Quan Thuật

Chương 2753: Chương 2753: Hoa Văn Thần Bí




Chương 2753: Hoa văn thần bí.

Anh lại muốn làm gì Tủ thần, anh để cho tiểu Đê này cỏ được cái chết thoải mái một lần đi. Lần này có chết cũng không được thoải mái, có muốn cho tôi chết không?

Đế Thiết hét lớn, tay chân giãy dụa muốn liều mình lao về phía tượng đá.

Tiểu Đế chúng ta phải sống, với thể lực của chúng ta còn có thể kiên trì thêm vài

ngày.

Diệp Phàm dùng Hóa Âm Mê Thuật nói.

Nhưng chắc chắn là vô dụng. Đê Thiết hét lớn :

Sống thêm vài ngày nữa cũng có gi, chi bằng chết trước để sớm gặp Thượng Đế có phải hơn không?

Tiếu Bỉ, giữ chặt anh ta lại.

Diệp Phàm ra hiệu cho Bi Á Lạc Phu.

Còn giữ làm gì, anh ta muốn chết để cho anh ta chết. ít ra chúng ta cũng có thể ăn thịt anh ta mà sổng vài ngày. Nếu như tiết kiệm còn có thể sống được nửa tháng.

Không ngờ anh ta lại đột nhiên nói ra như vậy Đế Thiết tức tốc không thèm chết nữa, nhìn chằm chằm Bỉ Á Lạc Phu chửi mắng:

Mẹ kiếp, khốn nạn, xác thối tha của ta đây mà ngươi cũng ăn sao, còn phải là người nừa không?

Đế Thiết quá tức giận, đá một cái vào Đi Ả Lạc Phu. Nhìn tình thế hoàn toàn không phải là bỡn cợt, lại còn có cả tiếng xé gió.

Để giành sức mà đào đường đi.

Diệp Phàm ra tay một cái đánh Đế Thiết bay vào trong tượng đá rồi lại bay ra, Bỉ Á

Lạc Phu ôm chặt lấy người này.

Đào cái con khỉ, lại không phải quay về đây sao.

Đế Thiết chửi mắng.

Yên lặng.

Diệp Phàm đột nhiên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn Đế Thiết hừ nói:

Nếu anh không để cho tôi yên chút thi tôi và tiểu Bỉ sẽ cho anh một trận. Anh nói cũng đúng, thân thể anh tuy có gầy nhưng cũng hơn 5 kg, tiết kiện thi cũng được hon nủa tháng đấy.Nghĩa là anh muốn chết đi để cổng hiến có phải không?

Tôi không chết, muốn chết các anh chết trước đi, tôi muốn uống, muốn ăn thịt thổi của các anh.

Đế Thiết ngồi dưới đất, không ngờ đã tỉnh táo rồi.

oietniyen.com

Trước kia chúng ta đào bốn bên mới có thể về chỗ cũ, tôi nghĩ lần này chúng ta cứ đào đi không chừng có thể thấy nước ngầm, cỏ nước thì ít ra chúng ta cũng sống lâu thêm chút. Nếu như có thêm may mắn, chúng ta có thể xuôi dòng mà ra ngoài thì tổt quá. Diệp Phàm lại nói ra cách khác.

Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu vừa nghe xong liền ngây người, rồi cũng gật đầu đồng ỷ.

Ánh mắt hai người lóe lên tia hy vọng, dường như lúc này Diệp Phàm như một cô nương vậy.

Người này như lạnh sổng lung. Biết rằng trong trường hợp thế này thì hai người cũng không thể nào tưởng tượng ra có một cô nàng bên cạnh.

Bởi vì ba người đều chẳng húng thú gi. Giờ thứ mà ba người muốn chính là thức ăn

và nước. Có lẽ Diệp Phàm đã thành một mỹ vị trước mặt hai người họ.

Thực ra, Diệp Phàm giờ cũng không có cách nghĩ đó. Trong tình cảnh này thi mơ ước như vậy là đương nhiên. Bởi vì con người ta hy vọng sổng mà.

Lần này Diệp Phàm đi đầu, xuống đào.

Đa người đói đến mức chóng mặt nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. vẫn còn lại một chút súc lực.

Hơn nửa cộng thêm cà ỷ thúc mà không lâu sau đã đào được sâu 3 mét rồi.

May mà đất ờ hai bên còn cúng chứ không đã sụp xuống mà chôn vùi cả ba người họ rồi.

Ba người không từ bò ỷ định, nghỉ ngơi trên động tỷ rồi lại tiếp tục đào.

Khi đào đến độ sâu 5 mét thì lại keng lên một tiếng như đào vào kim loại.

Làm gi thế, tiếng quái gi thế.

Bỉ Á Lạc Phu không chịu nổi nói.

Lại đào phải đá, xong rồi, chẳng trông cậy vào đâu được. Lại còn nói là mạch nước ngầm, chẳng thấy tí nước nào đâu.

Đế Thiết ủ rũ nói.

Các anh lên đây, tôi xuống xem sao.

Diệp Phàm luôn cảm giác âm thanh đó rất kỳ lạ. Thế là gọi hai người kia lên để hắn ta xuống.

Đúng là tảng đá, hình như là màu xanh, đó là loại đá hoa cương rất cúng.

Với sức ngày trước của Diệp Phàm cộng thêm công lực thời thịnh có thể ô Kim đao để đâm nát tảng đá này ra.

Nhung khoảng cách ngắn không thể duy trì được.

Diệp Phàm dùng con mắt ưng nhìn vào tàng đả, tạm thời biết ngựa chết thành ngựa sổng, Diệp Phàm muốn xem xem tảng đá này dày bao nhiêu.

Đột nhiên mắt ung bị đau.

Hắn ta nhanh chóng nhắm mắt lại, đột nhiên có nước mắt trào ra.

Bên trong có một điều kỳ lạ, Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ. Lại một lần nữa dùng mắt ung để nhìn, đột nhiên lại thấy mắt ưng kỳ lạ. Không ngờ có thể nhìn xuyên qua cà bên trong tảng đá. Cảnh tượng trước mắt cứ như đang xem ti vi vậy, không lâu sau ổn định lại thi hiện ra một bức hoa văn kỳ lạ.

Hoa văn này hoàn toàn cũng không giống với đá hoa cương đen kia, hiện tượng này quá là kỳ quái rồi.

Hơn nữa, Diệp Phàm thấy khoảng cách cũng không xa, trong cùng một tảng đá lại có cà hai loại đá khác nhau.

Diệp Phàm cảng nhìn lại cảng thấy kỳ lạ, dụng cả tóc gáy lên. Bởi vì, hắn ta phát hiện ra càng nhìn hoa văn trong tảng đá càng giống như tượng đá trên đất.

Tuy hoa văn đó rất mờ nhưng mặt cùa tượng đá cũng rất mờ.

Chẳng lẽ dưới đất cũng cỏ tượng đá sao? Ở đây ỉà hang tượng đá sao?

Diệp Phàm lẩm bẩm trong miệng rồi lại dùng ô Kim đao đánh sang hai bên đào ra mộ lối để ba người có thể qua.

Bời vì đã phỏng đoán trước đất rắn này có thể chịu được.

Vừa mới đào Diệp Phàm lại kinh ngạc, ô Kim đao từ trong tay tuột vào bên trong đất.

Bởi vi đào ngang sang hai bên mới biết, táng đá hoa cương xanh kia không phải là một khối hoàn chinh. Như là một cột dài khoáng 2 mét, rộng khoảng 1 mét, cũng là lớn rồi.

Nếu như là tảng đá thì chắc chắn hoa văn ở dưới nó cũng được đắn đo kỹ lưỡng.

Diệp Phàm lên nói lại tình hình cho hai người biết, đương nhiên hắn ta không nói đến những hoa văn trong đá, mắt ưng chính là bản lĩnh bảo mệnh của hắn không thể lộ ra.

Nhưng, mặc dù là thế nhưng hai người kia cũng há miệng ra suýt cho một quả đấm. Hai người xuống xem rồi mới bò lên.

Phía dưới đúng là một cây đá tạo thành, lẽ nào lại là một đổng phế sao? Mà đồ phế này là đồ cổ lưu lại. Bên dưới có thể là một thành cổ không lồ.

Bỉ Á Lạc Phu nói.

Đúng vậy, thành cổ là do người cổ đại tạo ra. Giống như bí mật về người Maya.

Trái đất của chủng ta, chẳng ai có thể hiểu rõ thời cổ đại rốt cuộc ra sao. Mà tôi đang nghĩ, đây có phải là nơi mà người ngoài hành tinh thời cổ đại đã từng đến chăng.

Bọn họ tiện tay chi ra những sinh vật trên trái đất, cho một chút trí tuệ để làm ra trận chiến này.

Mà ví dụ như tượng đá này, nếu như người hiện đại lợi dụng công nghệ 3d thì kết quả bước đầu cũng có thể được một chút. Rất giống thật, sự kết hợp giừa sự thực và giả thuyết này căn bản chúng ta khó mà phân biệt được.

Mà khoa học kỹ thuật của người ngoài hành tinh không phài thủ mà chúng ta có thể đoán được. Ví dụ như nói đến thần bí cùa UFO, người ta bay thế nào cũng được, còn máy bay của chúng ta không được như vậy.

Trí tường tượng của Đế Thiết quả là phong phú.

Trong chốc lát không ngờ lại nghĩ đến vũ trụ bao ỉa. Anh ta không đi viết sách thì quà là đáng tiếc, không chừng còn có thể lại xuất hiện thêm một cẩu bào tử chuyên viết về khoa học viễn tường.

Tôi nghĩ có phải bên dưới là một phần mộ của sinh vật viễn cổ không, cũng không nhất thiết là loài người hoặc là động vật vừa mới tiến hóa thành người. Chỉ là sao họ có thể làm một thứ thông minh đến nỗi chúng ta khó mà đoán được?

Bỉ Á Lạc Phu nói.

Kệ, xuống xem sao, không chừng lại chính là đường sống của chúng ta. Như này chết ở dưới còn đáng hơn là chết khô héo trên này có đúng không?

Diệp Phàm lại xua tay, hai người kia bèn không nói nhiều, cùng nhau đi xuống.

Ba người đúng ngang trước tảng đá.

Thay phiên nhau dùng nội công để ép ô Kim đao, không lâu đã đào được đường để người có thể vào được.

Sau khi đào thẳng xuống dưới 1 mét, Diệp Phàm cũng đã dừng Ô Kim đao lại.

Bởi vĩ đã đến chỗ hoa văn thần bí lòi, tiến lại gần mới không giống như phần của tượng đá, mà là một loại hoa văn quái lạ.

Diệp Phàm nói vọng ra cho hai người, sau khi thương lượng đã quyết định tiếp tục

đào.

Nhưng, âm thanh tang tang truyền lại, không thể đào được nữa.

Hai người cũng lại thử, đốm lửa chảy ra dưới đá hoa văn còn cứng hơn cả những hợp

kim cứng nhất trên đời.

Cái này có thể khiến tang lục của Ô Kim đao, ép ra mũi đao nhọn, sẽ khiến cho độ sắc bén tăng lên n lần.

Chặt thép như chặt tào phớ, kết quà không thể tạo ra một vết đao nhạt trên tảng đá đó.

Diệp Phàm suy nghĩ một chút, rồi quyết định lại đào ngang. Đá hoa cưởng bên trên có thể đổi phó được.

Ba người đào một lúc lâu cuối cùng cũng đào được một động vượt ngang qua, động này dài chừng mười mấy mét.

Bởi vì Diệp Phàm muốn tim xem tảng đá hoa văn này có khẽ hở không. Nếu như tảng đá là một khối như vậy thì chính là số mạng 3 người đã định.

Diệp Phàm có cảm giác táng đá này không phải một khối mà là từng miếng ghép lại nên chắc chắn có khe hờ.

Đào ngang được mười mấy mét quả nhiên cũng thấy khe hở nhưng rất mờ, phải dùng mẳt ưng mới có thể nhìn thấy được.

Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu cũng không thấy, vẫn đào về hai bên, nhưng Diệp Phàm đã kêu họ dùng lại.

Hai người không hiểu gi nhỉn Diệp Phàm.

Tôi cảm tường như có khe đá, các anh đùng nói vội tôi thử trượt xem sao.

Diệp Phàm nói.

Miệng của khe đá hình như làm bằng chất liệu đặc biệt. Trong đầu Diệp Phàm đột nhiên nhớ ra việc làm nhưng mộ cổ cùa Hoa Hạ.

Nhìn những khe hờ của những viên gạch hay viên đá của ngôi mộ cổ đều dùng những nguyên liệu đặc biệt. Ví dụ như nhũ sắt hay những chất kết dính hay thậm chỉ là nước thép phù vào. Cũng có khi dùng chất dính.

Đây chủ yếu là phòng bọn ừộm, thứ hai cũng là bảo vệ mộ hơn.

Mà có nhiều mộ cổ khi vào thi thể vẫn còn khá hoàn hảo, đó là nguyên nhân vĩ sao lại kín như vậy, cũng là nguyên nhân thi thể không kịp bị phân giải.

Để dùng nội công xem sao.

Sau đó dùng mất ưng để quan sát, Diệp Phà, thấy trong khe đá đó có những khối nhò, giống như trúng chim bồ câu.

Chẳng lẽ lại có quan hệ với cái này sao, Diệp Phàm thừ dùng ô Kim đao gõ nhẹ, phát ra tiếng bộp, bộp.

Diệp Phàm chợt giật mình, hình như là âm thanh trứng bị đâm thủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.