Quan Thuật

Chương 2756: Chương 2756: Kiều Viên Viên Tìm Đến Tận Nơi




Chương 2756: Kiều Viên Viên tìm đến tận nơi.

Hơn ba tháng qua đi nhưng quán át chủ bài còn trẻ tuổi Diệp Phàm của tổ A đã bặt vô âm tín. Việc này có thể nói như sau.

Tám người còn lại cùa tổ A, cộng thêm cả Lý Khiếu Phong là chúi đều hiểu rằng -Diệp Phàm mãi mãi chỉ là bình tượng, là lịch sử của tổ đặc nhiệm A.

Nhưng không một ai dám nhẳc đến những lời không hay như Diệp Phàm đã chết bởi vi cách đó 1 ngày có tổ chúc họp, đồng chí Dương Quốc Đào đã nói đến vấn đề này.

Nhắc ra đấy không gì khác là chuyện nhìn xem ai sẽ thay thế vị trí ủy viên của Diệp Phàm.

Thực ra Dương Quốc Đào muốn đưa một tướng trong quân đội vào tổ A để nâng cao

thế lực của quân đội lên.

Nhưng lúc đó ông ta không dám chi mặt gọi tên, mà chỉ ỉà mờ mịt nhấc đến suýt chút nữa đã làm loạn lên cả rồi.

Vừa dứt lời xong thì đã bị một người đánh cho một cái suýt lăn xuống sàn nhà nhưng may mà có đồng chỉ Lan Viễn Kim bên cạnh nhanh tay giừ lại được.

Kết quả là đồng chỉ Dương Quốc Đào đã phun máu, văng cả một chiếc răng ra. ông ta sờ lên chỗ mặt bị sưng mới phát hiện ra là bị Lý Khiếu Phong đánh.

Anh đúng là khốn nạn, còn dám nói nữa không, tin lão Lý này sẽ róc hết da anh

không.

Lỷ Khiếu Phong hung hăng liếc nhìn một lượt, rồi quay lại nói thêm:

Tôi đã tuổi 8 rồi, sắp 9 đến nơi rồi. Các anh có muốn cùng tôi đến núi Bát Bào không thì hãy nói ra những lời này.

Tự nhiên tất cả mọi người đều run lên. Từ đó về sau không có ai dám nhắc đến việc đề bạt ai lên vị trí cùa Diệp Phàm.

Nghe nói sau đó Dương Quốc Đào về ôm hận trong lòng, không thể buông tha, liền tìm gặp đến Tổng cục chính trị, và yêu cầu Tổng cục chỉnh trị phải ra mặt hộ.

Tổng Cục chính trị Vu Tu Quốc nghe xong liền trầm ngâm một lúc lâu, nhìn Dương Quốc Đào đúng là thảm. Thậm chí còn bị bay đi cả cái rẫng cửa, tuy Lý Khiếu Phong là lão thành cùa tổ A nhưng sao lại kiêu ngạo như thế chứ?

Dương Quốc Đào xuất thân là từ Tổng cục chính trị, thực ra là do Tổng cục phái đến

làm công tác chính trị ở tổ A.

Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ, thế này chứng tò là khinh thường Tổng cục chính trị.

Vốn Vu Tu Quốc nghĩ không muốn dính vảo chuyện này, dù sao Lý Khiếu Phong cũng là người có sức ảnh hường lớn.

Nhưng Dương Quốc Đào cứ quấn lấy, không còn cách nào, Bộ trường Vu đã ra mặt nói chuyện với Cung Khai Hà, hai người đều là ủy viên hội quân giới, tình cờ gặp mặt nên

nói môt vài câu.

.

Nhưng lúc đó Cung Khai Hà nghe không lên tiếng.

Bộ trưởng Vu quanh co cuổi cùng cũng nhắc ra một ý kiến, ỷ là nhắc đồng chỉ Cung Khai Hà phải phê bình, cành cáo đồng chí Lý Khiếu Phong.

Đương nhiên hai từ xử phạt thi Bộ trường Vu không tiện nói ra.

Người ta Lý Khiếu Phong vào sinh ra tử vì đất nước, đến giờ cũng gần được 9 năm cổng hiến cho đất nước, ngay cả Bộ trưởng Vu cũng âm thầm khâm phục ông.

Thấy Cung Khai Hà không lên tiếng biết là người này đang vờ hồ đổ. Muốn nhờ ông ta ra mặt lấy chút cổng bằng cho Dương Quốc Đạo chắc chẳng có hy vọng gì.

Trong lòng Bộ trưởng Vu có chút tức giận, Cung Khai Hà anh cũng không coi nhân vật số một của tổng Cục chính trị ra gi ư?

Anh là Thượng tướng, tôi cũng là Thượng tướng, anh nhận đãi ngộ cấp Phó chủ tịch, tôi cũng thế, anh là ủy viên hội quân giới, tôi cũng thế, những thứ anh có tôi cũng có.

Vì thế mà có lần Vu Tu Quốc đã đến báo cáo với Đường

Vu Tu Quốc rất thông minh, trong khi báo cáo đẫ khéo léo nhắc đến việc triển khai công tác tư tưởng chính trị trong tổ A.

Thổi phồng việc đồng chỉ Dương Đào Quốc triển khai công tác ra sao, làm thế nào để hướng tâm cho tổ A

Tuy nhiên, sau đó cũng rất khéo léo dẫn dắt đến việc chiếc răng cửa của Dương Đào Quốc sao lại bị rơi ra. Ám chi rằng một sổ lãnh đạo hạt nhân của tổ A đang bao che cho một số đồng chí khác, thậm chi còn là sủng ái họ, mà hành động rất thô bạo, những việc

này đều ành hưởng xấu đến triển khai công tác.

Tối Hậu Đường nghe xong đã giơ tay ra gõ nhẹ lên bàn rồi nói:

Việc này là do tôi phê duyệt bảo về chúc danh của anh ta một năm, sau một năm rồi tính tiếp. Nhưng đồng chỉ nào đó có những động tác điên cuồng thì anh có thể hòi đồng chí Cung Khai Hà.

Cái từ anh ẩy kia chắc chắn là chỉ Diệp Phàm.

Vu Tu Quốc vừa nghe đã gầm mặt xuống, Đúng là muốn vứt đi cái miệng này. Biết rằng thái độ cấp trên.

Cấp trên đã đồng ỷ bảo lưu 1 năm, Dương Đào Quốc anh đúng là mơ hồ, đây là nơi nào mà anh lại dám mở miệng mà đề bạt người, thật đúng là hoa trừu rồi.

Còn về bộ trưởng Tối Hậu, đã có ý cùng với Cung Khai Hà đi cùng vào thảo luận về hành động thổ lỗ của một số đồng chí, đây cũng chính là lời từ chổi của ông ta.

Thái độ của Cung Khai Hà rất rõ ràng, chính là che chở cho Diệp Phàm. Mà ỷ của cấp trên chắc chắn có chút mờ ám với thái độ với của Cung Khai Hà.

Vì thế, bộ trưởng Vu vừa về đã gọi Dương Đào Quốc mà phê bình. Cuối cùng thi việc này không giải quyết được.

Sau này nghe nói tâm trạng lão Lý đã ổn định, còn mang mấy hộp thuốc bổ đến thăm Dương Đào Quốc, khiến cho người này cũng hết giận, cám thấy như lấy lại được thể diện.

Một cái răng đổi lấy mấy hộp Trường Bạch Sơn, nghe nói Dương Đào Quốc vẫn uổng thuốc này hàng ngày, sau đó nghiện uống nhiều, một hơi hết bốn hộp luôn.

Bởi vi ông ta uống thế là uổng Lý Khiếu Phong chứ không phải đơn thuần là uống thuốc bổ kia.

Cung Khai Hà có một thói quen, không thích lái xe cùa minh đưa ông đến thẳng trước cửa biệt thự.

Mà phải dừng cách đó hơn trăm mét rồi ông xuống xe đi bộ về. Đây cũng có thể cho là một kiểu dưỡng sinh của ông ấy.

Hôm nay sau khi tan làm cũng không ngoại lệ, Cung Khai Hà đang tản bộ về nhà. Đang trong lúc ông muốn luyện tập cho co thể có chút bồi bổ thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc :

Thủ trưởng

Ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng đột nhiên giật mình, đồng chỉ Cung Khai hà ngơ ngác một chút, cố tò ra cười, nói:

Có phải Kiều Viên Viên không, tiện đường phải không, may quá, cùng dùng cơm có được không?

Tôi có chuyện muốn tìm thủ trường.

Kiều Viên Viên ăn mặc thể hiện ra sự đau thương ẩn bên trong, lập tức như chất đầy trong bụng.

Bởi vi cô mặc một bộ váy đen, trên đầu có kẹp tóc màu trắng, cộng them cổ tay còn có một thứ giống như miếng vải đen, trầm mặc khiến cho Cung Khai Hà nghĩ cũng thấy run sợ.

Kiều Viên Viên đã gầy đi nhiều, quầng mắt sưng vù, nhìn cả khuôn mặt cũng như

sưng lên.

Khuôn mặt này ngày thường có thế khiến cho đàn ông phải ngây người ra vì vẻ đẹp thì giờ lại khiến cho người ta nhận thấy muôn vàn sự đau thương trong đó. Ai nhìn vào cũng có thể cảm nhận được.

Viên Viên, chúng ta vào nhà, vừa ăn vừa nói. Bất cứ chuyện gi cũng cứ nói ra, xem kia, cháu gầy đi nhiều rồi đấy.

Có phái gần đây ăn uổng không tổt không, cháu phải chú ỷ sức khỏe chứ. Lần này Diệp Phàm đi làm nhiệm vụ, cháu cũng không nên lo lắng như vậy.

Lần này cậu ta đi tương đổi lâu, cỏ thể phải mất một năm, không chừng chưa hoàn thành thi cũng phải 2, 3 năm đó.

Cháu không thể tự làm khổ mình thế được, đến lúc đó Diệp Phàm về thấy bộ dạng cháu vậy thì có đau lòng không

Cung Khai Hà cười nói, tỏ vẻ thân thiết, thực ra ông ấy đang nói dối, ữong lòng cũng đã chết lặng đi, như dự cảm được điều gì đó.

Thủ trưởng, thủ trưởng không phải nói, cháu đã biết hết cả rồi.

Kiều Viên Viên không ngờ lại cắt lời nói dối của Cung Khai Hà, đột nhiên, bịch một cái, Kiều Viên Viên quỳ trước mặt Cung Khai Hà.

Cháu làm gi thế, mau đúng lên, có gi chúng ta cứ vào nhà đã, không có gì là không giải quyết được đúng không.

Cung Khai Hà thấy vậy lập tức đỡ Kiều Viên Viên lên.

Cháu biết anh ấy đã đi rồi phải khổng? Thủ trưởng hãy cho cháu một câu trả lời

chính xác. Nếu như hôm nay thủ trường không trả lời cháu thì cháu sẽ quỳ ở đây.

Kiều Viên Viên giãy ra, nghẹn ngào nói, không chịu đúng lên.

Nơi này là nơi mà cán bộ cao cấp cấp Phó chủ tịch được nhận đãi ngộ, nếu hành động này của Kiều Viên Viên để cho đồng chí khác thấy được thì

Xin cháu, chúng ta vào nhà đã. ở đây không tốt, hơn nữa việc của cậu ấy là bí mật quổc gia, đến việc này mà phải để chú nói cho cháu biết sao? Đứng lên, mau đứng lên.

Cung Khai Hà bây giờ như người nhỏ bé cầu xin Kiều Viên Viên.

Không , thù trưởng không nói thì cháu không đứng dậy đâu. Nếu thủ trường không nói cháu sẽ làm mọi cách để hỏi cho rõ.

Kiều Viên Viên thái độ cương quyết.

Câu nói sau đã hù dọa Cung Khai Hà.

Đương nhiên ông ta biết Kiều Viên Viên nói vậy cũng chi là tìm thủ đoạn thôi. Cô ấy chắc chắn không làm như thế.

Nhưng dù sao cũng có bao nhiêu kinh nghiệm rồi, ông ta lập tức trấn định lại, nhìn Kiều Viên Viên ngưng trọng nói:

Cháu mà cứ thế thì cậu ấy sẽ bất an đấy.

Nói xong, liền bỏ Kiều Viên Viên ra, đi luôn vào trong biệt thự của mình.

Nghe thấy có tiếng bước chân đi theo, Cung Khai Hà thở phào nhẹ nhõm, biết rằng Kiều Viên Viên đã theo sau rồi.

Trong lòng thầm nghĩ, cái tên Diệp Phàmđúng là có ích, nhưng thật tiếc, sau này biết làm gì để lừa dối Kiều Viên Viên đây. Nói thật ra thì không thể được, ít nhất trong một nãm sẽ không nói

Ngồi đi.

Thấy Kiều Viên Viên sững sờ đi vào, Cung Khai Hà tự tay rót trà cho cô, mời cô ngồi xuống.

Vợ Cung Khai Hà từ trên lầu xuống, đang muốn mở lời thì lập tức ông lắc đầu ỷ bảo bà đi lên lầu trước.

Bà biết đã có chuyện gi liên quan đến cô gái xinh đẹp này rồi, bao nhiêu năm sổng chung với nhau rồi nên hai người rất ăn ỷ nhau, cũng nhanh chóng đi lên lầu.

Anh ấy đi khi nào ạ?

Kiều Viên Viên vừa nói vừa lộ ra gì đó khiến Cung Khai Hà hoảng sợ.

Đột nhiên, lão tướng quân buồn rầu, nước mắt tự nhiên chảy xuống gò má.

Đời vi trong chiếc tủi mà Kiều Vien Viên để lộ ra chỉnh là một hộp được khắc rất đẹp. Có thể đó là ngọc thạch đươc khắc rất tinh xảo, trên đó còn là hình của Diệp Phàm và Kiều Viên Viên.

Bức ảnh có lẽ đẫ được thợ thủ công chình sủa, vi thế chắc chắn Kiều Viên Viên đã bỏ ra không ít tâm huyết.

Cái này chắc chắn là hộp đựng tro cốt rồi, chẳc chắn là thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.