Quan Thuật

Chương 2755: Chương 2755: Vòng Vây Sát Hại




Đế Thiết thấy thế quăng ngay dây xích quanh eo lên hàm trên của con mãng xà. Nó không cắn được.

Lập tức, toàn thân thu ỉại, mặt của Bỉ Ả Lạc Phu đỏ như máu, có thể ỉà phần eo như sẳp đứt ra vậy.

Còn Diệp Phàm cũng nhanh chỏng đạp về phần eo của con rắn. Dùng Ô Kim đao đâm vào. Tuy là có dao ra nhưng chi xước qua vảy của nó một chút.

Để lộ ra cả vảy bên trong.

Diệp Phàm thấy vậy hô to:

Đế Thiết, anh cổ giữ, tôi giết chết nó.

Ô Kim chùy kia cứ vội lao đi, nhung, lóp vảy bên trong lại có một lóp bảo vệ sền sệt khác, đao của Diệp Phàm lợi hại như vậy mà vẫn không thể xuyên qua được.

Hai người, mau chạy đi, tôi không trụ được nữa rồi, đưa cái này cho vợ tôi, cô ấy ở

Bỉ Á Lạc Phu giật miếng ngọc bội trên cổ ném ra cho Diệp Phàm.

Mặt anh ta dữ tợn, mũi và miệng đều đã chen lại với nhau, tai cũng không thấy nừa rồi, như kiểu xương sắp gãy hết mất rồi.

Mẹ kiếp, chết đi.

Diệp Phàm đau buồn, đã cùng đồng cam cộng khổ cùng hai người hơn một tháng rồi,

thời khẳc này đương nhiên là có cảm xúc thương xót vồ cùng.

Đúng lúc này, trên trán bay ra con dơi qái lạ. Nó bay đến kẹp lấy vảy của con rắn, lập tức bị xé ra, máu bẳn tung tóe, con dơi đã vào được bên trong.

Một hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, con dơi nội công kia như hóa thân của Diệp Phàm. Diệp Phàm có cảm giác như chỉnh hắn ta đang chui vào trong con mãng xà đó.

Đâm, đâm, chọc chọc

Diệp Phàm nghĩ thầm, con dơi kia như hiểu được tâm nguyện của hắn ta nên đã tung hoành một trận trong bụng con mãng xà. Đột nhiên con mãng xà đau đớn điên cuồng gào lên.

Không chú ỷ đã nới lỏng thân thể, Bì Á Lạc Phu như viên đạn bắn ra, cùng với Đế Thiết chạy bán sống bán chết nhưng dừng lại thì thấy Diệp Phàm đã bị con mãng xà kia quấn lấy.

Mẹ kiếp, quay lại thôi.

Bì Á Lạc Phu không hề do dự gì bắn đạn sẳt về mẫng xà.

Đế Thiết thấy thế cũng đành phải quay về. Lúc này sự phản kháng của con mãng xà đã giàm n lần so với lúc đầu rồi.

Bởi vi trong bụng nó con dơi đang tác quái.

Con dơi nhằm vào đầu con mãng xà mà xuyên vào đột nhiên phát hiện ra cái gi đó như trứng chim bồ câu, bên ngoài còn có thịt như cây tốt có hoa văn quấn quanh bên

ngoài. Miếng thịt đó mêm như nhung khiến người ta phải sợ hãi.

Chẳng lẽ đây lại là tủi mật của con rắn hàng nghìn năm sao?

Diệp Phàm ra hiệu, con dơi mở miệng ra cắn. Một phát đã cắn đút miếng thịt cái cây rậm rạp đó.

Con măng xà đau đón kêu gào lên, cái đuôi cũng dựng lên, miệng há lớn giống như điên cuồng mà chạy trốn về phía xa, Diệp Phàm cũng để cho nó đi xa rồi lại phóng đạn theo.

Bỉ Á Lạc Phu và Đế Thiết thấy thế nhanh chóng truy sát.

Cứ điên cuồng chạy thế chúng mười mấy mét, còn lưu lại cà vết máu rắn.

Mà trong bụng nó, con doi đã hút hết trứng chim bồ câu kia, nó còn lẻ lưỡi ra mà liềm, cứ như chưa thỏa mãn vậy. Thực ra trứng đó cũng chẳng có gi là ngon miệng.

Chỉ có điều Diệp Phàm đã lâu rồi chưa ăn. Nhưng quái lạ là khi con dơi hút thì Diệp Phàm lại có cảm giác như chính hắn ta đang hút vậy, thật là kỳ lạ.

Con dơi bay ra rồi lại vào trán của Diệp Phàm rồi không thấy đâu nữa. Đột nhiên một tiếng răng rẳc vang lên, Diệp Phàm mừng vui như điên, nhảy dựng lên.

Bởi vì hắn ta có thể cảm nhận được một sức mạnh để cho con người ta hít thời lại được trờ về trong thân thể hắn ta, mạnh mẽ hơn cà lúc trước.

Diệp Phàm biết hắn đã đột phá lên giai đoạn đầu của thập nhị đẳng rồi. Có lẽ chỉnh là mật rắn trúng chim bồ câu mà nãy đã hút được.

Diệp Phàm không khỏi sờ trên người túi mật rắn lấy được từ con rắn xanh nhỏ kia.

Trong lòng nghĩ, chắc chắn cái này hơi kém một chút nhưng để đào tạo ra một cao thủ thập đẳng thì không khó. Thứ này hoàn toàn tinh khiết, còn tốt hon cả Lôi Âm Cửu Long Hoàn nhiều lần.

Hơn nữa, hiện tại nguyên liệu lại khó kiếm, Lôi Âm Cừu Long Hoàn không còn đất để chế biến rồi. Hắn ta lập tức sáng mẳt lên.

Nếu như có thể đem cả rắn ưên đảo hoang này mà lấy mật đi thì không phải sẽ có một

loat các cao thủ sao.

.

Kế hoạch này quá điên cuồng rồi

Nhưng quy lại khiến cho Đế Thiết bình tũih trờ lại, phát hiện ra con mãng xà còn chút thở.

Bỉ Á Lạc Phu và Đế Thiết tức tốc, muốn lấy mạng con mãng xà nên đập loạn lên. Không lâu sau thì con mấng xà này chết.

Ba người bất chấp tất cả uống máu của con mãng xà. Không ngờ máu của nó lại có màu tím.

Cũng chẳng lo có độc, ba người cứ lao đầu vào uổng. Cho dù chết vì độc còn hơn là chết khát.

Máu con mãng xà này đúng là nhiều, ba người uổng no căng bụng vậy mà vin còn máu chảy ra.

Không giữ lại chút thì hơi phí, không biết trên đào có nước hay không. Chúng ta lấy da rắn ra để làm túi đựng máu rắn đi.

Diệp Phàm nói một câu, bào với Đế Thiết và Bỉ Á Lạc Phu, ba người lại bắt tay vào việc mới.

Có lẽ con mãng xà này chạy nhanh quá, cũng có khả năng chính những con rẳn này xe dịch tượng đá. Tamjt hời chưa phát hiện ra có con khác nào chạy tới.

Ba người rạch ra một tủi da rắn lớn, đương nhiên da này là da rắn chính tông rồi.

Đổ đầy ba tủi máu rắn. Khoác lên trên vai, Đế Thiết không khỏi tức giận mắng :

Con này sao nhiều máu thế, có thể khổng dưới 15 kg.

Bình thường, nó to như vậy khổng chừng 2, 3 tấn cũng nên. Mấy trăm cân có vè

không đúng.

Diệp Phàm nói.

Cỏ chuyện kỳ lạ, khi nãy tôi chúng cả quân chùy mà không rạch được da nó, sao giờ lại có thể rạch được. Lẽ nào con rắn này cũng luyện công sao, đã dùng nội công mà ép lên trên vảy sao? Khi chết đi thì mất hết nội công phải không?

Bỉ Ả Lạc Phu không hiểu gì nói.

Tạm thời đừng thảo luận làm gi, chúng ta nhanh chóng chuồn đã, để rắn chúa mà đuổi theo thì ba chúng ta phải bỏ mạng nơi đây đó.

Mà, đảo này sao mà sợ thế, đặc biệt là tượng kia, sao lại không thấy.

Tôi nghĩ hay là có liên quan đến tượng mả chúng ta đào được. Nếu có thể trở về, có

thể trên mặt đất cũng có tượng thần.

Diệp Phàm nói.

Đúng vậy, quá kinh khủng, tôi chưa từng thấy chuyện này. Ngày trước đén mê cung tử vong cũng không sợ như này.

Mà tôi cảm thấy lẽ nào con mãng xà kia có liên quan đến tượng đá. Hơn nữa lúc thi thật, lúc thì giả, không hiểu thế nào nữa.

Nếu không phải tôi còn sống, quả thực tôi sẽ nghĩ không biết có phải mình đang lạc vào thế giới trò chơi giả thuyết rồi.

Đế Thiết nói, vừa nói vừa thu thịt rắn.

Đừng làm nữa, chúng ta không cần thịt rắn. Giờ có ra biển thi cũng không sợ đói

nữa, quan ưọng là đã có máu rắn rồi. Nhiều như vậy, nếu như tiết kiệm thì cũng cầm chừng được hơn hai mươi ngày. Nhưng chỉ sợ là bị hỏng thôi, đành phải theo số trời thôi. Diệp Phàm nói.

Bỉ Á Lạc Phu cũng gật đầu, ba người nhanh chóng vác máu rắn rồi đi về một hướng.

Chạy một mạch mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng thấy biển.

Biển mênh mông ơi, mẹ của ta ơi, đúng là đáng yêu quá Đế Thiết không ngờ lại quỳ xuống, khóc rống lên.

Đi Á Lạc Phu cũng không khác mẩy, nhìn ra biển xanh thẳm mà rưng rưng nước mắt, Diệp Phàm cũng không khỏi bùi ngùi một chút, nhìn thấy biển cứ như thấy mẹ vậy.

Ba người cùng nhau chặt cây khô, dùng dao găm và ô Kim đao để cua, cắt. Không lâu sau đã hoàn thành một chiếc bè.

Không lâu sau nữa lợi dụng đinh gỗ và một loại cành cây nhò để nổi lại, chiếc bè đã có thể thẳng tiến ra biển.

Một ngày qua đi, một cái cây khổng lồ xuất hiện trước mặt ba người. Rộng chừng ba mươi mét, hoàn toàn có thể tải được trọng lượng 3 người.

Cuối cùng cũng có thể lên đường rồi.

Chào tạm biệt hòn đảo, tao sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Đê Thiết điên cuồng hét lên, dựng mái chèo lên rồi từ từ rời khỏi đảo.

Giờ phút này ười cũng đã nhá nhem tối.

Diệp Phàm dùng mắt ưng nhìn về phía xa, cuối cùng cũng thấy sao Bẳc Cực. Sau đó lại phát hiện ra hiện tượng quỷ quái.

Đôi mắt ưng nhìn thấy sao Bắc Cực kia và hòn đào hoang này, cùng với một vòng trên không trung có một ánh trăng rất mờ, không ngờ lại tạo nên một bức tranh tam giác.

Diệp Phàm phát hiện, vị trí của đảo hoang này chính là tọa độ của tam giác lập thể, nghiêng thành một góc 9 độ.

Nếu như chính xác sau này không có thuyền bè. Hoàn toàn lợi dụng phương pháp này có thể các định được vị trí hiện tại của mình.

Mà Diệp Phàm làm như vậy đương nhiên là để xác định vị trí của đảo hoang, để sau này có hứng thú tìm kiếm thì cũng cỏ thể quay lại đây được.

Bởi vi đảo hoang này có nhiều điều thần bỉ, không tìm hiểu được nhưng bí mật này thì

Mà hắn ta còn phát hiện, Bỉ Ả Lạc Phu và Đê Thiết cũng đang nhìn lên trời.

Nhưng, Diệp Phàm tin tưởng hộ, hiện họ không có những thiết bị thông tin hiện đại, muốn nhờ lại đảo hoang này chắc chắn là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.