Tiếng kêu thỏa mãn của Kiều đại tiểu thư xem ra còn lợi hại hơn cả tiếng sấm giữa ban ngày. Có khi lại âm ỉkéo dài, ngân vang trong căn phòng ngủ cách âm rất lâu, hoàn toàn ăn khớp theo Diệp Phàm xướng vang một khúc ca hạnh phúc và hoan lạc.
Thật lâu sau, tiếng thở dốc dần dần biến mất, tiếp sau đó là tiếng nước ào àoxối xả như thác lũ, “hai cái túi da người” nằm vật ra giường.
- Công phu tăng tiến không ít đó, ha ha!
Diệp Phàm đắc ý vần vũ với cặp tuyết lê cỡ trung của Kiều đại tiểu thư, đôi mắt đáng khinh kia du đãng một hồi mới thôi, cảm giác hạnh phúc vẫn còn chưa dứt.
- Kiều Viên Viên em chưa từng thấy sướng thế này?
Không thể ngờ được Kiều đại tiểu thư mặt đỏ ửng lại dám nói ra những lời này. Diệp Phàm lập tức ngây người, nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên mà không nói nên lời.
- Nhìn cái gì vậy, là nói với anh chứ không phải nói với người khác.
Kiều đại tiểu thư liếc trắng một cái hừ nói.
A…Cả hai tương đối thỏa mãn, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này điện thoại bỗng vang lên rất đúng lúc. Từ trên chiếc tủ đầu giường theo phong cách đồ cổ có chạm hình Hỏa thần kiểu Châu Âu, Diệp Phàm cầm lấy điện thoại xoa xoa bấm bấm một chút, hắnkhông khỏi tự nhủ thầm:
- Lão Cung thích giải quyết gì bây giờ vậy ta, đêm khuya khoắt còn không để người ta yên tĩnh. May là bây giờ mới gọi đến, nếu sớm một chút không phải hại người khác mất hứng rồi sao.
- Người ta có việc gấp mới gọi điện cho anh, tướng quân Cung không phải kẻ thối tha. Mau trả lời đi, anh cứ dông dài mãi.
Đoạn Kiều Viên Viên bảo tiếp:
- Em lấy cho anh chén trà sâm nhé!
- Vẫn là loại 50 năm hả?
Diệp Phàm lớn tiếng hỏi.
- Đâu ra chứ?
Kiều Viên Viên đáp lời rồi kéo lê chiếc váy dài đi xuống dưới lầu.
- Anh Cung, đã trễ thế này có chỉ thị gì sao?
Diệp Phàm trả lời điện thoại, thuận miệng hỏi.
- Chỉ thị nào, không có!
Cung Khai Hà đáp.
- Vậy tôi gác máy đây.
Diệp Phàm cố ý nói thẳng.
- Từ từ!
Cung Khai Hà hừ một tiếng, mỉm cười một tiếng rồi mới chịu nói:
- Thế nào, cậu Tư Mã Thanh kia không tồi chứ?
- Không tồi, là ý gì?
Diệp Phàm thực không hiểu rõ lắm tính toán của lão Cung nên hỏi lại.
- Cậu xem, tiểu Tư Mã người ta rất có tinh thần trượng nghĩa. Lúc ấy nghe nói nhà cậu bị đập, nghe nói là bị cưỡng chế phá dỡ. Lúc đó lập tức đã dẫn người tớixem có phải giải quyết hay không. Yên tâm, có cậu ta ra quân, tên Tam Thiếu kia chịu không nổi đâu.
- Vâng, có tinh thần trượng nghĩa. Tuy nhiên, ý của anh là gì?
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, trong lòng âm thầm cảnh giác. Trực giác cho Diệp Phàm biết trong lời nói của lão Cung có chút kỳ lạ.
- Ha ha, cậu lại nữa rồi, Cung Khai Hà tôi làm việc gì cũng đều phải có mục đích sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu nghĩ...
Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Không đúng vậy sao?
Diệp Phàm không tin lời lão già này. Cung Khai Hà không có việc thì sẽ không tìm tới hắn, câu “không việc không trèo lên tam bảo điện” áp dụng rất đúng với những người bận rộn như ông ta.
- Cậu xem, cậu bảo Bộ quốc phòng nghiên cứu bảng hiệu thì tôi đã lập tức cho đi làm. Mà đồng chí bên Bộ quốc phòng tôi cũng đã phái tới. Cậu Tư Mã kia không tồi, là người chính nghĩa, hơn nữa, cậu thấy không, ra tay quyết đoán. Nghe nói thực lực Hứa Tam Thiếu rất đáng gờm, vạy mà Tư Mã người ta cũng dám ra tay. Thanh niên như vậy là hạt giống tốt, có phải nên bồi dưỡng một chút hay không?
Cung Khai Hà rốt cuộc đã lòi ra cái đuôi.
- Vậy phải cảm ơn anh. Cung tướng quân, tuy Tư Mã đích xác là không tồi. Chỉ có điều, về bồi dưỡng, đó là chuyện bên quân đội các anh. Nghe nói người ta nhận chức ở cảnh vệ khu, muốn đề bạt thêm trọng trách, Diệp Phàm tôi không có năng lực này. Dù sao cũng không thể bảo tôi là chủ nhiệm phòng Đốc tra mà lại đi cho anh ta cái mũ quan bên quân đội có phải hay không?
Diệp Phàm cùng lão Cung đùa vui.
- Cậu còn chưa nhìn ra sao?
Cung Khai Hà đột nhiên trở lên vô cùng kinh ngạc.
Giả bộ, lão già ông chỉ giả bộ thôi…Diệp Phàm trong đầu khách sáo một câu, miệng cũng vô cùng nghi hoặc hỏi:
- Nhìn ra cái gì, quái nhỉ, Tư Mã Thanh chỉ là một thiếu tá quan quân bình thường, chẳng lẽ anh ta không phải là thiếu tá mà là thiếu tướng, điều này, hình như không có khả năng. Chẳng lẽ anh ta có gia thế không tầm thường, là người nào đó đứng phía sau?
- Tiểu tử, cậu định lòe tôi sao?
Cung Khai Hà có chút tức giận, khẩu khí nặng thêm không ít.
- Tôi nào dám, anh còn không lấy mất cái mũ quan của tôi hay sao?
Diệp Phàm đáp. Giọng điệu rất bình tĩnh.
- Tiểu tử cậu, thật sự là quá đáng.
Cung Khai Hà thiếu chút nữa bị nghẹn, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cậu xem, đồng chí Diệp Phàm. Tư Mã Thanh ra tay có phải rất có lực hay không, hơn nữa, chiêu thức thật sự trầm ổn không đắn đo. Là một đồng chí có bản lĩnh cao.
- Việc này, tôi không thấy. Lúc ấy mắt tôi chỉ thấy biển hiệu Hồng Diệp của tôi bị Hứa Tam Thiếu đập ra từng mảnh, tôi nào có rảnh để đi xem quyền cước công phu gì.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, cuối cùng cũng đã rõ, đồng chí Cung đơn giản là muốn kêu hắn bồi dưỡng miễn phí một cao thủ. Việc khổ sai này tuyệt đối không thể tiếp nhận.
- Sớm biết thế thì Tư Mã không nên tới, để người ta đập béng biệt thự của cậu đi cho thỏa đáng.
Cung Khai Hà tức giận hừ nói.
- Vậy không được tốt đâu, tôi có nhà mới nào mà ở đâu?
Diệp Phàm nói. Trong lòng nghĩ muốn tức chết lão già này. Cả ngày không có việc gì chỉ nhìn chằm chằm viên thuốc Cửu Long trong túi
hắn.
- Được rồi, trở lại chuyện chính. Đồng chí Diệp Phàm, mặc kệ nói như thế nào, Tư Mã Thanh có thể vì biệt thự Hồng Diệp các cậu dốc ra rất nhiều sức lực có phải hay không?
Cung Khai Hà hỏi.
- Vâng, là có chút công sức. Tuy nhiên, tôi không gọi anh ta tới. Hơn nữa, anh ta hình như còn làm rối kế hoạch gốc của tôi ra.
- Vậy người ta đến giúp cậu ngược lại là phí công bắt chó đi cày sao?
Cung Khai Hà hừ giọng nói.
- Có thể nói vậy!
Diệp Phàm nói thẳng không hối hận.
- Cậu nói ra được câu đó cơ à?
Cung Khai Hà gắt hỏi.
- Rất đơn giản, tôi chính là hy vọng Hứa Tam Thiếu xuống tay độc hơn chút, tốt nhất là đập nát nhà tôi ra.
Tôi đang muốn một tòa nhà hoàn toàn mới kết hợp cổ điển và hiện đại tạo thành một khối biệt thự. Biệt thự này chính xác thì cũng đã lâu rồi, dùng cũng có chút không thoải mái.
Thật nực cười thay, tay Tư Mã kia vừa đến, hết thảy kế hoạch đều bị anh ta hủy mất. Hơn nữa, ngay cả tấm biển tôi mời sư bá họ Phí viết cũng bị đập vỡ. Trong phòng cũng không đập đến cái gì cả.
- Này, tôi rất thảm có phải hay không? Cửa hiệu bị đập, bên trong lại không đập, việc này, có thể lấy được bao nhiêu tiền bồi thường.
Diệp Phàm tỏ vẻ không nghĩ đến liêm sỉ.
Lão Cung thiếu chút nữa là phát điên lên, tuy nhiên, rốt cuộc lão ta cũng không nổi nóngmà ngầm cân nhắc lợi hại, rồi hỏi:
- Đó là do Phí Thanh Sơn đích thân viết?
- Đúng vậy, dạo trước tôi lấy thứ gỗ tốt nhất đến nhờ Phí sư bá, mất rất nhiều công sức mới làm xong.
Phải biết rằng, sư bá tôi cho tới bây giờ là người khiêm tốn, muốn cầu được ông vẽ một bản đẹp còn khó hơn lên trời.
Huống chi đây là viết chữ, này có thể gọi là báu vật. Cái này quý lắm, vậy mà đã bị Hứa Tam Thiếu làm hỏng rồi.
Đã hủy thì hủy hoàn toàn có phải hay không. Đằng này, bên trong còn chưa kịp hủy đã bị tay tiểu Tư Mã kia phá hỏng.
Nửa vời như vậy quả thực là khó chịu.
Diệp Phàm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
- Đã hiểu…
Cung Khai Hà ha hả cười gượng một tiếng.
- Anh hiểu cái gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu rất quỷ quyệt, rõ ràng biết là khó mà vẫn mời được Phí Thanh Sơn viết chữ, vì sao thời khắc mấu chốt không ra tay bảo vệ. Không cần nói tôi cũng biết, cậu là cao thủ cửu đẳng, Hứa Tam Thiếu mang theo một đám người cỏn con mà sợ hãi sao?
Cung Khai Hà châm chọc.
- Đương nhiên là không, ở trước mặt tôi, giống như con kiến.
Diệp Phàm lại vênh mặt lên.
- Vậy là đúng rồi, điều đó cho thấy, bút tích Phí Thanh Sơn là cậu cố ý để Hứa Tam Thiếu đập.
Đến lúc đó, cậu đòi một bản như vậy, ha ha, Hứa Tam Thiếu có thể thật sự phiền não. Bút tích giống như cao thủ Phí Thanh Sơn, có mấy người có thể viết ra.
Nội kình hóa chỉ, viết nên bốn chữ “Biệt thự Hồng Diệp” , khí phách biết bao. Giờ thì tôi đã hiểu được đồng chí Tiểu Diệp xảo trá ra sao.
Thì ra là thế, thật không thể ngờ, đồng chí Tiểu Diệp học được chiêu này từ khi nào vậy? Khâm phục, Cung mỗ khâm phục không ngừng đó.
Cung Khai Hà nói.
- Ha ha, tôi lấy lại cái tôi nên lấy, như thế nào gọi là xảo trá. Có bản lĩnh cứ bảo Hứa Tam Thiếu đi cầu Phí Thanh Sơn là được.
Diệp Phàm cười khan một tiếng.
- Việc này tôi mặc kệ, tuy nhiên thôi! Việc này khẳng định cậu không tiện ra mặt. Chi bằng, có khi nào cần Tư Mã làm giúp không.
Người thì hiện tại đang ở trong tay cảnh vệ khu, tuy nhiên, Tư Mã Thanh chỉ là một thiếu tá tham mưu, có thể chống lại được tập đoàn Hoằng Hóa của Hứa Tam Thiếu, bóc trần các mối quan hệ hay không vẫn còn là điều khó nói
Thể diện tập đoàn Hoằng Hóa không nhỏ, họ nói lãnh đạo cảnh vệ khu ra mặt một chút, lãnh đạo lại đi gõ mặt Tư Mã Thanh một chút, chuyện đó là hoàn toàn có khả năng.
Đến lúc đó, Tư Mã liệu còn không chịu thả người. Ha ha, đồng chí Diệp Phàm thực sự chính mình xắn tay áo ra trận. Lúc đó sẽ có thể náo nhiệt lắm đây, chủ nhiệm phòng Đốc tra trung ương có được một tòa biệt thự cổ xa xỉ cao cấp, điều đó không để lại vết hằn trong suy nghĩ của mọi người sao?
Đến lúc đó, phỏng chừng, tổ chức kiểm tra kỷ luật quốc gia cũng đến góp vui. Đồng chí Diệp Phàm cậu cũng hiểu được mà.
Đúng rồi, còn có nhóm đối thủ của cậu, khẳng định lợi dụng thời cơ xuống tay, đen cũng nói thành trắng. Tuy cuối cùng cậu cũng không việc gì, nhưng quá trình này, cũng làm cậu tương đối khó chịu.
Hơn nữa, cậu mỗi ngày không thể tránh được có người đến làm phiền, cậu còn là tiêu điểm của giới truyền thông, chẳng phải là một bản nhạc vui sao.
Cung Khai Hà không ngờ lại vui trước viễn cảnh người khác gặp họa.
- Lão Cung, không nên vui vẻ như vậy khi người khác gặp họa?
Diệp Phàm có chút buồn bực, đổi giọng nói.
- Có lẽ khi điều tra ra, người ta sẽ biết được thân phận của tôi, vậy lãnh đạo cảnh vệ khu không chẳng lẽ không suy xét đến tôi là chủ nhiệm phòng Đốc tra một chút. Mà nhà họ Hứa cũng không sợ hãi sao? Cho nên, bọn họ vừa nghe, có lẽ sẽ đi bồi thường cho tôi trước, căn bản không cần tôi ra mặt. Hơn nữa, thể chế bên trong ai mà không hiểu được. Chức vị của tôi vẫn còn tỏa sáng được.
- Sáng cái rắm! Cậu còn thật sự nghĩ mình là cái “Sừng” khó lay chuyển có phải hay không? Chủ nhiệm phòng Đốc tra là cái gì? Về Tập đoàn Hoằng Hóa tôi vừa bảo người điều tra qua, nghe nói có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa là gia tộc dạng gì, đó là gia tộc cùng cấp với nhà họ Tô. Hơn nữa, người nhà họ Tô chú trọng phát triển kinh doanh, ở trong khối quan trường cũng không có bao nhiêu người trực tiếp quản lý. Đương nhiên, bọn họ có tiền, mạng lưới quan hệ cũng không nông.
Tuy nhiên, thông qua thủ đoạn khác mở rộng mạng lưới quan hệ không giống với quan hệ do chính mình bồi dưỡng từ con cháu gia tộc đi ra.
Cung Khai Hà không ngờ nói lời thô tục, rồi tạm dừng một chút.