- Vậy được, ngày mai tôi và anh cùng đi. Ở trong núi Xương Bối còn có món “hoang dã”, chúng ta mang súng đi kiếm một chút...
Còn về việc Đán Phi Tử, chúng ta dường như đều có cảm giác vô lực. Tuy nhiên, anh em chúng ta tuyệt đối không chịu thua.
Đán Phi Tử đơn giản chỉ là một người chết thôi, chẳng lẽ người sống lại còn sợ người chết. Hơn nữa, lần trước Diệp Phàm anh đi Trúc Hải, không phải có luyện hồn mộc gì đó sao?
Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng tham gia vào để đối phó với Đán Phi tử, giết ông ta không cần bàn bạc.
Lập tức Lang Phá Thiên đầy hứng thú.
- Ừ, tôi vẫn âm thầm sắp xếp người tìm kiếm địa điểm Không Động Thần cung. Tuy nhiên, cung Thần cũng thật sự thần bí. Từ trước tới giờ vẫn chưa nghe nói qua, mà ngay cả cái tên cũng không hiểu được.
Diệp Phàm nói.
- Việc này cũng bình thường, đó chỉ là chuyện của nhiều năm về trước. Hơn một ngàn năm nay, sự việc đã thay đổi. Có lẽ Không Động Thần cung đã sớm biến mất khỏi lịch sử rồi. Xã hội hiện đại, mọi thứ đều thay đổi, võ lâm đã suy tàn.
Lang Phá Thiên nói.
- Chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta cũng phải tiếp tục tìm kiếm.
Thái độ của Diệp Phàm kiên quyết.
- Đương nhiên là vậy rồi!
Lang Phá Thiên gật đầu nói.
Sáng ngày thứ hai, quân Nhất Lượng ở Bàn Sơn chạy về thủ đô.
Không lâu sau người canh gác hiểu được khu vực trong núi Xương Bối.
Từ xa chợt nghe thấy âm thanh binh linh đang thao luyện.
Lang Phá Thiên chỉ nhìn bằng hai mắt, người này không nghe được, vừa nghe sẽ hưng.
- Có muốn đi gặp trung đoàn của tôi không?
Lang Phá Thiên cười nói.
- Ha ha, còn sớm, trông thấy cũng không có gì.
Diệp Phàm cười nói, chiếc xe nhắm thẳng đi đến thao trường tập luyện.
Thấy buổi thao luyện sắp xếp hai trăm binh lính, một người con gái đang so đấu với một người lính nam, dùng Thái Cực quyền, người con gái này thật đúng là lợi hại, đẩy hai ba cái người lính nam liền ngã nhào xuống đất.
Liên tiếp vài người đều giống như vậy.
- Ha ha ha, vũ lực lạnh như băng. Vũ lực lạnh như băng.
Tất cả lính đều vỗ tay kêu lớn lên.
- Thế nào, có mạnh mẽ.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Không tồi, đúng là một nữ tử đã có nền tảng. Dường như có thân thủ tứ đến ngũ đẳng? Tuy nhiên, tên này có chút hàn người.
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, ngũ đẳng, là người trẻ tuổi thứ hai của doanh trịa chúng tôi trung tá Tiểu đoàn trưởng. Rất trẻ tuổi, chưa đến ba mươi. Lúc ấy vốn là không có khả năng, còn là con gái nữa. Sau đó tôi kiên quyết trình bày với cấp trên. Mẹ kiếp, người ta có bản lĩnh như thế nào nói ra có phải hay không?
Lang Phá Thiên nói.
- Như thế nào, giấu đi cho anh rồi. Bằng không, cho cung đầu liền gặp phiền toái.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha ha, anh nghĩ gì về người này? Cô gái này có lai lịch, xuất thân trong một gia đình lớn. Hơn nữa. Vừa vào doanh trại, trước đây cũng có chút tính cách.
Tuy nhiên, Cung Đầu biết rõ thân phận của cô gái. Cũng sẽ không bức cô ấy vào nhập đội. Dù sao, dù sao cũng phải chiếu cố nể mặt người nhà Lãnh gia chứ.
Lang Phá Thiên nói,
- Tuy nhiên, cô gái này chính là một con ngựa hoang bướng bỉnh bất tuân. Diệp Phàm anh chớ có chọc vào cô ấy. Bằng không, sẽ bị thương đấy.
- Lão Lang ơi lão Lang, anh không biết được tôi rất thích ‘ huấn ngựa’ sao?
Diệp Phàm khí phách,
- Tuy nhiên. Vì cái gì mà cô gái này đến đây. Hình như các gia tộc lớn trong nước ta không có họ Lãnh thì phải?
- Ha hả, tuy nói trong các gia tộc lớn của nước ta không có họ Lãnh. Nhưng mà, cũng không có nghĩa là trong bọn họ không có cán bộ cao cấp có phải hay không?
Lang Phá Thiên cười thần bí không bí mật
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cũng không có hứng thú muốn để lộ chuyện bí mật.
Ngay sau đó, chiếc xe jeep dừng lại trên bãi thao diễn.
- Tư lệnh Lang tới tồi.
Có một thượng tá tiến lên đón chào theo nghi thức quân đội.
- Lâm Toàn, luyện tập không tồi.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Tiểu đoàn trưởng Lãnh thật lợi hại, chúng tôi không phải là đối thủ của cô ấy.
Lâm Toàn cười nói.
- Không một ai trong các anh có thể là đối thủ của tôi.
Đúng lúc này, Lãnh Băng Băng hừ một tiếng. Phát hiện thấy Lang Phá Thiên đang đứng đằng sau cười.
- Tư lệnh Lang, chúng ta thử mấy tay xem thế nào?
- Tiểu đoàn trưởng Lãnh. Hôm nay tôi không quen tay sẽ không so với cô. Tuy nhiên, người bạn kia của tôi muốn đẩy tay Thái Cực với cô.
Lang Phá Thiên chỉ vào Diệp Phàm cười nói.
- Anh ta là ai?
Lãnh Băng Băng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt coi thường.
- Bạn của tôi, đồng chí Diệp Phàm, tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không.
Lang Phá Thiên nở một nụ cười liếc nhìn trộm một cái.
- Tổng giám đốc tập đoàn cũng tập Thái Cực, tám mươi phần trăm các động tác võ thuật đẹp, có cái gì giống như vậy. Đến lúc đó bị làm sao tôi không có thời gian đưa đi bệnh viện.
Sắc mặt Lãnh Băng Băng tỏ vẻ coi thường.
- Không sao, anh ta có tiền, tổng giám đốc cơ mà. Nếu bị thương không cần cô bồi thường.
Lang Phá Thiên cười nói.
- Thật là nhàm chán.
Trong lòng Lãnh Băng Băng coi thường Diệp Phàm
- Ha hả, Thái Cực quyền của cô cũng không tồi nhỉ. CHẳng qua vẫn còn một chút khiếm khuyết nhỏ.
Diệp Phàm lạnh nhạt cười, nhất thời, đã thu hút những người lính trẻ.
Có người kêu lên,
- Nói khoác thì ai mà chẳng làm được, hai trăm binh lính nam chúng ta không ai là đối thủ của Lãnh Doanh Trường cả. Anh em, cố lên, cố lên!
- Ha ha ha, đến lúc bị đánh gục đừng khóc gọi mẹ nhé.
- Tiểu đoàn trưởng Lãnh, người ta nói cô còn khiếm khuyến đó là nóng nảy.
Mà ngay cả thượng tá Lâm cũng có chút nổi cáu, cảm thấy đồng chí Tổng giám đốc Diệp cũng quá lớn.
- Trong vòng mười giây anh không bị ngục ngã tôi gọi anh là đại ca.
Lãnh Băng Băng bị kích động, giận dữ nhìn Diệp Phàm.
- Chỉ cần cô có thể đẩy ngã được tôi, tôi sẽ coi cô như em gái. Còn không, tôi không có hứng thú.
Diệp Phàm càng biểu hiện điên cuồng hơn so với cô gái.
- Cố lên cố lên.
Nhóm binh lính nhốn nháo.
- Mời Tổng giám đốc Diệp.
Lãnh Băng Băng duỗi tay ra mời ra giữa sân.
- Ha hả, tôi dùng một bàn tay còn cô dùng hai tay. Đến lúc đó đừng nói Diệp Phàm tôi ăn hiếp phụ nữ là được.
Diệp Phàm cười nói.
- Điên cuồng vừa thôi!
- Một tay, được được được, Tổng giám đốc Diệp, chỉ cần anh dùng một tay là coi như công bằng với Lãnh Băng Băng tôi. Lãnh Băng Băng tôi cho anh làm.
Lãnh Băng Băng vừa nói ra, ngay lập tức bầu không khí trở lên sôi nổi tới mức cực điểm.
- Xem ra, tôi dùng hai tay. Bằng không, tôi chính là ăn không tiêu.
Diệp Phàm nhún vai đi ra giữa sân.
Lạnh Băng Băng liền ôm quyền, hai tay hướng Diệp Phàm ra quyền.
- Ha hả, điểm khiếm khuyết vẫn là nóng nảy.
Diệp Phàm thở dài, chỉ hai đầu ngón tay về hướng Lãnh Băng Băng, bá địa một tiếng, Lãnh Băng Băng xoay ba vòng mới có thể đứng vững được.
Nhất thời mặt Lãnh Băng Băng đỏ bừng lên, nàng đứng lại. Vẻ mặt rất chăm chú. Nàng bị chọc giận, trong lòng giống như sắp nổ tung.
Nàng vừa ra song chưởng hướng tới người Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn bình tĩnh di chuyển hai ngón tay, lần này ngay cả bảy tám vòng cuối cùng Lãnh Băng Băng cũng không thể nào khống chế được ngã đặt mông xuống dưới đất.
- Đây mới là tinh hoa của Thái Cực quyền, hai ngón tay xoay tròn, có thể sinh ra sức đẩy rất lớn. Cô ấy, luyện tập thêm vài năm nữa đi.
Diệp Phàm vỗ vỗ vào y phục trên người, xoay người bước đi.
Lãnh Băng Băng ngơ ngác đứng ở giữa sân, trong lòng cảm thấy hết sức phức tạp.
- Thấy không, đây mới là cao thủ. Cho nên thôi, các anh phải tập luyện hàng ngày.
Lang Phá Thiên nói mấy câu sau đó đi cùng Diệp Phàm đến thẳng núi Xương Bối.
Sau lưng truyền đến tiếng Lãnh Băng Băng la nói:
- Họ Diệp kia, có gan lưu số điện thoại lại.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không để ý tới nàng.
Cứ tiến vào xe, Lang Phá Thiên cười nói:
- Diệp Phàm, có lẽ là anh sẽ gặp phiền toái rồi.
- Tôi chưa bao giờ sợ phiền toái cả.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha hả, tôi đây cũng không muốn nói nhiều.
Lang Phá Thiên nở nụ cười hai tiếng, không lâu sau vào trong động.
Diệp Phàm lại kiểm tra con rối một lần nữa sau chặng đường dài.
- Đã kiểm tra người này chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Kiểm tra thì đã kiểm tra, tuy nhiên, dường như đều là một chút tài liệu biến âm. So sánh với tài liệu ban đầu khác nhau rất lớn.
Nếu như ấn luôn nguyên vật liệu mà nói, giống như là một bó củi cùng với một số bộ phận của động vật đã quy tụ thành.
Tuy nhiên, các chuyên gia tổ năng lượng khoa học như thế nào không nghĩ ra, cách dung hợp tài liệu đó có thể chế tạo ra người rối như vậy.
Kỹ thuật này so với kỹ thuật phảng chân hiện đại hơn mấy chục lần.
Lang Phá Thiên nói.
- Đây là kết quả của cao thủ đã thay đổi.
Diệp Phàm nói.
- Người rối này có thể là do Đán Phi Tử làm ra không?
Lang Phá Thiên hỏi.
- Rất có thể là do ông ta làm, nhưng không nhất định là do ông ta làm ra. Người này rất thần bí, ở trong quan tài lại có một ít xương cốt.
Diệp Phàm nói.
Đối với người rối này, Diệp Phàm suy nghĩ nửa ngày. Phương pháp tạo ra người rối có thể học theo Tam Hóa đại sư. Chẳng qua công lực trước mắt của Diệp Phàm không đủ, có biện pháp nhưng không thi triển ra được.
Đúng lúc này, Lô Định Tông có phản ứng, nói:
- Diệp Phàm, anh thấy trái tim người này có phải là có vấn đề hay không?
Đúng vậy, tim của người này hình như là dùng tim động vật để thay thế.
Diệp Phàm nói.
- Không phải tim của động vật, hay trái tim người sống.
Lô Định Tông nói, nhất thời Diệp Phàm có chút sợ hãi.
Vì thế, đôi mắt ưng mở ra quan sát trái tim một cách tinh tế.
- Trong trái tim còn có một tia hồn khí.
Lô Định Tông nói.
- Có thể là tia hồn khí của Đán Phi Tử hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu như theo sự kiểm tra đo lường của tôi, hồn khí này phải là của con gái.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm hướng con dơi vào bên trong trái tim quan sát, đúng lúc này, Huyết cương bên hông tư nhiên lại dật dữ dội, không ngừng đung đưa.
Diệp Phàm thả Huyết Cương ra.
- Ông chủ, tôi muốn trái tim bẩn kia.
Huyết cương Thiền Mị nói.
- Tại sao chứ?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi cảm thấy nó rất quen thuộc, tuy nhiên, cũng không nghĩ ra là vì cái gì?
Thiền Mị nói.
Diệp Phàm dùng nội khí nhẹ nhàng lấy trái tim ra. Đúng lúc này, đột nhiên Huyết cương kêu lên một tiếng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi rất đau.
Huyết Cương nói.
- Tôi chỉ lấy trái tim ra, làm sao cô lại đau chứ? Chẳng lẽ trái tim này có quan hệ với cô?
Diệp Phàm nhất thời sợ hãi hỏi.
- Tôi cũng không rõ lắm, vừa rồi anh làm vậy, tôi cảm giác trong lòng rất đau đớn.
Huyết Cương nói.
- Tiền bối, chuyện này là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.