- Từ đã đại ca, hay là tha cho em đi! Em... ha ha.. Vẫn thích nơi này. Hồng Kông là thiên đường mua sắm, hàng hóa ở đây có thể làm người ta hoa mắt, hơn nữa con gái xinh của các nước tập hợp ở đây, ôi... chính là tiền bao ít nên cảm giác khó chịu.
Tề Thiên vội vàng nói, Diệp Phàm biết thằng nhóc này giả vờ.
- Tiền bao, tiền bao của cậu còn ít sao? Cảnh sát Hồng Kông trả lương cho cậu không ít đâu.
Tổ đặc nhiệm A cũng trả cho cậu tiền lương, phụ cấp lưu trú cũng khá. Cậu làm một tháng bằng tôi làm một năm ở Ngư Dương.
Còn lo thiếu tiền bao, suy nghĩ này không được. Chúng ta là nhân viên chính phủ, đương nhiên không thể so sánh với mấy người giàu có được. Con gái xinh thì nhìn là được rồi, chúng ta không thể vui thú thưởng thức được, chỉ nhìn thì không cần tiền.
Diệp Phàm nói một cách hài hước, rồi vui vẻ.
Cười nói:
- Nếu cần tiền bao thì dễ dàng, Thái Y Tuyết đối với cậu có chút tình cảm, người ta có tài sản đến mấy trăm triệu. Theo cô ta để lấy chút tiền cũng đủ cho thằng nhóc như cậu tiêu tốn một thời gian. Chỉ cần hầu hạ cô thật thoải mái, còn để cô buồn thì không có tiền, ha ha ha.
- Cô ta… đại ca đừng nói đến cô ta, có tiền em cũng không thèm, hừ! Em tình nguyện làm ma cà bông. Còn muốn em lấy lại, không có đâu! Em nhổ vào!
Tề Thiên nói độc, xem ra vẫn còn tức giận tổng giám đốc tập đoàn Kim Thế Giới từ lần trước vẫn chưa quên.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, tùy cậu. Tôi muốn hỏi một chút, cha cậu ham mê cái gì?
Diệp Phàm mặt dày hỏi.
- Sở thích à? Đại ca, anh có phải …. Ha ha…
Tề Thiên cười vang qua điện thoại, xem ra cũng đoán được suy nghĩ của Diệp Phàm.
- Ôi, chúng mình là anh em, anh nói thật, gần tới lớp học sẽ có cuộc bầu lớp trưởng..
Diệp Phàm nói chuyện lớp học ở trường Đảng. Tề Thiên không phải là người ngoài, cũng không phải nói dối hắn cái gì.
“Hứa Thông, lại là thằng khốn đó, giờ không ngờ lại có cả Chu Chí ở Thương Hải nữa.
Nghe đại ca nói vậy, vị trí lớp trưởng kia chắc chắn khó khăn đối với anh. Xem ra cũng không có gì lạc quan lắm, sự thật đúng là tàn khốc như vậy.
Nhìn hoàn cảnh của anh, gia đình cũng không được tốt, không có tiền, đương nhiên, tính cách thì không có gì đáng chê trách rồi.
Quan trọng là đại ca đối với vị trí lớp trưởng này là tình thế bắt buộc. Nếu muốn dùng bố mình để nổi bật, cho các bạn học hiểu lầm phải chọn thời cơ thuận lợi mới được.” Trong điện thoại Tề Thiên cũng im lặng, xem ra đang suy nghĩ chuyện gì.
Một lúc lâu sau, y lắc đầu nói:
- Bình thường cha em chỉ thích đánh Golf, chơi cờ vua. Những cái này hình như đại ca đều không thích, khó lắm. Nếu trực tiếp mời ăn cơm thì không có thời gian, khó lắm.
- Golf thì tôi không biết gì, đừng nói là đánh. Tuy nhiên, nếu muốn làm quen với cha cậu thì tôi tập cũng không sao.
Diệp Phàm trong lòng nguội lạnh, nghĩ ra biện pháp.
Tề Thiên đột nhiên kêu
- Em thật ra đã quên Phi Đao của đại ca, dựa vào Phi Đao của anh thì đánh Golf rất tuyệt. ha ha… Việc này tốt rồi, nghe cha em nói tuần này sẽ đi đánh Golf, nghe nói là muốn tiếp khách, mà người khách này lại đặc biệt thích đánh Golf.
- Khách từ Bắc Kinh đến, xem ra là cha cậu muốn luyện trước. Vậy cậu nói xem, nếu tôi mời cha cậu đi đánh Golf thì sẽ chuẩn bị gì?
Trong lòng Diệp Phàm không có gì lo lắng.
- Tuyệt đối không thể, không phải là không thể đi cùng, mà cấp bậc của anh thấp, không làm cho cha em hứng thú. Đánh cùng ông ít nhất cũng phải Thứ trưởng hoặc Giám đốc Sở, hoặc là các nhân vật số 1 ở các nơi, hoặc là các nhân vật nổi tiếng trong xã hội, các minh tinh, Chủ tịch các tập đoàn…
Tề Thiên nói làm trong lòng Diệp Phàm đã lạnh lại càng lạnh hơn.
- Xem ra thật không dễ, mời không đến thì ai dám mời
Diệp Phàm tức giận nói.
- Đáng tiếc là Đoàn trưởng Thiết không ở đây. Nếu Đoàn trưởng Thiết mời chắc ông ấy sẽ đến. Hơn nữa bọn họ cùng hội, chúng ta chỉ là nhân vật nhỏ, muốn gặp bọn họ quả là khó
Tề Thiên thở dài.
- Đoàn trưởng Thiết, còn nữa, không thể nói đến anh ta, hiện tại anh ta đang ở Bắc Kinh dưỡng bệnh, làm sao có thời gian đến Thủy Châu để chơi bóng với cha cậu. Tuy nhiên Đoàn trưởng Thiết không được cậu xem Triệu Quát có được không?
Diệp Phàm trong đầu nghĩ ra một người.
- Tướng quân Triệu chắc chắn là được, ông ta chính là Trung tướng, đến Thủy Châu thì ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương xem ra cũng phải nể mặt ông ta, không cần nói đến cha em. Tuy nhiên tướng quân Triệu rất khó mời, lần trước nghe nói ông ta đến Thủy Châu đi dạo một vòng, lúc đó Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm mời ông ta ăn tối, tuy nhiên ông ra từ chối.
Tề Thiên không hề che dấu.
- Ôi! Đáng tiếc Triệu Tứ đã về Bắc Kinh, không thì có thể nhờ cô ấy mới Triệu Quát đến, xem ra lại không được. Con mẹ nó, đúng là đen.
Diệp Phàm thở dài chửi thề.
- Triệu Tứ, anh cũng dám, ha ha, đại ca thật lợi hại
Tề Thiên cảm thấy rất khâm phục, nói đến Triệu Tứ cả người đều phát sốt.
Thằng nhóc này hơi sợ cô. Không phải vì nhà cô đáng sợ như thế nào, cũng không dọa được Tề Thiên, nguyên nhân chính là cậu tự hại mình hại người.
- Lợi hại cái rắm, mấy ngày trước cô bé đó còn gọi một người tên là Cố Thiên Lượng, cùng với người ở Tập đoàn Thiên Đỉnh là Sa Quân, còn có một anh chàng đeo kính là Chu Nghĩa, ồ còn có một cô nhóc tên là Tào Phi Phi, năm người tập hợp lại, muốn hạ tôi trên bàn rượu.
Diệp Phàm cười vang.
- Cố Thiên Lượng, người này không đơn giản, cha y là Cố Phong Sơn, là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, giữ chức bí thư Đảng – quần chúng, đứng thứ ba trong tỉnh ủy, xếp hạng còn cao hơn so với cha em.
Sa Quân là người tài ba, thành viên hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn như Thiên Đỉnh, người này rất giỏi, chơi cả với xã hội đen và cả chính quyền.
Tào Phi Phi càng không đơn giản, là con gái của nhà họ Tào ở Thủ đô, Chu Nghĩa là ai thì không rõ lắm. Nghe đại ca nói như vậy thì buổi tối đó không phải là tóm cả hai cô Triệu Tứ và Tào Phi Phi đấy chứ?
Nếu có thể bắt hai cô bé này, đại ca lo gì chức lớp trưởng không đến lượt? Ha ha ha, thoải mái, mạng lưới các cô nàng của đại ca ác thế mà?
Tề Thiên cười.
- Bắt cái rắm, cậu nhìn lại một chút đi, Triệu Tứ có thể đè chết cậu, lại còn con gái yêu của nhà họ Tào Tào Phi Phi, bắt cả hai đồng thời, đại ca cậu không cần cái mạng này nữa sao?
Diệp Phàm tức giận mắng.
Trong lòng thầm nghĩ “Buổi tối hôm đó mình cùng hai cô say rồi cùng nằm trên giường, ngàn lần đừng cho Triệu Tứ và Tào Phi Phi biết, nếu không sau khi nghe xong sẽ lột da mình”
Tuy nhiên, lo thì lo thế, nhưng Diệp Phàm nào có biết rằng chuyện buổi tối hôm đó Tướng quân Triệu đã cử hai nữ quân nhân đi theo dõi Triệu Tứ và đã nói lại Triệu Quát, hiện giờ Triệu Tứ chắc chắn đã biết, nói không chừng đang cùng Tào Phi Phi bàn bạc cách để trừng trị hắn.
May mắn là Diệp Phàm còn tỉnh táo, nếu khi tỉnh lại làm ầm ĩ thì thật không biết sẽ thế nào.
- Đúng thế, ông nội của Tào Phi Phi là Chủ nhiệm bộ Tổng chính trị, ủy viên quân ủy. Tuy nói thấp hơn ông nội Triệu Bảo Cương của Triệu Tứ, nhưng trong quân đội cũng là nhân vật quát ra lửa.
Cha của Tào Phi Phi cũng không đơn giản, Bộ trưởng Bộ Tài chính, ủy viên trung ương, nắm giữ quyền sở hữu tài sản, còn phong thái hơn nhiều so với các quan chức lớn khác.
Hơn nữa, xem ra mấy năm nữa có thể vào hàng ngũ Ủy viên bộ Chính trị, cấp Phó chủ tịch nước, là một trong những quan lớn trong quan trường. Đại ca nên suy nghĩ một chút.
Tề Thiên giọng điệu nghiêm trọng hẳn lên.
“Trời, Không nghĩ là gặp Phó Bí thư tỉnh ủy, lại còn hai người lợi hại hơn. Một người là cháu gái của Phó Chủ tịch quân ủy, một là cháu gái của Chủ nhiệm Tổng cục chính trị. Thế này thì sao có thể sống sót được. Chuyện buổi tối hôm đó đánh chết cũng không thể để lộ ra ngoài một chút nào, nếu không, người nhà của hai cô sẽ nuốt chửng mình mất” Diệp Phàm thầm sợ hãi, tự cảnh báo chính mình.
Miệng vẫn thoải mái nói cười:
- Tôi rửng mỡ sao mà dính vào các cô ấy, sau này sinh ra nhiều khó khăn. Người ta đều là con cái nhà quyền quý ở thủ đô, tôi chỉ là cán bộ quèn, sao dám cùng các cô.
- Tuy nhiên, đại ca, em còn có một điều cần chú ý, lần trước Cố Thiên Kỳ quân đoàn Trưởng ở vịnh Lam Nguyệt không phải có mời anh lúc nào rảnh đến doanh trại huấn luyện chỉ đạo một chút sao.
Anh có thể lợi dụng cơ hội này, đến quân đoàn hai đi, sau đó Cố Thiên Kỳ chắc chắn sẽ mời anh ăn cơm, anh lúc đó thuận nước đẩy thuyền, nói là muốn học đánh Golf, nhân cơ hội bảo Cố Thiên Kỳ đồng ý mời cha em đi đánh Golf, chắc chắn ông ấy sẽ đi. Trước đó họ là bạn bè trong quân đội.
Tề Thiên đưa ra ý kiến.
- Được, để tôi thử xem
Diệp Phàm nói trên điện thoại.
Trong lòng mắng thầm: “Thói đời đúng là, mời quan lớn đi đánh Golf không ngờ khó như vậy, trải qua mấy cửa, một người nhỏ bé quả thật sống vất vả quá, mấu chốt là vấn đề cấp bậc.”
- Ha ha, người anh em Diệp, gần đây không tồi!
Tiếng của Thiết Chiêm Hùng nói to làm Diệp Phàm phải nhíu mày.
- Cũng được. Tuy nhiên, anh Thiết, nghe giọng nói thì có thể nhận ra, gần đây sức khỏe có vẻ tốt
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ hỏi.
- Vết thương được chữa trị giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Chính là cảnh giới vẫn ở ngũ đẳng tầng thứ hai, vẫn không thể đập vỡ sáu viên gạch xanh, thật là xui xẻo. So với khi khỏe mạnh thì tụt mất hai đẳng, xem ra muốn trở lại lục đẳng, ôi…
Giọng Thiết Chiêm Hùng nhất thời có vẻ mất mát.
- Nếu vết thương đã tốt thì em chúc mừng anh Thiết
Diệp Phàm cười nói.
- Chúc mừng, Mừng cái gì, Tôi nói với cậu, không phải gặp cậu là tôi vui chứ?
Thiết Chiêm Hùng vui vẻ đùa.
- Em nào dám? Anh Thiết, khi nào về em mời anh đi đánh Golf
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.