Thấy hai người Đế Thiết đều không hiểu gì cà, bời vì thực tế trứng chim bồ câu kia còn nhỏ hơn cả sợi tóc. Hai người vốn không nhìn thấy được.
Còn mắt chim ưng của Diệp Phàm còn thẩy rõ hơn cả kỉnh hiển vi phóng to mấy trăm lần, vì thế mà có người còn khắc chữ trên tóc được,còn Diệp Phàm đúng là đâm được quả trứng kia.
Trong nháy mắt, quả trứng sau khi vờ ra đẫ lộ ra một khe nhỏ.
Nơi này có thể là miệng ngưng tụ của khe đá, có cám giác như long nhãn.
Diệp Phàm nghĩ thầm lại dùng đao đâm, phát hiện ra cùng với việc trứng chim bị nứt ra sau những vết đao, lại một đao khác, ô Kim đao dài bằng bàn tay đã tiến vào trong được
hơn một nửa.
Hắn ta trượt một ván.
Tiếng kẹt kẹt lạ thường lại xuất hiện, tảng đá hoa văn lại chuyển động.
Có của à tử thần, dùng lực nữa đi. Tảng đá kia như buông lỏng rồi.
Đế Thiết kỉnh sợ kêu lên.
Diệp Phàm lại dùng lục, lần này rỡ ràng rồi. Toàn bộ tảng đá mười mấy mét đã nghiêng sang một bên. Một bên khác Đế Thiết và Bi Á Lạc Phu cũng dùng lực, kết hợp với Diệp Phàm.
Xèo.
Ảm thanh quỷ quái vang lên, khổng lâu sau, cả tảng đá đã mở ra.
Nhưng, sau khi mở ra, liêng đóng lại luôn. Ba người chẳng có chỗ mà quay cái mông
nữa.
Hay là treo tảng đá lên chứ thế này khổng có cách nào mà vào được.
Ba người nói xong là làm, lúc này tạm thời đã quên đi đói khát. Không lâu sau đã đào đá màu xanh to hơn lên.
Bởi vì là đá, lực chịu tải nhiều hơn, ba người cũng dám buông tay ra mà đào, không lâu sau, tảng đá lại lật lại.
Lại kết hợp dùng lực đế dùng dây xích kéo lên trên.
về phía dưới, ba người quyết định nghỉ một lát rồi tiếp tục thăm dò. Một là không thể vội nhất thời, hai là cũng khôi phục được thể lực, ba là chỉ sợ ở dưới có chất khí độc đã bị bịt km nên cỏ thể gây chết người.
Lúc này ba người lại không có mặt nạ phòng độc, nếu như để khí trong động tản ra thì còn an toàn hơn chút.
Mẹ kiếp, tảng đá có hoa văn này lại nặng thế may mà chúng ta còn có chút sức, nếu không thì chẳc chăn không làm được rồi.
Đế Thiết chửi một câu, đá một cái, tảng đá lại phát ra một âm thanh khác.
Đủng lúc này, cả người Đế Thiết ngẩn ngơ, anh ta nhìn thấy miếng đá có hoa vãn kỳ quái, rồi lại nhìn lên tượng đá không tiếng động bên trên.
Sao mà ngây ra thế, đồ ngốc.
Bỉ Á Lạc Phu đẩy Đế Thiết một cái nói.
Anh xem đi, xem đi có phải hoa văn trên tảng đá này giống với tượng đá không? Để xa ra mà nhìn.
Đế Thiết vừa nói vừa chỉ chỉ.
Bỉ Á Lạc Phu nhìn, lùi lại thêm mấy chục bước nữa nhìn. Đột nhiên con mắt mở to hết cỡ, mồm lắp bắp nói:
Lẽ nào bên trong tảng đá màu xanh kia ỉạỉ là tượng đá trên mặt đất sao?
Diệp Phàm sủng sốt, nhanh chóng chạy ra xa nhìn, đột nhiên hét lớn :
Đế Thiết, chúng ta dựng tảng đá này lên xem sao.
Ba người cùng chung tay dựng tảng đá mười mấy mét này lên.
Ba người đều ngây ngô, há hốc mồm miệng nhìn tảng đá, nhìn gần thi có hoa văn nhưng từ xa nhìn lại tổ hợp hoa văn đó lại chính là tượng đá.
Ba người nhìn nhau đều kỉnh ngạc.
Thật là thần kỳ, đúng là thần kỳ thật, còn thần bí hơn cả mê cung tử thần hàng
vạn lần.
Đế Thiết vỗ đùi, hét lên.
Mê cung tử thần, anh đi rồi sao?
Diệp Phàm quay lại hòi.
Ha ha
Đế Thiết vẻ xấu hồ nhìn hai người.
Lúc này còn giấu diếm gì nữa. Tôi cũng đã đến rồi, chắc chắn Tủ thần đã đến rồi chứ, theo nhu họ đoán, anh đã lấy đi tấm bàn đồ dưới thi thể và đại bộ phận thi thể phải không?
Bỉ Á Lạc Phu hỏi.
Ha ha
Diệp Phàm cười lên, không trả lời câu hỏi:
Nhưng, dưới đất này, rất có thể chứa đựng một bí mật lớn. Chúng ta đi đi, nghỉ cũng lâu rồi.
Ngay lậ tức ba người lại đi.
Bên trong có một động ngang mười mấy mét hiện ra ngay trước mặt, cảm giác thật là sâu. Một khối lạnh từ trong ập ra, thổi đến 3 người nhu có cảm giác thấu cà xương.
Mà trong khí đó lại có cả một mùi kỳ lạ, khiến người ta phải sởn tóc gáy lên.
Lẽ nào là một mộ cổ thật sao? Mẹ kiếp, kiều này sao mà giống trong mộ cổ thế? Đế Thiết rùng mình một cái, nhìn bên ữong nói.
Nhung căn bàn không thể nhìn rõ bên trong có gì. Ngay cả mắt ưng của Diệp Phàm cũng chỉ thấy chút bóng dáng mơ hồ. Có lẽ bên trong quá sâu, chỉ như một màu mực đen.
Tôi còn có chiếc bật lừa đây, hay là bật lên ném vào trong xem sao. Dù sao cũng sắp hết rồi.
Đế Thiết lấy tay sờ sờ, móc từ túi quần ra một chiếc bật lửa màu đồng. Xem ra cũng
rất tinh xảo.
Được đẩy chứ, chiếc bật lửa của anh lại còn có cả hình quốc vương, chắc là mua hả?
Bỉ Á Lac Phu nhìn nói.
.
ồ, một người bạn tặng, vẫn còn tiếc lắm nhưng giờ thì cũng chẳng làm gì.
Thấy Diệp Phàm gật đầu, Đê Thiết bật lên rồi ném vào bên trong hang.
Ôi giời, đúng là quá sâu.
Đế Thiết đến bên xem, nhờ nhìn qua ánh lừa nên phát hiện ra chiếc bật lừa bay thẳng xuống dưới.
Ba người kingh ngạc vi ở nơi xa kia hình như có khắc một tượng lớn.
Cụ thể cao lớn bao nhiêu thi chưa hình dung được bời vì ba người chỉ nhìn thấy mặt của bức tượng, dựa vào suy đoán thi còn hơn cả đầu người thân sư tử n lần.
Cái mặt đó có chút kỳ lạ, có năm phần giống người, nhưng Đế Thiết nhìn thấy giống như con rắn.
Mà Bỉ Á Lạc Phu nhìn giống như quái thú. Diệp Phàm dùng mắt ưng để nhìn phát hiện ra 5 phần giống người, không dùng mắt ưng thì sau khi nhắm lại thì sẽ thấy giống như chim, có vẻ rất kỳ cục.
Tai của tượng rất to, nếu chỉ tính một bên tai chũng phải rộng bằng hai sân đá bóng.
Cái bật lửa ngay lập tức tắt, ba người nhìn nhau, quyết định xuống xem. Bởi vì đó là con đường duy nhất, sống hay là chết còn phải xem tấm lòng của Thượng Đế ra sao.
Đúng lúc này, ba người đột nhiên sợ hét lên.
Bởi vi, không ngờ rằng bức tượng cách hàng nghìn mét kia lại đang tiến về hương ba người.
Bức tượng cứ như có bánh xe vậy chậm chậm bước về phía ba người, mà dáng điệu cười của tượng ghê sợ đến múc dựng tóc gáy, như kiểu còn đang nháy mắt, tiến về phía ba người càng ngày càng gần.
Mặc dù ba người đều là cao thủ, nhưng cũng bị hiện tượng quái quỷ này hù cho loạn tim cả lên.
Đúng lúc đỏ bên trên đột nhiên có tiếng động vang lên.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn mau hô lớn:
Không xong rồi, tượng đá sao lại đóng lại, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi đây
thôi.
Bởi vì trong tình thế quái quỷ này, ba người đều không chịu nổi. Mà bên trên lại có nguy hiểm khi tượng đá khép lại, Diệp Phàm nhảy lên trên, hai người Đế Thiết cũng không chậm, cúng theo hương đó mà nhảy.
May mà tượng thần rất nặng, chỉ có nửa bước chân nữa là ba người Diệp Phàm đã rơi vào một cái giếng lớn
Ba người nhìn miệng chiếc giếng đóng lại, liền thở phào nhẹ nhõm, miệng vẫn còn run rẩy.
Tình cảnh quá kỳ lạ, đột nhiên một lục xà có đuôi giống người lại rơi xuống đất. Mà miệng lại có những hoa văn như ba người đào ra.
Mà con rắn lớn lại rơi xa khi xác, một bức tượng cao chừng mười mấy mét có rắn quấn quanh.
Bốn hướng đều có rắn quấn như vậy, khiến cho tượng không phải vì nặng quá mà ngã xuống đè lên con rắn khác.
Công trình này giống như người kết hợp với nhau lại vậy, rất ăn ý. Dưới sự tương trợ của rắn.
Bức tượng từ từ ngã sụp xuống cái hang mà ba người Diệp Phàm đào. Như kiểu những con rắn này sau khi hợp súc đã biến thành cần cẩu.
Diệp Phàm nhìn lướt qua suýt nữa thì không ngậm miệng lại được.
Bởi vì bức tượng vốn bí mật lúc đầu không hề thấy đâu, chỉ còn lại bức tượng vừa mới đào lên nãy.
Mà khi mặt trời chiếu vào, chiếu thẳng vào bức tượng tỏa ra ánh hào quang giống cầu vồng.
Vừa thấy ba người Diệp Phàm đã bò được lên mặt đất.
Xèo một tiếng vang.
Bầy rắn như sóng thủy triều, bên ngoài còn có mười mấy con rắn lớn đang nhằm về phía ba người mà tấn công.
Ba người căn bản cũng chẳng suy xét gì, chỉ một chữchạy.