Quan Thuật

Chương 3304: Chương 3304: Gặp Kiều Hoành Sơn trong đêm




- Dạy học chính là hệ thống giáo dục, phỏng chừng không có gì chúng ta có thể đánh gần cầu. Hơn nữa, người ta muốn cần cái gì Trịnh Tùng Tiền cũng có thể giải quyết.

Còn việc con gái ông ta mới về công tác, lại không cần chúng ta thu xếp gì. Nhưng thật ra lão đại Trịnh Trạch Quốc đã công tác ở trong quân đội, giữ chức Phó sư trưởng.

Dự định ngày mai ở nơi này chúng ta có thể ‘phá vỡ’ huyền cơ không?

Diệp Phàm vừa nghe, trong lòng nhất thời suy đoán.

- Ha hả, cậu có thể thử xem.

Thiết Chiêm Hùng cười nói. Cũng không hiểu được người này dùng thủ đoạn gì, gần hai giờ sau liền gọi điện thoại tới, đương nhiên, trước kia lão Thiết công tác ở Tổ đặc nhiệm A, cũng biết không ít các đồng chí trong hệ thống quân đội Trung Quốc.

Người này cười nói:

- Đúng là tìm được thời cơ.

- Nói mau nói mau.

Diệp Phàm có chút nóng vội, hai tháng xuống đây trên lưng cũng gánh quá nhiều áp lực lớn.

- Trịnh Trạch Quốc cũng là công tác 30 năm nay, đeo quân hàm đại tá, giữ chức vụ Phó sư trưởng. Phó sư trưởng ở Tây Nam.

Tuy nhiên, ở sư đoàn của bọn họ không có sư trưởng. Nghe nói là sư trưởng bị bệnh nằm trên giường đã gần một năm nay. Mà ở trên phỏng chừng có ý muốn Trịnh Trạch Quốc tiếp nhận chức Sư trưởng.

Nhưng đến bây giờ Trịnh Trạch Quốc vẫn còn thiếu một cơ hội để nở mày nở mặt thôi. Cơ hội đã đến, bộ phận nhận lệnh của cấp trên thực sự di chuyển đến một địa phương khác đóng quân.

Để di chuyển cần một khoản tiền lớn. Việc này đối với Trịnh Quốc Trạch là một cơ hội lớn.

Nếu như có thể di chuyển thuận lợi, hơn nữa có thể khiến cho nơi đóng quân mới tượng mô tượng dạng thật đúng là một chiến tích.

Đương nhiên, cơ bản doanh trại và một số thứ cần thiết sẽ được sắp xếp ổn, nhưng đây chỉ là sự sắp xếp phổ thông mà thôi.

Muốn làm cho ra màu, thì phải nghĩ thêm cái khác.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Anh ta sợ gì, chỉ tay một cái vài trăm triệu có gì khó khăn?

Diệp Phàm hừ nói.

- Chưa chắc, tuy nói Trịnh Tùng Tiền là ủy viên. Nhưng anh ta cũng không thuộc hệ thống quân đội, nhưng việc tiền nong này cũng có chút danh không chánh ngôn không thuận.

Nếu như ủng hộ quân đội một vài nghìn vạn để phục vụ cho sự nghiệp quốc phòng còn có thể nói được.

Nếu cấp trên cho vài trăm triệu. Tiền này chính là tiền của quốc gia, cũng không phải là tiền của Trịnh Tùng Tiền có thể sản xuất ra được.

Bên ngoài có rất nhiều con mắt đang nhìn, chắc là ủy viên Trịnh không biết sai phạm của cấp dưới.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Ừ, rất có lý. Nếu như vậy, hiện tại chúng ta đang quấy rối trước mặt Phó sư trưởng Trịnh sao?

Diệp Phàm cười nói.

- Đương nhiên, anh nghĩ xem, hệ thống quân đội ai trông nom? Nhưng thật ra chính là đánh vào tay anh có phải hay không?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Ha hả, tôi đang tìm kiếm đó.

Diệp Phàm cười nói.

- Được rồi. Dù sao Thứ trưởng Kiều cũng là thứ trưởng quan trọng nhất, thần tài mà. Ở trong mắt cán bộ trong quân đội, anh ta cũng nổi tiếng như Bộ trưởng Bộ tài chính.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

Ngày hôm sau, nghe nói Kiều Hoành Sơn đang khảo sát ở quân khu Việt Châu. Người này lập tức phi như điên tới thẳng thành phố Việt Châu.

Nhà khách quân khu tỉnh vào ban đêm có vẻ im lặng.

Có tư lệnh viên quân khu tỉnh Lang Phá Thiên cùng với những ánh đèn đỏ, Diệp Phàm đi vào trong nhà khách một cách thuận lợi.

Kiều Hoành Sơn còn chưa ngủ, đang xem TV. Nhận được điện thoại của Diệp Phàm liền ra mở cửa. Câu đầu tiên liền nói:

- Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây có phải hay không?

- Không có mà, vẫn mọc ở phía đông mà.

Diệp Phàm vừa cười vừa đi vào phòng khách.

- Đêm hôm khuya khoắc cậu không ngủ chạy tới đây làm gì? Gần đây tôi đang điều tra thực tế, có rất nhiều con mắt đang nhìn. Cậu đừng có chạy lung tung nữa làm tôi thêm phiền. Đến lúc đó, truyền ra ngoài lại gặp phiền toái.

Sau khi đóng cửa lại Kiều Hoành Sơn tức giận hừ nói.

- Sao có thể chứ? Công ty của chúng cháu ở đây cũng có chi nhánh. Cháu cũng đi công tác tới đây, sau khi nghe Lang Phá Thiên tham mưu nói bác tới rồi, cháu đến để thăm hỏi một chút có phải hay không.

Bằng không, đại bá lại trách cháu không coi trọng lão nhân gia. Tiểu bối đến thăm tiền bối, đây là chuyện từ xưa đến nay rồi có phải không?

Diệp Phàm vừa cười vừa ngồi lên trên ghế sa lon.

- Từ lúc nào mà cậu coi trọng tôi vậy chứ. Vả lại, tôi có gì chứ? Còn là bạn cũ bạn cũ.

Kiều Hoành Sơn cười mắng.

- Hàng ngày đều nhớ đến đại bá, đương nhiên đại bá không già có phải hay không? Ông xem, cháu mang đến cho bác Sinh Mệnh Tiềm Lực hoàn. Sau khi ăn vào bảo đảm báccó thể trẻ lại vài tuổi. Hơn nữa, nó còn có tác dụng cải thiện đời sống tình dục cho nam giới.

Diệp Phàm lấy ba chiếc bình ngọc tử trong ba lô ra cung kính đặt trên bàn.

- Không có xum xoe, không hiếp dâm hoặc trộm cắp. Trước kia tiểu tử cậu không có lòng tốt như vậy, còn chuyện viên thuốc. Nhất định là có chuyện mới nghĩ tôi. Tuy nhiên, thuốc này hoàn toàn có phải chính là cái loại này hay không?

Kiều Hoành Sơn nhìn vào cái chai, nhưng thực ra có chút hứng thú của người đàn ông.

- Đúng vậy. Lần trước có mấy khối. Cho lão Triệu. Dù sao, đã bái làm ông nội. Dù sao cũng phải nhận được một số điểm lót tay. Lần này lại có thêm một loại thuốc tốt về đợt thứ hai, nghe nói đại bá ở trong này, cháu đặc biệt chạy đến đây để hiếu kính.

Diệp Phàm nói.

- Nói đi, yêu cầu tôi việc đi?

Kiều Hoành Sơn tỉnh táo, hừ nói từ trong mũi ra.

- Không cần nói khó nghe như vậy, đại bá cũng là đại bá của cháu, cũng không thể nhìn thấy cháu gặp đen đủi có đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Ha hả, hiện tại hiểu đại bá rồi. Tiểu tử cậu quanh năm suốt tháng cũng không nói được tiếng nào. Tuy nhiên, có phải là vấn đề về quy hoạch Hoành Không có phải hay không?

Kiều Hoành Sơn kéo dài thanh âm châm chọc.

- Đại bá cũng biết chuyện này, vậy là tốt rồi.

Diệp Phàm thuận gậy thì đi.

- Biết và làm là hai chuyện khác nhau, tiểu tử cậu muốn làm chuyện lớn như vậy, thực muốn biến đại viện Kiều gia thành những kẻ bị điếc có phải hay không?

Nói cho cậu biết, vì chuyện của cậu, nhạc phụ của cậu vẫn thường xuyên theo dõi. Lần trước lại nói chuyện này với tôi, có thể giúp cậu chúng tôi đương nhiên sẽ giúp, đều là người trong nhà cả. Chuyện lần này đối với cậu mà nói cũng là một cơ hội rất lớn. Có lẽ việc lúc này cậu muốn đi nhậm chức ở địa phương và chuyện quy hoạch là có quan hệ.

Làm thành công tiểu tử cậu có thể nở nụ cười thật tươi, làm không thành công tiểu tử cậu sẽ không thể ngồi yên được.

Kiều Hoành Sơn nói

- Nhưng mà cha vợ cháu nói là không có biện pháp.

Diệp Phàm giận dỗi nói.

- Cậu nha, thực ra ông ấy muốn cậu tự nghĩ ra biện pháp để xử lý. Cậu cũng là cán bộ, hiện tại giữ chức vụ Thứ trưởng rồi.

Có một số việc dù sao cũng phải tự mình nghĩ biện pháp để giải quyết. Ngọc không mài thì không sáng mà, việc này cũng là một bài học

Bài học này có thể làm bẩn cậu. Nhưng nếu như cậu có thể thoát thân, cậu sẽ rất thành công.

Kiều Hoành Sơn nói. Đưa cho Diệp Phàm một điếu thuốc, hai người giống như hai anh em hàn huyên.

Dù sao Diệp Phàm đi từ trong phòng Kiều Hoành Sơn cũng mỉm cười.

- Thế nào anh em, có hoàn thành việc không?

Thời tiết lạnh như vậy mà tư lệnh viên quân khu Lang Phá Thiên ngồi chồm hổm buồn bực canh giữ ở cầu thang.

Mấy binh lính trực ca sợ tới mức chỉ đứng nhìn từ xa không dám đi tới, còn tưởng rằng Lang Phá Thiên đi tìm Bộ trưởng Kiều để đi cửa sau.

- Người anh em đây là?

Diệp Phàm nhìn nhìn Lang Phá Thiên, có chút cảm động.

- Ha hả, tôi sửa sang ăn sáng, chúng ta đến căn tin uống vài chén rồi từ từ nói chuyện. Đã lâu không gặp Diệp Phàm anh, nhớ lại một chút.

Lang Phá Thiên nói.

- Ha hả, lão Lang, tôi nổi hết da gà lên rồi này.

Diệp Phàm cười nói.

Hai người vừa trò chuyện vừa đi tới phòng ăn, một lúc sau hai người đã dùng đũa để gắp thức ăn sáng.

- Lão Lang, gần đây công việc có thuận lợi không?

Sau khi hai người uống mấy chén rượu xong Diệp Phàm liền hỏi.

- Công việc cũng tàm tạm thôi.

Lang Phá Thiên nói.

- Tư lệnh Tây Môn Đông Hồng là người của chúng tôi, anh ta biết lai lịch của cậu. Đều xuất thân cùng một chỗ, hẳn là sẽ chiếu cố cậu một chút có phải hay không?

Diệp Phàm cười nói.

- Chiếu cố thì vẫn chiếu cố, tuy nhiên, cũng có hận. Cơ bản quan hệ của hai chúng tôi cũng không có gì, anh muốn hắn chiếu cố đến anh nhiều là không có khả năng. Huống chi, anh ta biết tôi có quan hệ với anh.

Lang Phá Thiên nói.

- Ngược lại tôi lại làm cho anh gặp khó khăn, trước kia tôi với anh ta có chút vướng mắc nhỏ. Tuy nhiên, đều là chuyện vớ vẩn. Chắc anh ta không phải là người tiểu nhân như vậy đâu.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Đương nhiên, đường đường là Tư lệnh viên một đại quân khu làm sao có thể không có suy nghĩ chứ. Tuy nhiên, phỏng chừng là trong lòng cũng không thoải mái.

Mà hiện tại anh lại được nở mày nở mặt. Con người mà, đều có lòng đố kỵ thôi.

Kể cả người vĩ đại cũng không thể thoát khỏi được hai chữ này.

Lang Phá Thiên nói,

- Tôi cũng không sao cả, dù sao làm công việc về lý lịch cũng được.

Việc muốn lên tới trung tướng cũng có thể không có khả năng, tuy nơi này cái gì cũng tốt, so với tổ đặc nhiệm A thì tính mệnh không có gặp nguy hiểm. Con người sống cũng thoải mái.

Thế nhưng, vẫn là chưa đủ. Ví dụ như, tuy tổ đặc nhiệm A có nguy hiểm, nhưng, một nhiệm vụ là có thể lập công.

Còn ở chỗ này, có thể lập được công lớn gì. Suốt ngày chỉ chiêu binh, sắp xếp công việc cho lính xuất ngũ, tất cả công việc đều lẫn lộn.

Cuộc sống an nhàn, con người cũng sẽ ỷ lại. Việc lập công cũng đừng nghĩ tới, muốn thăng chức phải chờ lý lịch.

Tôi dám đánh cuộc rằng, việc cậu lên chắc sẽ nhanh chóng hơn tôi.

Lang Phá Thiên có chút thở dài.

- Không nhất thiết như vậy, anh không bảo vệ núi Xương Bối. Hơn nữa, chẳng phải bây giờ anh vẫn chưa rời khỏi tổ đặc nhiệm A sao? Khi nào có nhiệm vụ lớn tôi sẽ gọi anh, chúng ta cùng nhau lập công lớn.

DIệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Thôi nào, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa. Công lao cũng chỉ đề nói tới thôi, quá nguy hiểm.

Lang Phá Thiên vừa nói vừa cười, người này, kỳ thật trong lòng vẫn hăng hái muốn chiến đấu.

- Đúng rồi, tôi muốn đi ngắm núi Xương Bối một chút.

Diệp Phàm nói.

- Có cái gì đẹp đâu, chỉ là một con rối thật lớn, cộng với một chiếc quan tài lớn. Người trong tổ đặc nhiệm A tới đều đã nghiên cứu hàng n lần, tuy nhiên, cuối cùng vẫn chưa phát hiện được gì. Lãng phí hẳn một trung đoàn đóng quân ở đó, thật là phiền toái.

Lang Phá Thiên lắc lắc đầu.

- Đó là nơi tôi gặp gỡ Đán Phi Tử lần đầu tiên, tôi muốn tìm điểm bất đồng nào đó.

Đán Phi Tử là người rất thần bí, hơn nữa, tôi có chút cảm giác bất an. Người này giống như không có chỗ ở, một khi như vậy phải nghiên cứu người này.

Tìm ra biện pháp đối phó anh ta mới được. Bằng không, chúng ta đều trở nên bị động có phải hay không?

Diệp Phàm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.