Quan Thuật

Chương 2094: Chương 2094: Hai anh em nhà họ Kiều đến




Đầu tiên là đội trưởng Câu cục thành phố ra trận, về sau không ngờ ngay cả quan quân cảnh vệ khu cũng dẫn người ra. Phải là người có năng lực lắm mới làm được như thế.

Hứa Tam Thiếu kiêu ngạo kia không phải bị đánh cho rất thảm, thanh danh tập đoàn Hoằng Hóa cũng sớm được biết, cho nên, nhóm làm việc ở Hồng Diệp bảo rất hưng phấn, cảm thấy ông chủ như vậy rất có giá trị.

- Tạm thời không cần thiết, đây là chứng cớ, làm sao có thể tự mình tiêu diệt. Tôi muốn để bọn họ tự mình tới thu thập, một lần nữa sắp xếp cho Hồng Diệp bảo của chúng ta.

Diệp Phàm lạnh như băng hừ nói, Lý Thành và Lý Tùng đều cảm giác được một luồng gió lạnh qua bàn chân. Trong lòng yên lặng vì Tập đoàn Hoằng Hóa mặc niệm một chút.

Lúc này, Lý Thành có chút giật mình ngộ ra một phần bản chất. Phỏng chừng lúc trước ông chủ Diệp không phải sợ phiền phức mà không dám ra mặt. Mà không lộ ra ý như thế.

Chính là muốn để người tập đoàn Hoằng Hóa xuống tay phá hư trước, sau sẽ xuất hiện trừng phạt bọn họ, cuối cùng, chắc chắn là bắt đền.

Hai mắt quản gia Lý Thành không khỏi có chút đổi màu, nhưng thật ra hy vọng ông chủ Diệp chỉnh tập đoàn Hoằng Hóa một chút. Tuy nhiên, Hoằng Hóa rất mạnh, cường thịnh cũng khiến quản gia Lý có chút lo lắng.

- Tiên sinh, nghe đồn tập đoàn Hoằng Hóa cùng nhà Hứa Tứ Cửu thành đông có quan hệ gì

Lý quản gia không kìm được nhắc nhở Diệp Phàm.

- Ồ

Diệp Phàm thực không hiểu cái gì là Hứa gia Tứ Cửu thành nhưng thật ra cũng vì cùng Tô gia va chạm mới hiểu được. Không khỏi ngạc nhiên một chút, nhìn Lý quản gia cười hỏi

- So với Tô gia thì như thế nào

- Tiên sinh, Bắc Kinh chúng ta lưu truyền tám đại gia mười tòa nhà lớn. Tô Gia Tứ Cửu thành cửa nam là một trong tám đại gia, Từ gia Tây Môn danh tiếng cũng không nhỏ

Hứa gia Cửa Đông có lẽ có quan hệ cùng Hứa Tam Thiếu, ở ven thành còn có nhà Hữu Lệ

Gần Hương Sơn có nhà họ Nhan, dưới chân Trường Thành có .. ngõ Cửu đại cách đó không xa có nhà Tây Môn… Còn Thập đại hoa trạch là để chỉ nhà Xuân trạch Hoa mãn.

Tòa nhà Hạ là nhà Hạ Tín, thu trạch… Đông trạch…

Lý quản gia đối với Bắc Kinh này thuộc như lòng bàn tay, thực bản lĩnh

- Lý gia như thế nào đối với các anh, nhà các anh thực ra cũng không đơn giản?

Diệp Phàm cười nói

- Tiên sinh nói đùa, khi còn triều Thanh nhà họ Lý chúng tôi còn được. Tuy nhiên, khi triều Thanh sụp đổ, toàn bộ đều chuyển dời đi nước ngoài. Nhà họ Lý ở kinh khó mà huy hoàng như ngày xưa

Lý Thành thở dài.

- Vậy không có gì, hưng thịnh kia cũng có thể chỉ là truyền thuyết. Thời cổ trải qua nhiều thế hệ, có triều đại nào vượt quá 500 năm?

Hoàng đế đều muốn nhà mình tọa vững chắc giang sơn, trên thực tế, giang sơn thay đổi là kết quả phát triển của lịch sử

Bởi vì, thời đại đó quốc gia là sở hữu tư nhân. Không giống như xã hội hiện đại là nhân dân làm chủ.

Với mọi người, nhân dân làm chủ sẽ là vĩnh viễn hưng thịnh

Diệp Phàm thuận miệng cười nói

- Đúng vậy!

Lý quản gia gật gật đầu.

Vừa định trở lại phòng, một chiếc xe quân sự dừng ở cửa chính. Tuy nhiên, bị bốn quân nhân mà Tư Mã Thanh để lại ngăn cản

- Diệp Phàm, sao lại thế này, nhà chúng ta như thế nào lại thành như vậy?

Kiều Viên Viên từ xe Gene chui ra, đang ở trên đám cỏ cách Diệp Phàm không xa, giọng nức nở hỏi. Cũng không biết cô làm sao biết được tin này, cho nên, cùng anh hai Kiều Thanh Dương chạy tới.

- Vào đi

Diệp Phàm ra hiệu cho thượng úy giữ cửa kia, thượng úy thấy Diệp Phàm đồng ý, cũng cho vào.

Chiếc xe đứng trên đám cỏ, Kiều Thanh Dương cùng Kiều Thế Hào đều từ trong xe đi ra. Hai người cau mày nhìn bốn phía lộn xộn

- Tôi nói Diệp Phàm này, nơi này sẽ không bị cướp đi chứ?

Kiều Thế Hào hỏi.

- Không khác biệt lắm

Diệp Phàm gật gật đầu, mấy người đi vào đại sảnh, phát hiện trong đại sảnh đều bình thường. Kiều Viên Viên mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô chạy một mạch đến phòng mình, không lâu sau mới đi ra. Phỏng chừng là kiểm tra xem có gì bị đập không, Diệp Phàm lén cười thầm trong bụng.

- Ai làm?

Kiều Viên Viên ngoan dịu như vậy không ngờ giống như một con cọp cái nhằm quản gia Lý Thành hô to.

Biệt thự Hồng Diệp cho tới bây giờ Kiều Viên Viên coi như là nhà của chính mình, ở trong suy nghĩ của cô, phỏng chừng nơi này đã hơn hẳn đại viện nhà họ Kiều. Dù sao, nơi này mới là chỗ của Kiều Viên Viên cô, là nơi hạnh phúc của cô và Diệp Phàm.

Có người đập nhà mình chẳng khác nào khiêu chiến một nữ chủ nhân quyền uy như cô, Kiều đại tiểu thư không phát hỏa mới lạ, con cừu này cũng biến thành con hổ.

- Phu nhân, là như vậy, hai giờ trước…

Lý Thành đầu tiên là nhìn Diệp Phàm một chút, thấy hắn hơi gật gật đầu, cho nên, mới thực sự đem sự việc tường thuật lại lần nữa.

Về việc Lý Thành hiểu chuyện, Diệp Phàm trong lòng âm thầm gật đầu. Đây mới là tố chất của quản gia, tuy nói nhà bị đập, nhưng được ông chủ Diệp Phàm đồng ý mới có thể nói.

- Không muốn sống sao, dám đập nhà em rể tôi. Tên đó là Hứa Tam Thiếu có phải hay không, bố đây nhất định phải khiến nó mất mặt. Tam Thiếu cái rắm, bố muốn cho nó biến thành Tam Trùng. Chơi không được nó sẽ làm con rùa.

Kiều Thanh Dương kỳ thật không giống phong cách Kiều Viễn Sơn, thật ra theo phong cách quân nhân của Kiều Hoành Sơn. Mở mồm liền mắng mỏ.

Hơn nữa, Kiều Thanh Dương có thể xưng là Thái tử đảng chân chính ở Bắc Kinh. Bạn bè của anh ta đều là người có uy tin hoặc con nhà giàu ở Bắc Kinh

- Được rồi, việc này vẫn nên nghe ý kiến của Diệp Phàm trước. Tiểu tử cậu vạn lần đừng phiền não, lòng tốt làm xấu chuyện đi.

Kiều Thế Hào quay đầu nhìn nhìn em họ Kiều Thanh Dương, rồi quát lên. Kiều Thanh Dương thật sự như là người hầu Kiều Thế Hào, cho nên, cũng tương đối sợ người anh họ này.

Bởi vì, quyền đứng đầu là anh ta, ngay cả quân chức quân hàm cũng không so được. Kiều Thế Hào so với Kiều Thanh Dương chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng anh ta đường đường là sư đoàn trưởng Hồng Kiếm

Là sư đoàn mới hợp thành, tiền đồ vô lượng. Lăn lộn thêm vài năm rất có thể trên vai sẽ thêm hai gạch bốn sao, từ một đại tá thành một “Nguyệt Nga”, một thiếu tướng.

Đây đương nhiên là giấc mộng của Kiều Thanh Dương. Tuy nhiên, Kiều Thanh Dương tạm thời còn cách mục tiêu này tương đối xa. Dù sao, tướng quân không phải mỗi quân nhân muốn lên đều có thể lên. Mặc dù là có “hậu phương”, cũng phải xem bản thân mình có khả năng làm tướng quân hay không.

- Diệp ca, anh nói xem như thế nào?

Kiều Thanh Dương quay đầu hỏi Diệp Phàm. Vốn Kiều Thanh Dương so với Kiều Viên Viên thì lớn hơn, anh ta nên gọi Diệp Phàm là em rể mới đúng. Tuy nhiên, Diệp Phàm quyền đứng đầu, Kiều Thanh Dương không thể không chịu thua. Chỉ có thể can tâm làm tiểu đệ gọi “Diệp ca”

Vài lần ở nhà họ Kiều gọi “Diệp ca” liền bị anh trai Kiều Báo Quốc châm chọc và cha mẹ trách mắng.

Tuy nhiên, Kiều Thanh Dương vẫn kiên trì theo cách gọi của chính mình. Kiều Viễn Sơn nghe qua vài lần cũng thành quen. Đây là cách của thanh niên thời hiện đại.

- Anh phải chỉnh Hứa Tam Thiếu, chỉ e tạm thời chưa có cách

Diệp Phàm cười cười

- Như thế nào nữa, tiểu tử kia chạy nữa sao?

Vẻ mặt Kiều Thanh Dương phẫn nộ.

- Không phải, cậu ta đã bị cảnh vệ khu đưa đi. Phỏng chừng nhất thời chưa thể về được. Tuy nhiên, cậu cũng đừng lỗ mãng, chạy đến cảnh vệ khu làm ầm ĩ. Phải trừng trị cậu ta, tôi tự có cân nhắc. Vừa rồi Lý quản gia không nói với cậu, đó là tôi bày mưu kế. Chỉ sợ tiểu tử cậu đi gây sự.

Diệp Phàm trên mặt tuy mỉm cười, nhưng mọi người ở đại sảnh đều cảm giác được một luồng gió lạnh

- Hừ, không thể để cậu ta thoải mái như vậy.

Kiều Viên Viên ngồi một bên đột nhiên hừ một tiếng.

- Yên tâm Viên Viên đừng nóng vội, em không thấy à, nếu không bày mưu đặt kế, Hồng Diệp bảo sao lại bị đập như vậy? Không cần nói bọn họ có mấy chục người, ngay cả trăm người, có ý nghĩa gì?

Diệp Phàm nói đến đây, sắc mặt thay đổi, khí phách tăng lên nhiều.

Kiều Thế Hào cùng Kiều Thanh Dương, Kiều Viên Viên đều hiểu được quyền đứng đầu thuộc về Diệp Phàm, nhưng thật ra cũng đều biết. Chỉ có điều Lý quản gia rất nghi hoặc khó hiểu, cuối cùng phỏng chừng là ông chủ Diệp Phàm kêu cảnh vệ khu lại đây xử lý việc.

- Vậy anh không biết xấu hổ còn nói, biệt thự Hồng Diệp bị đập thành dạng bi thảm như thế này, thể diện Diệp Phàm mất hết. Em chính là không hài lòng, anh nhanh chuẩn bị cho tốt, nhà chúng ta cũng vậy.

Kiều Viên Viên bất mãn liếc trắng Diệp Phàm một cái, nói một câu.

- Ha ha, mỗi người đều có diệu kế. Sẽ trả lại em một Hồng Diệp hấp dẫn hơn. Đến lúc đó, Diệp phu nhân ở đây sẽ nở mày nở mặt.

Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng

- Anh Phàm, có đẹp hay không thật ra với em không có nghĩa gì, mấu chốt ở thoải mái là được. Với chức vị của anh, vị trí của anh quyết định chúng ta phải khiêm tốn.

Một lãnh đạo địa vị cao có tòa nhà lớn như vậy, ai cũng sẽ hoài nghi. Tuy những cái này đều là dựa vào chính năng lực của mình.

Nhưng tiếng đồn mà nói, đầu tiên là anh đã để lại ấn tượng là một quan tham bất lương. Cho nên, ở nhà, em cần đầu tiên chính là thoải mái.

Để chính mình vừa lòng là được, cũng không cần chỗ xa hoa diễm lệ.

Lời nói Kiều Viên Viên rất chân thành, Diệp Phàm hiểu được, cô cũng không phải chỉ nói cho dễ nghe.

Bởi vì Kiều Viên Viên là đại tiểu thư nhà họ Kiều, cũng được rất nhiều đàn ông để ý. Tuy nhiên, cô cho tới giờ luôn khiêm tốn. Ở Bắc Kinh phỏng chừng một vài người biết đến ba chữ Kiều Viên Viên.

- Em xem anh lúc nào thì lên giọng quá

Diệp Phàm cười ha hả nói. Tuy nhiên, cũng đưa ánh mắt khinh miệt liếc Kiều Thanh Dương và Kiều Thế Hào. Trong lòng nghĩ còn không phải là lên giọng? Nhỏ tuổi nhất mà thấy mọi người gọi là “Diệp ca”, có thói quen làm lão đại.

- Diệp Phàm, tôi thấy biệt thự Hồng Diệp này còn kém một nơi hoạt động chân tay rất nhiều. Tuy nói biệt thự rất lớn, nhưng nơi luyện quyền rất chói mắt. Những người như chúng ta, mỗi ngày có phải đều phải luyện chút quyền cước phải không?

Kiều Thế Hào nói.

- Bánh mì là có, phụ nữ cũng có, luyện quyền cũng có

Diệp Phàm làm điệu nói, lại đưa Kiều Viên Viên một viên “long não”

Thấy không có gì trở ngại, mà Diệp Phàm lại không cho hai người nhúng tay, hai anh em nhà họ Kiều cũng liền lái xe đi rồi.

- Chúng ta đi ngủ đi Kiều đại công chúa

Diệp Phàm cười một tiếng giơ tay ôm lấy tiểu mỹ nhân.

- Ồ, Diệp Phàm, khi nào anh lại nghĩ tới cuộc sống đế vương. Còn đi ngủ, có cần kêu vài phi tử làm bạn không?

- Có chuyện tốt này đương nhiên cũng tốt…

Diệp Phàm nói thầm trong miệng một câu.

Sau khi tiến cung, động tác Kiều Viên Viên cũng quen thuộc, về mặt “cuộc sống hạnh phúc” khi phối hợp với người nào đó ngày càng hài hòa.

Hơn nữa, Kiều đại tiểu thư tốt xấu cũng có tam đẳng thân thủ. Sự mềm dẻo của thân thể phụ nữ bình thường không thể bằng được.

Giờ phút này, cô đang chơi cùng Diệp Phàm trò chơi hoạt động cao, cả người thành hai nửa, mà Diệp Phàm trên không trung điều một dây thừng, một bàn tay lôi kéo cao thấp phập phồng…

Súng bắn trúng mục tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.