Thanh Thủy Các là nơi giá cả đắt nhất huyện Cổ Xuyên, chất lượng thực phẩm tốt nhất.
Nghe nói ông chủ Cổ đến từ vùng Tô Châu, Giang Nam, nghe ông ta nói tổ tiên ông ta còn làm món ăn cho Hoàng thượng.
Việc này đương nhiên cũng không có cách nào kiểm chứng. Hơn nữa là khoác lác, nếu thực sự có chuyện như vậy hà tất phải chạy đến cái xó Cổ Xuyên này mở Thanh Thủy Các, người ta sớm đã đến thành phố “đãi vàng” rồi.
Đương nhiên, Thanh Thủy Các làm ăn cũng thực sự không tồi. Ông chủ Cổ nói là thích ở Cổ Xuyên này, cho nên đến làm ăn ở đây, khách ở thành phố Mặc Hương cũng hay đến đây thưởng thức tay nghề của ông chủ Cổ.
Đặc biệt là món gà gói lá sen thực sự là mùi lá sen rất nổi bật. Hơn nữa được bọc bởi một lớp bùn thơm, hương vị đặc biệt, giúp cho ông chủ Cổ kiếm được không biết bao nhiêu là tiền.
Nhân vật số một của Huyện Cổ Xuyên đến nhà hàng ăn cơm đương nhiên ông chủ Cổ biết là ai, nhận điện thoại của thư ký Bí thư Lưu xong.
Ông chủ Cổ đã dùng hết sức để thuyết phục những vị khách đã đặt ở phòng VIP số 1 chuyển sang phòng số 6, còn phòng số 1 để trống chờ Bí thư Lưu đến.
Vào trong phòng VIP, Diệp Phàm mới phát hiện bên trong không có ai. Không khỏi thắc mắc:
- Chỉ có 3 người chúng tôi thôi sao?
- “Nhân bất tại đa, hữu tửu tắc linh”.
Bí thư Lưu cao hứng cười nói.
3 người cùng ngồi xuống.
Món thứ nhất mang lên chính là Hà hoa khiếu hóa kê, Kiều Viên Viên thử vài miếng, cảm thấy thật không tồi. Không khỏi thốt lên:
- Diệp Phàm, hay là em học làm món Khiếu hóa kênày lúc nào làm cho anh ăn nhé.
- Ha ha, đây là món tủ của Thanh Thủy Các người ta, để em học được thì người ta đóng cửa mất. Kỹ thuật gia truyền như thế này tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Em à, tấm lòng của em hỏng mất rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thì để tôi đi hỏi, không chừng lại thuyết phục được ông chủ Cổ.
Bí thư Lưu nói.
- Ở nhà muốn làm được một con như thế này cũng mệt lắm rồi. Lúc thực sự muốn ăn gói lại gửi đến là được.
Diệp Phàm khoát tay, trong lòng hắn thực ra đang cười, thầm nghĩ “Khiếu hóa kê” mới chả “Hoa gà” cái chó gì, cái này hương vị cũng chẳng khác mấy so với món do Tiều phu Âm vô đao ở Bắc Sơn làm.
- Chủ nhiệm Diệp, Tần Thúc Bảo và Trình Tiểu Đông đã thừa nhận tất cả sự việc. Anh xem xem, việc này nên xử lý thế nào?
Lưu Nhất Vĩ muốn đến xin chỉ thị.
- Ừm...
Diệp Phàm liếc nhìn Lưu Nhất Vĩ, muốn nghe kể chi tiết một chút, thế nên hỏi:
- Bọn chúng nói thế nào?
- Chúng nói nhìn thấy sườn Lang Pha phong cảnh đẹp, mời thầy phong thủy đến xem, nói là nơi tốt để xây mộ. Bởi vì người nhà Tần gia đặc biệt tin tưởng chuyện này.
Thực ra, việc này cũng bình thường. Trong dân gian rất coi trọng phần mộ, như chúng ta làm quan vậy, ai mà không muốn tổ tiên phù hộ để có thể thăng quan tiến chức.
Thương nhân đương nhiên cũng hy vọng phát tài, nhu cầu của mỗi người đều khác nhau. Vì thế mới muốn đưa ra chủ ý xấu này để đuổi người ta đi.
Giấy chứng nhận sở hữu đất đương nhiên là nhờ người làm. Hơn nữa, thái độ nhận tội của bọn chúng rất tốt. Nói là sẽ bỏ ra 500 ngàn để dàn hòa. Anh xem thế nào chủ nhiệm Diệp?
Lưu Nhất Vĩ nói.
Diệp Phàm muốn quan sát và cân nhắc tâm sự của Lưu Nhất Vĩ một chút. Bữa cơm tối nay, có lẽ là Lưu Nhất Vĩ nhận sự ủy thác của Phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh Câu Trấn Nam đến làm thuyết khách.
Xuất phát từ lập trường của Lưu Nhất Vĩ, tốt nhất là hai bên không đắc tội lẫn nhau. Dù sao, Câu Trấn Nam hắn ta cũng không đắc tội nổi, còn Diệp Phàm là chủ nhiệm Ban Thanh tra chính phủ hắn ta càng không thể đắc tội. Đương nhiên muốn làm việc hòa hảo.
- Ha ha, bọn họ là “ý của người say không phải tại rượu”?
Diệp Phàm cười quỷ quyệt, tuy nhiên cũng nói:
- Nếu Tần gia có thành ý như thế, vậy là tiền sao, 500 ngàn...
Diệp Phàm vừa nói đến đây, Lưu Nhất Vĩ lại nói:
- Tần gia nói là nếu không đồng ý có thể thêm một chút, việc này, về tiền thì có thể thương lượng.
- Không cần đâu, tiền, ha ha, nhà Tô cô nương người ta có rồi. Thực sự nếu muốn so sánh, tiền nhà cô ta mang ra sẽ đè chết mấy chục người nhà Tần gia. Thế này nhé, nhắn Tần Thúc Bảo một mình đến nhận tội trước mặt Tô tiểu thư. Vấn đề kinh tế, đưa 10 vạn, 8 vạn là được rồi.
Diệp Phàm nói vậy vì ngẫm thấyđương nhiên không nhất thiết phải đọ sức với Câu Trấn Nam. Hơn nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ, Diệp Phàm cũng không làm quá chuyện này lên làm gì. Câu Trấn Nam nếu có thể ngồi lên vị trí như ngày hôm nay thì nhất định cũng có thực lực.
- Tốt lắm!
Lưu Nhất Vĩ gật gật đầu, vẻ hơi xấu hổ nói:
- Chủ nhiệm Diệp, chắc anh cũng đoán được hết rồi. Không sai, tôi cũng không có cách gì. Anh cũng biết đấy, là một cán bộ cấp cơ sở tôi không thể so sánh với cán bộ cấp cao như Câu Trấn Nam được phải không nào? Phải mong chủ nhiệm Diệp thông cảm thôi, tôi sẽ tự phạt 3 ly, rất xin lỗi anh.
Lưu Nhất Vĩ nói xong liên tiếp uống cạn 3 ly Hồng tửu, Diệp Phàm cũng không ngăn, đây là cái giá phải trả cho việc làm thuyết khách của Lưu Nhất Vĩ. Cũng là để mỉa mai y một chút.
- Chuyện này thế là xong rồi, sau này cũng không cần nhắc đến nữa. Tuy nhiên, tôi hy vọng Tần Thúc Bảo bọn chúng phải an phận một chút.
Sau này nếu lại gây phiền toái cho Tô tiểu thư, tôi quyết không nương tay. Tuy Tô tiểu thư không có quan hệ gì với tôi, nhưng nếu để tôi gặp phải, tôi sẽ làm đến cùng.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc khi nói những lời này..
Làm cho trong lòng Lưu Nhất Vĩ cũng thấy sợ hãi, cảm thấy ánh mắt của chủ nhiệm Diệp dường như rất sắc, nhìn vào đều có thể làm cho người ta phát run lên.
- Tuyệt đối không thể, nếu chúng thực sự dám làm như thế, thì chủ nhiệm Diệp không cần phải ra tay, Lưu Nhất Vĩ tôi dù không cần chiếc mũ quan này nữa cũng quyết không thể tiếp tục nuông chiều chúng.
Lưu Nhất Vĩ cũng biểu hiện thái độ lập trường kiên quyết.
Hắn hiểu rõ, mình đang làm thuyết khách, chủ nhiệm Diệp trong lòng có lẽ cũng khó chịu một chút. Lưu Nhất Vĩ trong bụng buồn bực, nhưng cũng không có cách gì. Thuyết khách thực ra là Câu Trấn Nam ép làm, y không muốn làm cũng phải làm.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Diệp Phàm khoát tay, liếc nhìn Lưu Nhất Vĩ, cười nói:
- Bí thư Lưu, việc của anh thế nào rồi?
- Ôi chao, quên chuyện lớn đó đi. Việc này trước hết tôi xin kính chủ nhiệm Diệp 3 chén, anh 1 chén, tôi 3 chén.
Lưu Nhất Vĩ tỏ ra hơi chút ngẩn ngơ, cầm chén rượu đứng lên.
- Nói thế nghĩa là sao?
Diệp Phàm cố ý giả bộ, có lẽ Tạ Quốc Trung đã có nói qua một chút về Lưu Nhất Vĩ.
- Tối qua tôi vừa mới lên thành phố một chuyến, Phó Bí thư Lý Hồng Dương có nói chuyện này với tôi.
Lưu Nhất Vĩ cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói.
- Vậy thì tốt, tôi xin chúc mừng Bí thư Lưu trước.
Diệp Phàm cười ha hả.
- Chung vui chung vui.
Lưu Nhất Vĩ cũng vui mừng cười suốt, hắn đương nhiên vui mừng, hắn nhìn Diệp Phàm, từ từ rót chén trà, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, Tử Kỳ hãy giao cho tôi đi. Chỉ cần có Lưu Nhất Vĩ tôi một ngày ở Mặc Hương, tôi sẽ lúc nào cũng sẽ quan tâm đến cậu ta.
Lưu Nhất Vĩ thẳng thắn bày tỏ, thực ra cũng đúng với ý của Diệp Phàm.
- Quan tâm thì có thể, tuy nhiên, không thể quá lo cho nó. Thanh niên, càng nên để cho nó thêm chút trách nhiệm, để cho nó rèn luyện thêm. Chiếc gậy càng mài sẽ càng bóng.
Diệp Phàm cười nói, đương nhiên hắn không lập tức thể hiện thái độ tiếp nhận Lưu Nhất Vĩ.
Tên này muốn được vào đường dây quan hệ của Diệp Phàm cũng phải có cống hiến mới được. Lưu Nhất Vĩ cũng là một mục tiêu có thể xem xét.
Đương nhiên, tầng lớp cán bộ như Lưu Nhất Vĩ không thể là hạt nhân trong đường dây quan hệ của Diệp Phàm, xếp ở tầng thứ 2 của đường dây còn được, ví dụ đem hắn giới thiệu với Đoàn Hải Thiên, trở thành người trong tầng thứ hai của Đoàn Hải Thiên. Khi có chuyện chỉ cần chào hỏi Đoàn Hải Thiên một tiếng là được rồi.
- Tôi sẽ chú ý chuyện này.
Lưu Nhất Vĩ nói.
- Ừm, một thời gian nữa rảnh rỗi có thể tôi sẽ trở lại tỉnh một chuyến. Đến lúc đó, có thời gian tôi sẽ gọi anh cùng ngồi với nhau. Nhân tiện làm quen với vài người bạn một chút.
Diệp Phàm nói, Lưu Nhất Vĩ vừa nghe, lập tức rất vui, toàn thân dựng lên, vẻ mặt cung kính nói:
- Tôi rất mong chờ ngày này sẽ sớm đến.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng là để cho Lưu Nhất Vĩ một hy vọng. Có hy vọng cũng có nghĩa là có mục tiêu.
Buổi chiều, mấy anh em Diệp gia đã đến Thiên Nham tự. Phát hiện chùa đã sắp bị đổ sụp. Chính là ngôi miếu này.
Bước vào trong phát hiện phạm vi của ngôi miếu rất lớn. Trước miếu có một cái hồ nước, bên trong có vài con cá màu xanh đang bơi lội. Nhìn quanh đều là cỏ dại, rác cũng không được quét sạch, có lẽ không có người ở nữa.
- Con lừa vô tâm Vô Ngữ có lẽ đã chết rồi chăng, lúc đó chẳng phải nghe mẹ nói nhìn hòa thượng đó có lẽ cũng đã 60, 70 tuổi rồi. Theo lời kể thì cũng bình thường, con lừa ngu ngốc đáng chết.
Diệp Cường ngoác mồm chửi. Hắn trong lòng bất mãn với lão hòa thượng đó, đến “con lừa ngu ngốc” hắn cũng đem ra chửi, đúng là ghét ai ghét cả đường đi lối về.
- Nên xong đời đi, chết càng tốt, đỡ phải gặp hạng người ác.
Tống Thiên Thiên cũng bất mãn với Vô Ngữ giống như chống mình, hừ nói.
Thực ra, cô ta cũng nghĩ, lúc đầu nếu Vô Ngữ thu nhận Đổng Tử Kỳ, thì cũng không thể là Tống Thiên Thiên lấy anh ta.
Việc này có thể nói là “nhất trác nhất ẩm, mạc phi tiền định. Thế gian vạn vật, phàm là liên quan đến “duyên” thì đều có sự ngẫu nhiên.
Số phận của Diệp Tử Kỳ nên là như thế. Đương nhiên Vô Ngữ không thu nhận hắn. Đối với Diệp Tử Kỳ mà nói có lẽ đó lại là duyên tốt. Nếu Vô Ngữ thu nhận hắn. Có lẽ trên đời lại có một đại sư Tử Kỳ.
- Xin chào các vị thí chủ, bần tăng thất lễ rồi.
Đúng lúc này, một lão hòa thượng người khô gầy như que củi, trên mặt còn nhiều nếp nhăn hơn vỏ cây tùng bước vào từ cửa bên hông. Hướng về phía mấy người Diệp Phàm lạy một cái, hơn nữa mồm miệng rất minh mẫn.
Mấy anh em Diệp Phàm cùng nhìn ông ta, suýt nữa thì bật cười. Vừa nói đến lão này có lẽ đã chết rồi, không ngờ người ta vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt mọi người. Hơn nữa, nhìn qua tuy nói là gầy nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, không phải dễ dàng chết như vậy.
Tuy nhiên, dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm quỷ quyệt phát hiện Vô Ngữ vẫn đang ngầm quan sát Diệp Tử Kỳ.
Quái, lẽ nào lão hòa thượng này đã nhận ra. Không thể nào, đã mấy chục năm rồi, lúc đó Tử Kỳ mới 1 tuổi, tướng mạo bây giờ so với trước đã thay đổi một trời một vực, có lẽ cảm giác của mình đã sai, Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ.
- Ông chính là Vô Ngữ?
Diệp Tử Y hung hăng hỏi Vô Ngữ, tự nhiên nổi giận với ông ta.
- Bần tăng chính là Vô Ngữ.
Lão hòa thượng vẫn rất bình tĩnh, không vì sự hung hăng của Diệp Tử Y mà có chút tức giận nào. Dường như lão hòa thượng này đã coi mọi chuyện trên thế gian đều bình thường, không có một tí kinh ngạc nào.