Có lẽ vị trí sư đoàn trưởng này có người ngồi rồi nên chưa chuyển được phải không?
Kiều Viên Viên thật sự rất thông minh. Có lúc Diệp Phàm cũng cảm thấy được, chắc chắn nhiều việc cô đã mắt nhắm, mắt mở giả vờ ngốc chứ không phải cô ta không hiểu rõ, đó là vì cô giữ thể diện cho mình.
- Cũng có thể xem như thế, Tề Thiên đụng phải lỗ châu mai của người ta rồi.
Diệp Phàm thuận miệng nói.
- Về việc đề bạt của cán bộ quân đội bố cũng không can thiệp được. Bố thuộc bên chính phủ còn quân đội là ngành có tổ chức độc lập. Việc bổ nhiệm chức sư đoàn trưởng có lẽ phải do Ủy ban quân sự phê chuẩn.
Kiều Viên Viên mặt ngắn lại nói.
- Việc này đúng là như thế. Việc bổ nhiệm chức sư đoàn trưởng bộ đội lục quân phải do đích thân chủ tịch ký duyệt. Có lẽ nếu muốn bổ nhiệm thì phải thông qua ủy ban quân sự bàn bạc mới được. Ở đây chắc chắn ganh đua rất ác liệt, hơn nữa mức độ cũng rất cao. Dù sao, nói người cộng hòa cái khỉ gì đó cũng không ít, nhưng sư đoàn trưởng là tầng lớp cán bộ trụ cột trong quân đội. Những nhân tài này là nòng cốt thực sự của quân đội, vì thế nếu là ai cũng không dám qua loa.
Diệp Phàm nói.
- Thôi vậy, em không giữ chân anh nữa. Nhưng anh phải cẩn thận mới được. Em biết, việc anh muốn đi làm đều là việc lớn, em chỉ hy vọng anh có thể bình an là được. Nhất định không được làm mình bị thương, em rất lẽ lắng.
Kiều Viên Viên nói rất rõ ràng rồi từ từ áp vào lòng của Diệp Phàm và đưa môi lên hôn nhẹ nhàng.
- Nụ hôn của em ngọt hay là nụ hôn của Ngọc Kiều Long ngọt?
- Em lại thế rồi, trời ạ, đi ngủ thôi...
Ngáp một tiếng rồi nhanh chóng chui vào trong chăn, tốc độ nhanh như tên lửa.
Sáng mùng 5.
Từ rất sớm mẹ đã ra khỏi giường rồi, buổi sáng vốn là nấu cháo. Nhưng sáng hôm nay có chút đặc biệt, Lâm Tú Chi nấu cơm và chuẩn bị một bàn đồ ăn.
Mọi người đều đã ngồi chỉnh tề bên bàn ăn, bởi vì mọi người đều cảm thấy được cái gì đó.
- Sáng nay mọi người đều đã đến rồi, trước kia Phàm Tử không ăn cháo, đều là ăn mỳ hoặc bánh bao với uống sữa đậu nành trên phố. Vì thế buổi sáng mẹ lười nấu cơm, nấu cơm là phải nấu thức ăn.
Hơn nữa, sớm quá người ta chưa bán thức ăn, thức ăn mua hôm qua để sang hôm nay lại không tươi nữa, lại phiền toái nữa. Tuy nhiên hôm nay làm bữa cơm này có lẽ các con cũng cảm thấy điều gì đó.
Không sai, hôm qua các con đều muốn làm rõ chuyện của Tử Kỳ. Tối hôm qua mẹ và bố các con đã bàn bạc rất lâu, cảm thấy cũng không có gì phải giấu anh em các con nữa.
Tử Kỳ, đây chính là chứng minh thư duy nhất của con. Con cầm lấy mà xem, sau này sẽ do con cất giữ.
Lâm Tú Chi lấy ra một chiếc hộp giấy đưa cho Diệp Tử Kỳ và nói.
Diệp Tử Kỳ hai tay run run đón lấy chiếc hộp.
- Mở ra đi, cho mọi người cùng xem. Các con là anh em, thêm một người hiểu thì cũng thêm được manh mối.
Diệp Thần Tây lúc này mở miệng nói.
Diệp Tử Kỳ tay run lẩy bẩy, chiếc hộp được buộc bởi một sợi dây màu đỏ, hắn mở mãi cũng không mở được, nhất định là đang rất kích động.
Lúc này, Tống Thiến Thiến với tay ra giúp hắn tháo cái dây. Diệp Tử Kỳ nhẹ nhàng mở chiếc chiếc hộp ra.
Bên trong là một mảnh vải bọc lại, mở mảnh vải ra phát hiện là một tấm vải thô ráp, chỉ có một vài chi tiết khá tinh tế.
Những sợi vải rõ nét, nhìn rất nghệ thuật. Trên đó còn thêu hai con chim hải âu đang đùa nghịch, bộ dạng đang rất tình cảm.
Cái này giống như vật đính ước. Tuy nhiên rõ ràng là có chút thô. Đương nhiên cảm giác của mỗi người khác nhau, muốn nói là như thế mới có tình cảm hoặc mới chân thành, cũng có người nói ngày xưa như thế.
- Loại vải này các con chưa nhìn thấy, bởi vì nó được dệt bằng tay. Thực tế chính là vải dệt bằng tay của người xưa.
Tuy nhiên, so với vải ngày xưa thì nhẵn hơn nhiều. Bây giờ không còn mấy người biết nghề thủ công này.
Biết đều là những người làm việc trong các xưởng chế tác. Nếu như lúc hơn 10 năm trước, dân gian còn có rất nhiều người biết cái này. Tuy nhiên tấm vải đưa cho Tử Kỳ lúc này chính là dùng để bọc trẻ con.
Các con xem, phía trên đầu còn có vết nước tiểu và phân của Tử Kỳ lúc đó mới 1 tuổi.
Diệp Thần Tây vừa nói đến đây, Diệp Tử Y không nhịn được bật cười.
- Con cười cái gì, lúc con còn nhỏ còn hơn thế này nhiều. Chăn, ga trải giường thường xuyên mỗi ngày giặt 3 lần, có một đêm rất lạnh cả bố và mẹ con không ngủ được, bởi vì không có chăn đắp. Đành phải ôm con đến bên bếp lửa sưởi ấm. Lúc đó không có loại tã bỉm cao cấp như bây giờ, chỉ là dùng giấy che cho các con.
Diệp Thần Tây lườm Diệp Tử Y một cái. Diệp Tử Y vội vàng thè lưỡi.
- Tử Kỳ, tấm vải này có 3 chữ - Đổng Tử Kỳ. Bố nghĩ đây có lẽ là bố mẹ đẻ của con muốn đặt tên cho con. Bởi vì nhà họ Diệp chúng ta, phía sau hai chữ không đổi. Sợ làm cho người ta nghi ngờ, chúng ta đã đặt tên cho con là Diệp Tử Kỳ. Nếu thực sự có thể gặp lại cha mẹ đẻ của con, sau này con có thể đổi lại.
Diệp Thần Tây nói.
- Con sẽ không đổi, con mãi mãi là họ Diệp.
Diệp Tử Kỳ nhìn bố mẹ tỏ thái độ kiên quyết, nói:
- Con chỉ muốn biết bố mẹ đẻ của con là ai mà thôi, họ sinh ra con lại vứt bỏ con. Nếu không có bố mẹ nuôi dưỡng, con đã sớm chết rồi. Thực ra, từ ngày họ vứt bỏ con thì Đổng Tử Kỳ cũng đã chết rồi và đã có một cuộc sống mới đó là Diệp Tử Kỳ. Trên đời này chỉ có Diệp Tử Kỳ chứ không có Đổng Tử Kỳ. Nhưng, bố mẹ nhặt con về như thế nào?
- Thực ra, Tử Kỳ à, tính ra thì con cũng đã 27 tuổi rồi, chỉ kém tháng Diệp Phàmthôi, hai con sinh cùng năm.
Để tránh tai mắt của mọi người, cho nên chúng ta đã nhờ quan hệ ghi vào hộ khẩu cho con nhỏ hơn một chút. Năm đó con mới 1 tuổi, tối ngày 15 tháng 8 năm đó, trăng rất sáng và tròn.
Mẹ dạy học ở dưới trấn Cổ Tây, Thần Tây cũng có nhiệm vụ xuống dưới đó và cùng mẹ ăn tết trung thu. Thực ra ăn tết trung thu cũng chẳng có gì, chỉ mua hai chiếc bánh trung thu nhỏ bằng hai nắm tay.
Bởi vì lúc đó tình hình kinh té làm sao tốt như bây giờ, mẹ và bố con lúc đó cũng có chút hứng trí, bảo đến chùa Vọng Nguyệt để ăn bánh.
Nhưng Thần Tây nói buổi tối người đến chùa Vọng Nguyệt sẽ rất đông, đến đó không có ý nghĩa. Bởi vì người Cổ Xuyên đều thích đi đến chùa Vọng Nguyệt ăn bánh trung thu, hàng năm vào ngày đó đều rất đông người.
Chẳng phải mấy anh em các con hàng năm cũng đòi đến chùa Vọng Nguyệt ăn bánh trung thu đó sao. Bởi vì ở chùa Vọng Nguyệt trăng sáng đặc biệt tròn, ngắm trăng ăn bánh trung thu cảm giác rất có tình cảm. Tuy nhiên, chúng ta lại đi chùa Thiên Nham.
Chùa Thiên Nham các con cũng đến rồi, đó là một cái miếu tự đổ nát, chỉ có 3, 4 hòa thượng ở. Tuy nhiên lúc đó bố mẹ đi chỉ còn có 1 vị hòa thượng.
Vừa đi đến cửa miếu thì phát hiện có một người phụ nữ đang quỳ ở đó, khóc lóc cầu xin vị hòa thượng đó là “Vô Ngữ” thu nhận con.
Bởi vì con lúc đó được bọc trong tấm vải này. Tuy nhiên hòa thượng Vô Ngữ đến bản thân mình còn chưa nuôi nổi nên đã cự tuyệt thỉnh cầu của người phụ nữa kia.
Người phụ nữ cứ dập đầu xuống đất, trán đã bị những viên đá ở trước cửa miếu làm cho rách ra, máu tươi chảy xuống lông mi nhìn rất đáng thương.
Sau đó, bố mẹ đã rình xem rất lâu, nhìn thấy thái độ kiên quyết của Vô Ngữ, mẹ và bố các con đi đến đón lấy con.
Người phụ nữ bái lạy chúng ta 9 cái, chúng ta ngăn cũng không ngăn nổi. Trán của người phụ nữ đó bị trầy sước hết, sau đó đã bỏ chạy, chúng ta kéo cũng không kéo được.
Tuy nhiên, mắt của bố con sắc, lúc người phụ nữ đó bỏ chạy thì phát hiện một việc lạ. Đó là, chân của người phụ nữ đó hình như đã bị thương, lúc đó có lẽ là thuận tay xé một mảnh vải rách buộc vào.
Kết quả là cô ta vừa chạy thì máu liền tràn ra. Bố con đoán liệu có phải người phụ nữ đó có thù oán gì, hoặc đã gặp phải người đánh lén nhất thời phải đem đứa bé cho đi để bảo đảm sự an toàn.
Vì thế mẹ và bố con cũng không dám ở lại lâu, vội vàng bế con đi về nhà. Vì sợ phiền phức, cho nên phải vòng qua mấy nơi rồi mới về đến nhà.
Tuy nhiên, may mà 20 mấy năm qua, con cũng đã lớn thành người. Năm đó chúng ta cũng hỏi qua người phụ nữ đó về lai lịch của con, cô ta chỉ khóc và lắc đầu không nói.
Mẹ nghĩ, cô ta nhất định có điều khó nói. Tuy nhiên cũng chính vì thế mà muốn tìm hiểu bố đẻ của con cũng sẽ khó.
Chỉ có tấm vải này, và ở cổ của con từ nhỏ đã đeo một miếng ngọc, mẹ và Thần Tây cũng đã xem rất kỹ nhưng cũng không phát hiện ra điều gì.
Miếng ngọc này rất bình thường, trên đó khắc một ngọn núi. Cũng không biết đó là nơi nào.
Lâm Tú Chi giọng hơi chút khàn khàn nói.
- Người phụ nữ đó dáng vẻ như thế nào, đây cũng là một trong những manh mối?
Diệp Phàm hỏi.
- Nét mặt có 2 phần giống Tử Kỳ, có lẽ Tử Kỳ giống bố, chỉ giống mẹ một chút.
Lúc đó trán của người người phụ nữ đã bị trầy rách, trên mặt toàn là máu, vì thế không thể nào nhìn kỹ được đặc điểm của cô ta.
Bố cũng để tâm để ghi nhớ lại một chút nhưng bên lông mày trái của người phụ nữ đó hình như một bên ngắn một bên dài.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, bố lúc đó lại cẩn thận, nên cũng chỉ phát hiện như thế. Tuy nhiên không thể chắc chắn việc này, bởi vì trời tối.
Diệp Thần Tây nói.
- Thế này đi bố, bố kể cũng kể không rõ ràng. Chờ ngày mai con mời một cao thủ vẽ chân dung trên máy tính về, bố kể để anh ta vẽ. Chúng ta cố gắng hoàn thành chân dung của người phụ nữ đó một chút. Đây là một manh mối, và người ở nước ta mang họ Đổng, tuy nhiên, cái này thì quá nhiều. tìm kim đáy biển, căn bản là không thể điều tra được.
- Diệp Phàm nói.
- Anh, điều tra ngẫu nhiên cũng được. Điều tra không được thì thôi, cũng đã mấy chục năm rồi, một chút manh mối cũng không có thì điều tra thế nào? Biết đâu họ đã chết rồi.
Diệp tử Kỳ nói.
- Tử Kỳ, đừng nói thế, ai cũng muốn biết bố mẹ đẻ của mình là ai? Nhất định phải điều tra, tuy nhiên trong chuyện này em cũng không được cố chấp. Việc này giao cho anh, khả năng của anh em cũng rõ rồi. Rất nhiều bạn bên công an, có thể giúp đỡ.
Diệp Phàm nói.
- Vậy làm phiền anh rồi.
Diệp Tử Kỳ vẻ mặt cảm kích nói.
- Chúng ta là anh em, nói lời đó làm gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt giọng trầm xuống một chút.
- Em…em sai rồi.
Diệp Tử Kỳ hơi cúi đầu xuống.
Sắp đến giờ cơm trưa, Bí thư Lưu Nhất Vĩ tủm tỉm cười, nhất định phải mời cả nhà Diệp Phàm đến huyện Cổ Xuyên ngôi nhà tốt nhất - Thanh Thủy Các ăn cơm.
Cuối cùng đáp lại sự nhiệt tình của Bí thư Lưu, Vợ chồng Diệp Tử Thần không đi, anh em Diệp Phàm vì có chuyện nên cũng đều không đi.
Việc này mọi người đều hiểu rõ. Bí thư Lưu mời là Diệp Phàm, có lẽ là còn có chuyện để nói. Vì thế Diệp Cường và Diệp Tử Kỳ đều không có hứng thú đi. Chỉ có Diệp Phàm và Kiều Viên Viên hai người họ đi.