Quan Thuật

Chương 2064: Chương 2064: Hoa Hạ tứ trư




Anh Bàng đúng là nam nhân đích thực, Diệp Phàm đúng là có sợ tôi. Vậy chứng tỏ Diệp Phàm không bằng anh Bàng, nếu không, anh Bàng cùng Diệp Phàm so thử xem ai có bản lĩnh đàn ông hơn.

Lúc này, Kiều Viên Viên từ trong bếp bưng trà đi ra lạnh lùng hừ nói.

- Ha ha, là chị dâu à.

Vương Nhân Bàng rụt đầu lại ra chiều xấu hổ, không ngờ nói giỡn thôi mà chọc đến uy sư tử mẹ.

- Diệp Phàm, anh bị chú ấy mắng là đồ sợ vợ đấy, còn không mau dùng nắm đấm chứng minh một chút là anh không phải? Kiều Viên Viên em cũng không thích bọn sợ vợ, mau chứng tỏ bản lĩnh đàn ông của anh cho chú ấy xem.

Kiều Viên Viên quyết hạ độc thủ với anh chàng Nhân Bàng.

- Nếu không, Tiểu bàng tử, chúng ta thử mấy quyền, chạm vào người thì thôi.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, hai nắm tay vang lên tiếng rắc rắc.

- Tôi vẫn chưa lú lẫn đến độ đi chơi quyền cước với hai người.

Vương Nhân Bàng nhún vai vội vàng bước tới chiếc ghế dựa ngồi xuống liền.

- Ôi, mồm mép không bằng nắm tay to nhỉ.

Lam Tồn Quân cười cười, Kiều Viên Viên cũng rót xong trà rồi lui lên lầu.

- Này người anh em, mấy ngày nay phải lẽo đẽo theo con sư tử mẹ này mãi sao?

Vương Nhân Bàng nhìn nhìn lên trên lầu, thận trọng hỏi.

- Không có việc gì, con sư tử này dịu dàng lắm, vì anh chú là Võ Tòng mà lỵ!

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, đoạn hỏi:

- Cậu với Thập lục muội tiến triển thế nào rồi?

- Chưa đi đến đâu, đến nay lâu như vậy rồi mà chưa gặp lại lần nào. Cũng tốt thôi, coi như là chia tay rồi.

Vương Nhân Bàng thoạt nhiên hơi sửng sốt sau đó cười đáp.

- Thật kỳ lạ, không ngờ cổ lại không bám cậu như đỉa, loại đàn bà này tốt đấy!

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Ôi, cũng không tốt được bao lăm.

Vương Nhân Bàng nhíu mày thở dài.

- Nói gì vậy?

Diệp Phàm hỏi, ba người đều nhìn chằm chằm Vương Nhân Bàng một cách hứng thú.

- Gọi đến vài cuộc điện thoại, thật sự là phiền phức chết đi được. Ôi đàn bà, một khi để cổ lưu vào bộ nhớ rồi là thật phiền toái. Cái này anh cứ hỏi Tiểu lam tử là biết, khẳng định rất rất phiền.

Vương Nhân Bàng nói lảng sang chuyện khác.

- Tôi không có thấy phiền, Lâm Nhi rất hiểu tôi. Tuy nhiên, tiểu thập lục muội chẳng phải cũng rất dịu dàng đó thôi, không thể nào là bé hạt tiêu được.

Lam Tồn Quân liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, hơi lấy làm lạ.

- Họ tộc nhà cổ cũng chán bỏ xừ, người đâu ra mà đông thế. Cổ vẫn bảo tôi đến chơi nhà cổ một chuyến. Tuy nhiên, vừa nghĩ tới hết cô ba dì bảy chú sáu bách hai nhà cổ là hai chân đã cuống cường trốn biệt.

Vương Nhân Bàng tỏ vẻ cay đắng.

- Không phải chứ, anh Bàng nhà ta mà cũng biết trốn sao, anh là cao thủ bát đẳng cơ mà. Nghe nói hiện tại đã tới tầng nhị nguyên rồi. Thập lục muội biết võ công, phỏng chừng nhà cô ấy cũng không thiếu người theo nghiệp võ. Nhưng hẳn là không đến nỗi cao thủ như anh Diệp đây chứ?

Tề Thiên hứng thú hỏi.

- Không biết, tuy nhiên, tôi cũng đã tìm hiểu qua, người nhà cổ về cơ bản là không biết võ công. Tuy nhiên, gia tộc cũng có lịch sử lâu đời lắm, quy củ rất nhiều. Về phần Thập lục muội, nghe nói từ nhỏ đã theo người hàng xóm học võ công chứ không liên quan đến gia đình.

Vương Nhân Bàng đáp.

- Lâu đời, vậy so với Lô gia ở Thủy Châu thì thế nào?

Diệp Phàm chợt hỏi.

- Trên cả Lô gia nhưng không bằng Phí gia ở Bắc Kinh.

Vương Nhân Bàng đáp.

- Vậy thì có là gì, anh sợ cái gì chứ? Chỉ cần xưng gia thế ra, có chuyện gì có thể gây khó dễ chứ?

Lam Tồn Quân có chút nghi hoặc.

- Không phải phép tính giản đơn như vậy là xong, nhà tôi thật ra chả có tiếng tăm quái gì, có mấy ông chú trốn biệt trong Vương gia cốc trồng hoa làm vườn.

Hơn nữa, trong số đó chỉ có một người là biết chút võ công, chính vị bị thương kia. Những người khác cũng chỉ là luyện tập giữ sức khỏe, nếu phải đánh người thì tuyệt đối là không xong.

Bọn họ, bình thường mặc kệ sự đời, thi thoảng còn chơi chim chơi hoa. Không tin, anh cứ đến 'Vạn điểu bình' một chuyến, khẳng định sẽ phát hiện người nào đó có bộ dạng hơi giống tôi ở đó.

Hiện tại hết thảy chi phí đều là từ một ít sản nghiệp nhỏ bé mà tổ tiên để lại, đều sắp bị bọn họ phung phí hết rồi.

Đến lúc đó thật thì Vương Nhân Bàng này chắc phải đi xin cơm mà ăn thôi.

Vương Nhân Bàng nói, sắc mặt rất đứng đắn, không giống như là đang đùa giỡn.

- Vậy sao không đi làm kinh doanh kiếm chút tiền, nhà các người hình như cũng không có người nào theo chính trị. Tuy nhiên, chi phí mà nhà nước cấp cho Vương lão chắc cũng không ít?

Tề Thiên không kìm nổi hỏi.

- Nhà nước hàng năm cấp cho một triệu, tuy nhiên, ông nội của tôi tính tình quái gở, toàn bộ không lấy một đồng nào, một năm xây dựng một ngôi trường tiểu học hy vọng.

Vương Nhân Bàng chán nản đáp.

- Đáng tiếc, nghe nói lần trước đến biên giới Việt Nam Anh Diệp bọn họ đã kiếm được một khoản. Đáng tiếc chính là anh không rảnh mà đi, bằng không, chỗ kia cũng đủ cho anh tiêu vài chục năm.

Tề Thiên lắc lắc đầu tiếc nuối.

- Các ngươi căn bản là không cần lo gì cho cậu ta cả, bản lĩnh mượn gió bẻ măng của cậu ta cũng không nhỏ. Đến lúc đó không có tiền, cậu ta có cướp của người giàu chia cho thằng “mình” nghèo kiết xác âu cũng là chuyện chẳng khó khăn gì.

Diệp Phàm ở một bên châm chọc cười nói.

- Anh Diệp, anh hiểu lầm tôi rồi. Thật ra, làm ra những chuyện đó đều là nhất thời hứng thú, muốn làm trò cho vui thôi, tôi chưa từng có hành vi trục lợi gì ở đây cả. Hơn nữa, Vương gia vẫn còn có gia quy. Tôi cũng không có khả năng thực sự làm ra chuyện hạ lưu kia. Đương nhiên, thi thoảng cũng có làm ra đôi vụ chơi chơi. Tất nhiên có kẻ nào gây sự thì có hạ chút độc thủ giết chết cũng là chuyện miễn phải bàn. Tuy nhiên, vấn đề tiền bạc thì tuyệt đối không dính dáng tới.

Vương Nhân Bàng vẻ mặt đứng đắn quả quyết.

- Tôi hiểu.

Diệp Phàm thuận miệng gật gật đầu.

- Hiểu được mà anh còn đi nói xấu tôi?

Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa là chán nản.

- Như cậu nói đó, chúng ta đều là cao thủ, còn sợ kiếm không được máy đồng bạc về nuôi nhà mình sao. Năm đó khi anh Thiết mới đến bộ Công an, vì bà xã muốn mua một căn hộ riêng, nhất thời không có tiền. Vì tiền, anh Thiết ca còn thu nhận mấy công tử thiếu gia con nhà giàu có làm đồ đệ. Đó cũng vẫn có thể xem là một con đường phát tài. Một năm kiếm hơn mấy chục vạn chỉ là việc nhỏ.

Diệp Phàm cười nói.

- Quả là vậy, bọn trọc phú ba đời đó có biết cái gì gọi là quyền thuật. Chúng ta tùy tiện chỉ điểm cho bọn chúng vài chỗ liền đủ chúng hưởng dụng cả đời. Hơn nữa, chúng ta cũng không có khả năng đem bản lãnh thật sự truyền cho đám con ông cháu cha để chúng đi gây họa cho người có phải không nào?

Tề Thiên tiếp lời.

- Ừ, đương nhiên, chúng ta là cao thủ chân chính, kiếm tiền về cho gia đình chỉ là điều bất đắc dĩ. Chúng ta không thể làm vấy bẩn phẩm cách cao quý đó được.

Diệp Phàm nói.

Không lâu sau thì Lý Cường cũng tới.

Năm người ngồi vây quanh cùng bàn luận.

Diệp Phàm đầu tiên là giới thiệu chuyện võ gia Tây tạng.

- Nếu quả thật là gia tộc của Dương Cực Đạo Thuận, hơn nữa, Võ Tiên Phong lại lợi hại như thế, mười mấy năm trước người này đã lấy sức một người ra đánh bại cặp liên thủ trong Hoa Hạ lục tôn là 'Đại mông hảo hán Quân Nhược Ly, ' và 'Tàng lang ác cẩu Lạc Phiêu Phiêu' tại Trường Bạch sơn.

Hai vị này tuy nói chỉ là mới bước vào cửu đẳng khai nguyên, nhưng dù sao cũng là cao thủ cửu đẳng. Người có thể đánh bại hai vị cao thủ cửu đẳng kia thì tôi không dám tưởng tượng là thân thủ hắn rốt cuộc là cao siêu đến đâu.

Phỏng chừng, Anh Diệp so với hắn cũng chưa là gì.

Tề Thiên đành nói trắng ra, bởi vì, việc này vốn là vì chính mình mới liên lụy đến mọi người. Tề Thiên nghe xong liền từ bỏ ý niệm đi Võ gia Tây tạng trong đầu. Chỉ sợ khiến các huynh trưởng bị thương.

- Bảo tôi đi chiến hai cao thủ cửu đẳng khia nguyên, đích xác là rất khó khăn. Tuy nhiên, thắng bại vẫn ở con số năm mươi năm mươi.

Tuy nhiên, Võ Tiên Phong là ở mười mấy năm trước chiến thắng bọn họ, điều này lại vô cùng đáng để cân nhắc. Nếu Võ Tiên Phong đã luyện tới tột đỉnh của cửu đẳng thì dù chúng ta toàn bộ tiếp cận một lượt thì cũng như đưa đồ ăn mà thôi.

Chẳng qua, tôi có chút hoài nghi chuyện này. Thất tám năm trước tôi còn gặp qua một trong Hoa Hạ lục tôn là Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, theo hắn nói thì thời điểm đó hắn vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn của cửu đẳng.

Mà Âm Vô Đao trong Hoa Hạ lục tôn lại xếp hạng vị cao thủ thứ hai. Cho nên, nói Quân Nhược Ly cùng Lạc Phiêu Phiêu đều đạt tới tiêu chuẩn cửu đẳng thì tôi có chút hoài nghi hai người bọn họ, có phải lúc đó là đạt tới tầng cao nhất của bát đẳng chứ thực sự thì chưa đột phá đến cửu đẳng Khai Nguyên.

Chẳng qua việc này cũng không có biện pháp khảo chứng, mà những gì Âm Vô Đao nói cũng đáng để cân nhắc. Việ này, chúng ta sẽ không tiếp tục nữa.

Tuy nhiên, sư bá tôi là Phí Thanh Sơn đúng là chỉ kém một bước nữa thôi là có thể trở thành cao thủ thập đẳng siêu cấp.

Thân thủ của ông ấy, tôi nghĩ, cho dù là hai tôi cũng không phải đối thủ của ông ấy. Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, chúng ta dù sao cũng phải đi thử xem.

Tin rằng nếu chúng ta dùng cách tỷ võ kết bạn, trước hết không nói rõ chuyện Giang Đại Phát, bọn họ cùng lắm cũng chỉ đả thương chúng ta mà không dám dồn chúng ta vào chỗ chết.

Dù sao, xã hội thay đổi, thời đại thay đổi. Con người bây giờ bị vây trong sự câu thúc của xã hội hiện đại nên vẫn phải tuân thủ pháp luật có phải không? Không giống thời cổ đại, giết người tùy ý, muốn làm thế nào thì liền làm như thế?

Ấy thế nhưng chúng ta vẫn nên đi theo nhóm vài người. Một người đi chỉ sợ là có chút nguy hiểm. Đám người gia tộc này có chuyện gì không làm được cơ chứ.

Diệp Phàm cũng tỏ vẻ thận trọng.

- Cao thủ ở đẳng cấp này rốt cuộc có gì lợi hại, Anh Diệp có thể lấy ví dụ nói qua được chăng, cũng là để chúng tôi trước tiên có chuẩn bị về tâm lý.

Vương Nhân Bàng thật ra là cảm giác được kích thích, cũng không có lấy một chút biểu hiện sợ hãi. Anh chàng này thật ra hai mắt lại đang lóe một thứ biểu cảm kỳ lạ, cái nhìn của một kẻ hiếu chiến.

- Cao thủ thập đẳng nghe nói có thể giẫm lên sóng mà qua sông, tầng cao nhất của cửu đẳng tuy nói cũng có thể làm được việc đạp sóng mà đi. Tuy nhiên, giầy sẽ bị ẩm. Mà nếu đổi lại là tôi, chân phải hạ ngập nước đến 10cm, cũng chính là đến bắp chân chỗ này. Đây là do cự sai biệt về năng lực nội tức tạo thành.

Diệp Phàm nói một cách khác mà thấy ai nấy vẫn là có chút không rõ, không khỏi thở dài:

- Cụ thể tôi cũng chưa thấy qua, sư bá chỉ biểu diễn một chút kỹ thuật đạp sóng mà đi. Những điểm lợi hại khác tôi cũng không rõ lắm.

- Ôi, cửu đẳng đỉnh bậc thần bí, đối với Lam Tồn Quân tôi mà nói thì đây chính là một trong những mục tiêu cao nhất của đời người.

Lam Tồn Quân không khỏi thở dài.

- Giang Đại Phát có còn ở Võ gia trại không?

Vương Nhân Bàng chợt hỏi.

- Hắn không dám ra mặt, phỏng chừng cũng là cảm giác được có gì nguy hiểm. Tôi có một nguồn tin tình báo rất tin cậy, tuy nhiên, có vẻ cũng không phát hiện có cao nhân cùng loại với Võ Tiên Phong lộ diện. Tuy nhiên, mặc dù là hắn không lộ diện thì cũng không thể chứng minh Võ Tiên Phong không ở trong Võ gia trại. Võ gia trại có đến hơn ngàn người cư ngụ, lại lớn như vậy, Võ Tiên Phong tùy tiện chọn chỗ nào ẩn cư, chúng ta cũng tra không ra nổi.

Diệp Phàm nói.

- Ôi, chúng ta vẫn là thiếu những cao thủ hàng đầu, tỷ như Anh Diệp kia vậy. Nếu có thêm vài người như vậy thì tốt biết bao.

Lam Tồn Quân không khỏi thở dài.

- Thêm vài người, anh cho rằng cao thủ cửu đẳng là cải củ rau xanh đâu đâu cũng có thể kiếm được có phải hay không? Anh Diệp cao thủ như vậy, cả Hoa Hạ chúng ta cũng tìm không ra đủ số người đếm trên đầu ngón tay đâu.

Trong số Hoa Hạ lục tôn mỗi người đều là cửu đẳng . Nhưng trong đám trẻ tuổi 'Hoa Hạ tứ trư', phỏng chừng không có một người đạt tới cửu đẳng.

Ngũ cực thì không cần nói nữa rồi, đó là thế hệ nhân vật thần hóa trước đây, đến nay phỏng chừng cũng thành người thiên cổ hết rồi.

Trên thực tế thì Phí Thanh Sơn đóng vai trò nhân vật lĩnh xướng Hoa Hạ lục tôn. Cửu đẳng chính là phạm vi ngừng phát triển, chúng ta ai đã gặp qua cao thủ thập đẳng nào. Ngay cả ông nội của tôi cũng nói chưa từng thấy qua, vậy thì chúng ta càng không đáng nhắc rồi.

Vương Nhân Bàng thản nhiên hừ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.