ vào.

-Xem ra, tất cả mọi người đều nhận xét vậy.

Thang Kim Ngọc thản nhiên cười nói.

-Ngài xem, tiết mục ca múa chất lượng cao như vậy có thể cho phép phát trên đài truyền hình tỉnh?

Diệp Phàm rốt cuộc giấu đầu hở đuôi.

Phát hiện Thang Kim Ngọc hơi sửng sốt, Diệp Phàm vội vàng giải thích:

-Đương nhiên, tôi cũng muốn mượn cớ tuyên truyền một chút về việc xây dựng khu Hồng Liên của chúng tôi. Làm mọi người chú ý, thu hút nhiều người đến đầu tư, cùng ra sức vì Hồng Liên. Hơn nữa, tất cả mọi người đều cho rằng đây là tác phẩm chất lượng cao, cũng không bôi nhọ thanh danh của đài tỉnh có phải không?

-Nếu chỉ là biểu diễn ca múa đưa tin thật ra có thể suy xét.

Thang Kim Ngọc cũng không ngu, lập tức ngăn Diệp Phàm, ngăn chặn con đường quảng cáo.

-Trưởng ban Thang, đây còn có nguyên nhân khác…

Diệp Phàm nói rõ chuyện này, dù sao giấu cũng không được.

Thang Kim Ngọc sau khi nghe xong suy nghĩ một hồi mới nói:

-Vẫn phải chờ tiết mục của các cậu xong, đưa đến ban Tuyên giáo, chúng tôi dù sao cũng phải kiểm định có phải không?

Bằng không, không kiểm định phát ra ngoài, cậu cũng biết ảnh hưởng của truyền thông đối với công chúng không thua gì lời đồn đại chuyện nhảm.

Ti vi là phương tiện tuyên truyền, đây không hề sai. Tuy nhiên, muốn tuyên truyền cũng phải xem là nội dung gì, còn quảng cáo có thể nhiều hay ít…Thang Kim Ngọc nói cũng không tệ, những người ở đây hiểu hơn Diệp Phàm nhiều lắm. Diệp Phàm biết rằng, đơn giản là chưa cho tiền, đài tỉnh chưa cho quảng cáo thôi. Việc này, Diệp Phàm nghĩ một chút cũng sẽ không nói nữa, đến lúc đó hơn.

Buổi sáng ngày hôm sau. Sau khi tiễn khách Bắc Kinh xong. Diệp Phàm triệu tập hội nghị. Sắp xếp toàn bộ việc xây dựng sông Hồng Liên xong, quyết định đi Bắc Kinh một chuyến.

Bởi vì, còn vài ngày nữa là Kiều Báo Quốc đến địa khu Nam Lĩnh nhậm chứ. Mà từ sau khi Vu Tây Dương của khu Đông Hồ bị điều chỉnh, các vị lãnh đạo khu Đông Hồ không dậy nổi hứng thú với Diệp Phàm. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không quá mức, hai bên giải quyết vấn đề thoát nước trong thời gian này rất khá.

Bắc Kinh cũng không bởi vì tháng sáu mà nóng bức đặc biệt. Tuy nhiên, cũng không cảm thấy lạnh, nhiệt độ vẫn trung bình.

Hà Nghi Viễn vẻ mặt nghiêm túc, đeo bao lô xuống sân bay sau Diệp Phàm.

Mới bước ra đã thấy một chiếc xe quân sự đỗ ở ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.