Quan Thuật

Chương 2063: Chương 2063: “Nhân” và “Quả”




- Lão hòa thượng, tôi không hiểu, tấm lòng từ bi của ông chạy đi đâu rồi?

Diệp Cường nhìn chằm chằm một lúc rồi lạnh lùng hừ nói.

- Thí chủ có ý tứ gì, tôi không rõ?

Hòa thượng kia thản nhiên liếc nhìn Diệp Cường một cái, hỏi lại.

- Có ý tứ gì, chẳng lẽ ông đã quên rồi sao?

Diệp Cường tiếp tục hừ lạnh.

- Nhân thế đa đoan lắm sự đời, lão nạp sống đến nay cũng đã tám mươi có thừa, không thể nhớ rõ tất cả mọi việc đã qua. Nhất là hiện nay đã già thật rồi, tai mắt không còn tinh tường, đầu óc lại mất hết sự linh mẫn. Cho nên, thí chủ thiết nghĩ cũng nên nhắc một chút là chuyện gì. Nếu có nhân, mới có quả có phải không nào?

Những lời nói vừa rồi của hòa thượng Vô Ngữ không ngờ lại có chút hương vị triết lý bên trong, Diệp Phàm đến đây hưng trí, ở một bên yên lặng quan sát Lão hòa thượng này.

- Tôi thấy ông cũng là tên hòa thượng lười nhác.

Lúc này, Diệp Tử Y lại nói chen vào.

- Lười, ha ha...

Vô Ngữ cười cười, liếc nhìn Diệp Tử Y một cái, lại nhìn quét qua nội viện tòa miếu rồi bảo:

- Nữ thí chủ muốn nói chuyện đám cỏ dại này chẳng mấy chốc mà mọc lan vào đại điện rồi chăng?

- Ai dám nói không phải nào, sắp mọc lan đến giường ông rồi còn gì, thế này còn không phải là lười sao. Các người mỗi ngày đều tụng kinh, chẳng lẽ ngay cả chút thời gian nhổ cỏ cũng đều không có. Chuyện này nói lên cái gì, chứng tỏ là nhà ông rất biết ăn ngủ, về phần vệ sinh thì toàn bộ ông đều mặc kệ, nơi này sắp thành ổ lợn đến nơi, thế này không phải là lười sao?

Diệp Tử Y nói rất hợp tình hợp lý, trên thực tế là đang cố tìm ra sơ hở mà nhiếc móc. Anh em Diệp Gia đều đang có tâm tư này, mỗi người đều muốn vì Diệp Tử Kỳ mà xả giận thôi.

- Ha ha, cây cỏ trong lòng, trong lòng có cây cỏ, tổn hại đến nhau phỏng có ích gì?

Vô Ngữ nói.

- Đại sư, tôi thấy ông là trong lòng cho đến ngoài mặt ông cây cỏ đều đã nhét đầy rồi, cho nên, ông mới không dung được đám cây cỏ khác. Cỏ dại ngoài da thì có thể mặc kệ nhưng cỏ dại trong lòng thì khó trừ lắm hỡi đại sư.

Diệp Phàm thốt ra một câu, tự nhiên trong đó có ý tứ hàm súc, mà hiệu quả quả nhiên đã xuất hiện. Đôi mắt ưng của hắn phát hiện Vô Ngữ đại sư kia nơi khóe miệng không ngờ đã có hơi co giật một chút.

“Lẽ nào còn có sự thật chôn giấu?” Diệp Phàm trong lòng thầm nhủ một câu.

- Các vị thí chủ vào hậu viện uống chén trà được chứ?

Vô Ngữ đại sư tạm bỏ qua một bên đề tài này.

- Được thôi, đi dạo lâu như vậy cũng thấy hơi khát.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Mấy anh em nhà họ liền tới hậu viện, mới phát hiện ra ở đó khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Hậu viện này không ngờ có rất nhiều hoa cỏ được tạo hình, có một cây nhỏ dáng tròn tròn bị người ta kỳ công uốn nắn, cành lá khúc khuỷu, rất có ý vị.

Ở gần trung tâm hậu viện có đặt một bàn đá hình tròn bán kính tầm mét rưỡi, bên cạnh có mấy cái ghế đá. Lập tức khiến cho nơi này phảng phất như có linh khí.

Mọi người ngồi xuống bắt đầu uống trà, trà cũng chỉ là loại bình dân, chính là bạch trà vùng bản địa, cũng không xuất hiện cái gì kiểu như đám cao tăng đắc đạo uống thứ trà xa hoa.

- Đại sư, Thiên Nham tự này cũng quá cũ nát rồi, vậy sao ông không trùng tu một chút?

Diệp Phàm nhìn quanh bốn phía liếc mắt một cái, đoạn hỏi.

- Ha ha, không lọt gió mưa với tu luyện có quan hệ gì đâu? Lão nạp cần chính là một chỗ ở tàm tạm, cũng không phải lầu đài rực rỡ gì đâu? Ở chốn hoàng kim thì thử hỏi có mấy người có thể tĩnh tâm tu hành cho được.

Nếu lão nạp đem nơi này trùng tu cho đến độ tỏa ánh vàng rực rỡ, chắc chắn sẽ đưa tới vô số khách hành hương. Đến lúc đó, lão nạp muốn tĩnh tâm e cũng âu là khó.

Thế nhân bên ngoài hết thảy đều nhìn bằng mắt thường, cho rằng nơi hoàng kim rực rỡ mới là chốn hương khói cho Phật tổ. Kỳ thực có khi Phật tổ lại là thích thanh tĩnh.

Vô Ngữ đại sư tỏ ra có cái nhìn rất phóng khoáng.

- Lười đến độ chuyển duyên hóa kiếp ông cũng không muốn đi, đương nhiên sẽ không có tiền tu sửa rồi. Còn nếu nói thoáng ra một chút, có tiền sao không tu sửa sơ qua. Ngay cả có sửa sang lại đôi chỗ cũng không nhất định phải làm cho xanh vàng rực rỡ. Chẳng lẽ có thế thôi cũng phá vỡ sự thanh tĩnh của ông. Cho nên, thanh tĩnh ở đây trên thực tế chính là một người đã lười nên mới vô vi vô dụng.

Diệp Tử Y lại bắt đầu nã pháo miệng oanh tạc Lão hòa thượng.

- Thí chủ nói vậy âu cũng có lý, xã hội ngày nay hết thảy đều chỉ biết có tiền. Lão nạp về phương diện này quả là có chút bất cập.

Vô Ngữ lần đầu tiên nhận sai.

- Lão hòa thượng, tôi muốn quyên số tiền một triệu, giúp tòa Thiên Nham tự này tu sửa đôi chút theo phương pháp phục cổ thì thế nào?

Lúc này, Diệp Tử Kỳ chợt nói.

- Phục cổ...

Vô Ngữ hòa thượng nhắc lại một câu, không ngờ đã gật gật đầu:

- Vậy lão nạp xin cảm tạ công đức của thí chủ.

Số tiền này, tự nhiên sẽ là do Diệp Cường, ông Chủ tịch tập đoàn Bàn Đế thanh toán. Diệp Tử Kỳ rất có cảm tình với nơi này. Bởi vì, đây là nơi cuối cùng mẫu thân y đã tới.

Tối hôm đó, cao thủ phác họa bằng máy tính do Thiết Chiêm Hùng phái tới đã đến huyện Cổ Xuyên. Diệp Thần Tây cho khởi công suốt đêm, đến nửa đêm thì rốt cuộc cũng miêu ra được khá vừa ý về ngoại hình của phụ nữ kia. Mấy anh em nhà họ Diệp bèn chia nhau ra.

Diệp Phàm ngay trong đêm cầm bản vẽ đó đến Thiên Nham tự.

- Đại sư còn nhớ phụ nữ trong bức tranh này không?

Diệp Phàm chỉ vào bản vẽ hỏi.

- Nhớ chứ!

Vô Ngữ không ngờ lại không có lảng tránh, trực tiếp gật đầu thừa nhận.

- Vậy đại sư hẳn là nhớ rõ chuyện xảy ra hai mươi mấy năm trước?

Diệp Phàm hỏi tiếp.

- Tôi vẫn nhớ!

Vô Ngữ lại gật đầu đáp.

- Đại sư không cảm thấy hổ thẹn sao? Người xuất gia hẳn là lấy từ bi làm gốc, nhưng ông đã phạm vào điều gì? Nếu lúc trước không đôi vợ chồng hảo tâm kia chịu thu nhận và giúp đỡ đứa nhỏ này, đại sư đành trơ mắt nhìn đứa nhỏ 'Chết non' sao?

Diệp Phàm càng ngày càng lớn tiếng với ngữ khí rất sắc bén.

- Đứa nhỏ kia không có duyên với ta.

Vô Ngữ không ngờ lại qua loa tắc trách thốt ra một câu như vậy để che đậy.

- Ha ha, tôi không tin đại sư lại không nuôi nổi một đứa con nít.

- Lão nạp tự tin mình vẫn có thể nuôi sống một đứa nhỏ, tuy nhiên, vẫn là một câu đó, đứa nhỏ đó không có duyên với ta.

Vô Ngữ đại sư vẫn cố kiên trì.

- Đại sư có biết thân phận của người phụ nữ đó thì xin hãy nói ra?

Diệp Phàm đột nhiên thi triển Hóa âm mê thuật, đem hơi thở nội kình bức thành một tia nhỏ trực tiếp truyền qua. Đây là biện pháp Diệp Phàm quen dùng để làm cho người ta cung khai.

- Thôn nữ kia, lão nạp cũng không rõ thân phận của cô ta.

Không ngờ Vô Ngữ đại sư lại thản nhiên lắc lắc đầu, lông mi cũng không hề run lấy một chút.

Diệp Phàm rất có chút buồn bực, hoài nghi có phải Hóa âm mê thuật của hắn tự mất đi hiệu lực, hay là Vô Ngữ đại sư là thật sự không biết chuyện của mẫu thân Diệp Tử Kỳ.

Tuy nhiên, Diệp Phàm hoàn toàn tin tưởng rằng hóa âm mê thuật của hắn không có khả năng vô hiệu với một hòa thượng bình thường. Phỏng chừng, Vô Ngữ đại sư là thật sự không biết được lai lịch của người phụ nữ kia.

- Vậy thì thật kỳ lạ, cô kia vì sao lại tới tìm đại sư. Thiên Nham tự ở huyện Cổ Xuyên chúng ta cũng không nổi danh lắm, mà Vọng nguyệt tự mới là danh tự. Nếu cô kia chấp nhận ôm đứa nhỏ đến Vọng nguyệt tự, tin rằng Vọng nguyệt tự khẳng định sẽ thu nhận và giúp đỡ.

Diệp Phàm hồ nghi.

- Không thể khẳng định, tuy nhiên, lão nạp cũng không rõ lắm. Có lẽ là cô kia có nguyên do riêng mà không thể lộ diện ở Vọng nguyệt tự, sợ bị người ta nhận ra hoặc là do cái gì khác. Nguyên nhân trong đó cũng khó mà ngờ vực vô căn cứ được.

Vô Ngữ đại sư vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh.

- Đại sư, người đành mắt thấy đứa con muốn nhận mẹ mà không thể sao? Chỉ cần người đồng ý nói ra chút manh mối thì hẳn đây là công đức không nhỏ.

Diệp Phàm lại thi triển hóa âm mê thuật lần nữa.

- Cái đó, lão nạp đích thật là bất lực. Có nhân tất có quả, lúc trước gặp đứa nhỏ đó, ta đã biết hắn không phải là đứa bạc mệnh đến hết đời. Tổ tiên lão nạp cũng có một cuốn sách xem chơi, thế nhân xưng là “Thuật xem tướng”. Tuy nhiên, năm đó lão nạp có việc phải đi Lâu Lan một chuyến, cho nên, không có cách nào tiếp nhận đứa nhỏ này. Đương nhiên, cho dù là năm đó lão nạp tiếp nhận thì rồi cũng sẽ qua tay cho người khác. So với qua tay thì còn không bằng không thu nạp.

- Lâu Lan!

Diệp Phàm nhắc lại một câu, đôi ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vô Ngữ đại sư.

- Không cần dùng ánh mắt này dò xét ta, Lâu Lan tuy chỉ là một truyền thuyết. Nhưng, chỗ lão nạp đến là đại khái ở trong phạm vi đó, cũng không nhất định là chỉ nước Lâu Lan cổ lúc bấy giờ.

Lão nạp cả đời ngoại trừ tĩnh tâm nhập thiền ra, thời gian còn lại chính là đi du lịch thế giới. Không dối gạt thí chủ làm gì, lão nạp đã ghé qua rất nhiều quốc gia.

Kim Tự Tháp cho đến Quảng trường đỏ ở Moscow đều từng lưu lại dấu chân của lão nạp. Tuy nhiên, lão nạp thích nhất vẫn là Lâu Lan.

Bầu không khí cổ xưa ở đó là một tấm gương phản chiếu rạng rỡ lên lịch Hoa Hạ. Hơn nữa, sự thần bí của Lâu Lan cũng khiến lão nạp rất có hứng thú.

Hai người liền trò chuyện rôm rả hẳn lên như bạn bè gặp nhau.

Kết quả, tự nhiên là Diệp Phàm buồn bực trở về nhà. Về chuyện của Diệp Tử Kỳ, lúc trước nghi là chuyện mẫu thân y đem cho con cũng không khác biệt mấy so với câu chuyện mà mẫu thân Lâm Tú Chi đã kể.

Kế hoạch lớn của Diệp Phàm dĩ nhiên là đã phí công chạy một chuyến. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, Vô Ngữ đại sư rất hay nói. Từ đó có thể nhìn ra được, lão hòa thượng này đích xác là đã đi qua không ít nơi.

Sáng mồng năm, Diệp Phàm ngủ đẫy một giấc dài.

Bốn giờ chiều, nhân mã đi Võ gia ở Tạng Tây đã dần đuổi tới.

Người đầu tiên chạy tới đương nhiên là Phi Tề Thiên chứ ai, bởi vì, việc này chủ yếu là vì hắn. Người thứ hai tới là Lam Tồn Quân.

Anh chàng họ lam này hiện đang rất quấn quít với Tô Lâm Nhi, hai người này cứ thế dính với nhau như hình với bóng. Anh này mới đến Diệp Gia mà Tô Lâm Nhi đã gọi điện thoại tới nữa, hai người lại hàn huyên đến hơn mười phút qua điện thoại sau đó mới bị đồng chí tiểu Lam hạ quyết tâm cúp máy cái rụp, bên cạnh Diệp Phàm và Tề Thiên không ngừng tủm tỉm.

- Tôi nói cậu nghe này Tiểu lam tử, sang năm mới, cậu sẽ bỏ lại Lâm nhi mà đi tìm Muội Chỉ có phải hay không?

Diệp Phàm âm dương quái khí cười nói.

- Đại ca, anh...

Lam Tồn Quân bị nghẹn họng chỉ trỏ Diệp Phàm mất một lúc lâu rồi mới lọt ra một câu để nói:

- Anh nghe thấy hết rồi à.

Đây tự nhiên là Diệp Phàm dùng Phúc nhĩ thông thuật(thuật tai dơi) để nghe lén.

- Ha ha, tại cái lỗ tai tôi thính thôi!

Diệp Phàm thản nhiên cười, tuy nhiên, Diệp Phàm bực dọc phát hiện. Tề Thiên và Lam Tồn Quân không ngờ đều theo phản xạ có điều kiện lùi lại phía sau một bước. Phỏng chừng là muốn rời xa tên 'Tiểu nhân' nghe trộm người ta nói chuyện một chút.

- Đã nghe lén, lại còn đắc ý như vậy, tởm thật!

Lam Tồn Quân dựng thẳng ngón tay thối chê.

- Ha ha ha, đồng chí tiểu Lam tởm ai vậy ta?

Lúc này, ngoài cửa vẳng lại một tràng cười sang sảng, chính là Nhân Bàng chứ còn ai vào đây nữa.

Anh ta nhìn nhìn bộ dạng quái dị của ba người trong sảnh rồi bảo:

- Ơ hay chúng huynh đệ, chẳng lẽ là tởm lợm vị đại ca nào có tên họ là Diệp Phàm?

Tuy vậy, vừa thấy Lam Tồn Quân và Tề Thiên gật đầu cái rụp thì Vương Nhân Bàng dũng cảm hẳn lên, lại cười cười mà rằng:

- Các đồng chí, tôi quyết định gia nhập vào hội “Anti họ Diệp”…

Ha ha ha...

Trong đại sảnh bốn người đều cười vang sằng sặc, đến nỗi trần nhà cũng rung lên nghe lách cách.

- Anh Bàng, không phải anh bảo không rảnh, phải phục dịch Tiểu thập lục muội đến hết trưa cơ mà, giờ sao lại trốn qua đây, không sợ bị muội ấy cắn đứt lỗ tai sao?

Lam Tồn Quân giễu.

- Tôi nói chưa ý nhỉ? Tiểu lam tử, tôi bảo với cổ là sang mừng năm mới với ông cụ, cổ có là cái gì chứ? Chúng ta đường đường là đàn ông thì sao có thể để đàn bà con gái đề đầu cưỡi cổ, nực cười.

Vương Nhân Bàng phất phất tay oai như Đại tướng quân.

Với khí thế cao ngạo vô cùng, y liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Anh có nhìn thấy không, có đồng chí họ Diệp nào đó rất chi là đáng thương. Sang năm mới, hạng người như tôi đều được rong chơi thoải mái tự do, phóng khoáng. Chỉ có đồng chí đáng thương kia là phải xách váy cô vợ nhỏ, thảm thay, cũng không biết khi nào thì mắc phải hội chứng SV(sợ vợ). Chỗ tôi có thuốc đặc trị chính tông Đức Nhân Đường đây, anh có muốn dùng thử không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.