Quan Thuật

Chương 656: Chương 656: Hai con hổ cắn nhau, con què con bị thương.




- Chơi Golf, cái đó chỉ là đánh quả bóng đúng lỗ, ông đây dùng gậy tre cũng có thể đánh sang tận nước Mỹ. Lúc trước lần đầu tiên liên tục đánh vỡ một thùng cầu, vô vị.

Thiết Chiêm Hùng trong lòng lắc đầu nói không chút hứng thú nào.

- Đừng nói là nước Mỹ nhỏ tí teo, mà đến tận vũ trụ cũng dễ dàng

Diệp Phàm tâng bốc thêm.

- Cậu nhóc này, miệng cậu trơn tru quá

Thiết Chiêm Hùng tưởng tượng lại, cảm thấy thằng nhóc này có chút kỳ lạ, phải có chuyện gì mới bảo mình đi đánh Golf, cười nói

- Này ông em, có phải muốn lừa tôi đi đánh Golf để làm cái gì đó phải không?

- Em nào dám, anh Thiết là ai chứ, dậm chân một cái, trái đất cũng phải run rẩy

Diệp Phàm bật cười ha hả, được tâng bốc trong lòng Thiết Chiêm Hùng vô cùng thoải mái.

- Thôi đi, tôi nhất thời chưa quay về Thủy Châu được, gần đây công việc của Tổ đặc nhiệm A rất nhiều, mà tôi vừa mới phục hồi sau khi bị thương đã bị Thủ trưởng Trấn bắt đến làm lao công.

Nói là thiếu người làm, các vệ sĩ Trung Nam Hải đều lấy đi một nửa. Các ủy viên Bộ chính trị đi nước ngoài có khi cũng không đưa ra được cao thủ ngũ đẳng để bảo vệ. Ôi..

Thiết Chiêm Hùng thở dài.

- Không thể nào, anh Thiết, điều kiện để trở thành tổ viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A là một cước có thể đập gãy bốn viên gạch xanh, cũng là tứ đẳng bậc Khai Nguyên. Tuy nói tổ viên chính thức của tổ đặc nhiệm A không nhiều, thì cũng năm mươi người, nhưng ngũ đẳng hẳn không ít, sao mà lãnh đạo nhà nước ra nước ngoài mà không có người đi bảo vệ được, như thế là thế nào?

Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.

- Người anh em, anh nói với chú chính là nói thật. Người thì có năm mươi người, tuy nhiên, nhiệm vụ gần nhất làm bị thương năm người, toàn bộ phải lui về quân đội hoặc về địa phương công tác. Hiện tại Tổ đặc nhiệm A của chúng ta chỉ còn 48 người, còn không đến năm mươi người. Chỉ còn bằng đấy người, nếu đi nước ngoài bảo vệ hết thì cũng không đủ

Thiết Chiêm Hùng vẻ mất mát và lo lắng.

- Thế sao không nhanh chóng nhận thêm người?

Diệp Phàm cũng nóng lòng, tuy chính mình không công tác ở Tổ đặc nhiệm A, nhưng rất quan tâm đến chuyện của Tổ đặc nhiệm A.

- Tuyển người, tuyển người ở đâu đây. Cao thủ tứ đẳng ở Trung Quốc chúng ta toàn bộ cũng không đến 200 người.

Nhà nước có thể tuyển 50 đã là tốt rồi, dù sao cũng phải để lại vài người cho người ta chứ. Gần đây tình hình có chút thay đổi, các cao thủ nước ngoài thường xuyên lấy danh nghĩa du lịch, cải trang đi vào nước ta.

Mà một số cao thủ của chúng ta cũng thường xuyên đi nước ngoài. Cả đám đều tính tình rất bạo, vừa thấy mặt đã đưa tay định khiêu chiến, giống như những người nay trời sinh đã hiếu chiến vậy.

Nghe nói trong xã hội thượng lưu, tứ đẳng trở lên đã đánh nhau mấy trận, làm cho bị thương vài người.

Nói ngay như trận chiến ở Chicago Hoa Kỳ, mấy ngày trước một đệ tử của Võ Đang cùng với một bang xã hội đen ở Chicago có xung đột, cuối cùng bị đánh tàn phế hai chân.

Một cao thủ tứ đẳng, thành người tàn phế, hiện tại chỉ có thể ngồi xe lăn.

Thiết Chiêm Hùng vừa nói đến đây, Diệp Phàm không chịu nổi nói:

- Võ Đang là Bắc Đẩu Thái Sơn, sao lại như rùa rụt đầu vậy thật là,

- Đương nhiên không thế, Trung Quốc chúng ta là cái gì, chưa bao giờ sợ phiền phức. Chưởng môn Võ Đang Trương Thiên Lâm gọi thêm vài người bạn đến Chicago, thật ra cao thủ Võ Đang cũng không nhiều, nói hàng đầu cho dễ nghe thôi.

Chính chưởng môn Trương Thiên Lâm đẳng cấp so với anh cũng không khác mấy, lục đẳng thôi. Nhưng thật ra có Trương Vũ Trần, nghe nói đã 115 tuổi, nghe nói là siêu cửu đẳng, cao thủ thập đẳng.

Nhưng nói sao thì đó là trong truyền thuyết, tuy nhiên, chưa ai gặp người này cả, có lẽ trình độ của chúng ta còn chưa đủ, không thấy được người thật.

Toàn bộ phái Võ Đang, ngũ đẳng có hai người, tứ đẳng có tám người, còn lục đẳng có Trương Vận Ba, cũng đã 95 tuổi,

Thiết Chiêm Hùng đưa ra thực trạng của phái Võ Đang lừng lẫy.

Nghe lên thật sự làm người ta có chút khiếp sợ, ngoại trừ người trong truyền thuyết Trương Vũ Trần, còn lại không có ai đạt đến thất đẳng. Phái Võ Đang sao lại đến nông nỗi này, thật không tưởng tượng nổi.

Diệp Phàm trong lòng kêu lên, quả thật không thể tin nổi, nói:

- Có lẽ bọn họ còn có cao thủ thất đẳng, bát đẳng ẩn nấp đâu đó. Tuy nhiên, anh Thiết, trận chiến kết quả thế nào?

- Kết quả thế nào? Hai bên đều bị thương, tuy rằng Võ Đang chiếm một phần thắng, hoàn toàn phá hủy bang xã hội đen đó, nhưng Võ Đang còn có 8 cao thủ tứ đẳng thì bị thương ba người.

Còn vị trưởng lão 95 tuổi kia nghe nói sau trận chiến này cảnh giới cũng bị lui đến tứ đẳng, muốn khôi phục lại, tuyệt đối không thể, chỉ chờ nhập quan tài là được.

Hiện tại Võ Đang còn có người nào đâu, ngoại trừ chưởng môn lục đẳng, chỉ còn hai cao thủ ngũ đẳng, năm cao thủ tứ đẳng. Ôi... Cậu nói xem, Tổ đặc nhiệm A của chúng ta muốn nhận người cũng không nói nên lời.

Ngay cả hai cao thủ ngũ đẳng kia tuổi cũng đã trên dưới sáu mươi, không phải về Tổ đặc nhiệm A dưỡng lão lấy tiền chơi à?

Thiết Chiêm Hùng nói rõ lý do, nhưng thật ra làm Diệp Phàm bình tĩnh trở lại.

- Còn không bằng đến lúc đó mời Trương Vũ Trần, một người có thể quét sạch một bang xã hội đen của Chicago, làm gì để đệ tử bị thương, rất đáng tiếc.

Diệp Phàm thở dài nói, có chút đau lòng.

- Cậu suy nghĩ hồ đồ, giang hồ có quy tắc của giang hồ. Mặc dù là xã hội hiện đại, giang hồ vẫn tồn tại quy tắc riêng, chỉ là không lộ rõ, người thường không biết thôi.

Xã hội đen giống như giang hồ ngày xưa thu nhỏ. Không cần nói Trương Vũ Trần đại sư là người trong truyền thuyết, dù có là người thật sự thì một người như vậy cũng sẽ không ngẩng đầu đi làm một việc cho một đứa trẻ.

Trung Quốc chúng ta có cao thủ siêu đẳng cấp 10, chẳng lẽ Hoa Kỳ người ta không có? Trương Vũ Trần ra mặt thì siêu đẳng của người ta ngồi xem chắc.

Hai nhân vật ngang cấp đều không ra mặt. Để đệ tử của mình đi gây rối, đây chính là quy tắc ngầm của giang hồ

Thiết Chiêm Hùng giọng điều bề trên, nhưng thật ra là đang dạy dỗ Diệp Phàm.

- Ồi, hóa ra là thế, hơn nữa, mặc kệ chuyện phiền lòng này, Anh Thiết, viên thuốc của anh đã chuẩn bị xong, anh khi nào mới có thời gian về Thủy Châu để lấy.

Có lẽ có thể giúp anh khôi phục đến thời kỳ lục đẳng đỉnh cao.

Diệp Phàm tung ra một câu nói, thật ra có thể làm cho Thiết Chiêm Hùng chấn động trong lòng, kêu lên:

- Thật sự là anh em tốt! Anh lập tức bảo Trương Cường mang đến Bắc Kinh cho anh, Không anh sẽ tự mình về lấy, lập tức lên đường, ha ha ha..

Anh ta cười vang trên điện thoại, vừa nghe nói có thể khôi phục bậc cảnh giới, suy nghĩ cũng lung lay.

- Chủ nhiệm Diệp, gần đây ghềnh Quỷ Anh phát triển rất rốt. Gần đây Chủ tịch công ty giấy Thủy Châu Hồ Thế Lâm lại giới thiệu thêm ông chủ Họ Trương đến Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta.

Tổng giám đốc Trương nói hoàn toàn là vì nể mặt chủ tịch Hồ, mà Chủ tịch Hồ trước mặt Bí thư Cổ và Chủ tịch Vệ lại nói là hoàn toàn vì nể Chủ nhiệm Diệp mới đến đây đầu tư.

Hiện nay hợp đồng đã ký kết xong, giai đoạn đầu đạt tới hai mươi triệu, thật sự là một khoản kinh phí lớn

Đoàn Hải báo cáo với Diệp Phàm qua điện thoại.

- Tốt, thế này thì đầu tư vào khu công nghiệp Quỷ Anh của chúng ta lo gì không vượt qua trăm triệu.

Bởi vì không có số liệu cụ thể, Diệp Phàm chỉ có thể ước lượng.

- Đã sớm đạt được trăm triệu, hiện là con số cụ thể là hơn một trăm ba mươi triệu. Ở buổi tiệc mừng công, Bí thư Cổ liên tục khen ngợi Chủ nhiệm Diệp làm việc tốt, nói anh là một người tài giỏi...

Đoàn Hải tâm trạng cũng đang rất hào hứng báo cáo tiếp.

- Đây là công lao của toàn cán bộ công nhân viên Khu kinh tế Lâm Tuyền, không phải của một mình tôi có thể làm được

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Tuy nhiên, Chủ nhiệm Diệp, lúc đó Bí thư Cổ khen anh, Phó chủ nhiệm Trương có chú, có chút...

Diệp Phàm vẻ khó nói.

- Có chút gì nói thẳng ra xem nào, Đoàn Hải, chúng ta còn ngại gì?

Diệp Phàm trong lòng lo lắng, thầm nhủ “Có phải Phó chủ nhiệm thường trực Trương Quốc Hoa đố kỵ với Lâm Tuyền mà sinh sự”

- Phó chủ nhiệm Trương nói là việc thu hút đầu tư công lao hoàn toàn thuộc về Bí thư Cổ, Chủ nhiệm Diệp đang học ở trường Đảng, nên không có quan hệ nhiều lắm.

Ý là như thế, tôi lúc đó cũng hơi say, không thể nói rõ được.

Bí thư Cổ vừa nghe thấy liền vỗ vai Trương Quốc Hoa, cười nói: “Quốc Hoa nói rất đúng, nếu bàn về công lao thì lần này công lao thuộc về cậu, cậu hiện nay mới phải là nhân vật số một đang phụ trách công việc của Khu kinh tế Lâm Tuyền, đạt được thành tích như vậy, đương nhiên công lao đầu tiên là của cậu.”

Đoàn Hải nói có chút tức giận.

- Được rồi, dù sao tôi cũng không ở nhà, công lao này thuộc về ai cũng không sao cả, chỉ cần làm cho Khu kinh tế Lâm Tuyền có thể phát triển, dân chúng cũng được nhờ, không cần nghĩ là vì ai

Diệp Phàm thản nhiên nói, trong lòng thầm mắng Cổ Bảo Toàn. Rõ ràng chuyện này là mánh lới.

Đến bây giờ Diệp Phàm cảm thấy nguy hiểm càng lớn, cảm giác rằng mình và Cổ Bảo Toàn giống như càng chạy càng xa, không có điểm giao nhau.

Hắn lẩm bẩm nói:

- Chủ tịch Hồ không phải là vì muốn mình ra tay giải quyết căn bệnh trên người của con hắn nên mới làm vậy, nhưng hiện nay thời cơ chưa đến, đơn phương độc mã đi Hải Nam tìm Câu Trần Âm Quỳ người đạt hàng cao thủ thất đẳng đã hai năm nay phần thắng không phải là lớn.

Nghĩ vậy vẻ mặt cười khổ, cảm thấy vì chính mình, Chủ tịch Hồ mới đến đầu tư vào Khu kinh tế Lâm Tuyền, cuối cùng có ai hiểu được đâu, thật chua xót.

Nhân lúc mình không ở nhà, một số người ở Khu kinh tế Lâm Tuyền đã nhận đấy làm công lao của mình, con mẹ nó, chẳng là chuyện gì? Trương Quốc Hoa là cái gì? Diệp Phàm này làm ra bao nhiêu chuyện, không thể lấy được sự tín nhiệm của Cổ Bảo Toàn sao.

Cổ Bảo Toàn và Trương Quốc Hoa kết hợp đánh cắp công lao của mình, đúng với câu tục ngữ “Hái quả đào”

Xem ra làm việc không chỉ là cố gắng hết sức, cố gắng hết sức cũng không được, hơn nữa còn dễ bị người khác đố kỵ, rước lấy sự bực mình

Diệp Phàm hung hăng mắng một câu

- Thế đạo quỷ quái!

Ngày 15/6/1996 đúng vào thứ Sáu

Trường Đảng có quy định, trừ buổi tối của ba ngày lễ, các ngày khác học sinh đều phải ở trong trường.

Thiết Chiêm Hùng về đến Vịnh Lam Nguyệt của Thủy Châu, vừa lấy được Lôi Âm Cửu Long Hoàn đã muốn chuồn ngay về Bắc Kinh để khôi phục đột phá cảnh giới cũ.

Giống cao thủ lục đẳng khôi phục tính đột phát, bên cạnh phải có một cao thủ bát đẳng bảo vệ, nếu không nếu xảy ra chuyện gì cũng không ai cứu được hắn.

Tuy nhiên bị Diệp Phàm kiên quyết giữ lại, nói muốn qua anh ta mời Phó Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào đi đánh Golf.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.