- Ừ.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Vậy anh xem, chủ nhiệm Mâu có thể tới nhà chúng ta không?
Diệp Tử Kỳ có chút hồi hộp, mắt nhìn Diệp Phàm, sợ Diệp Phàm không chịu giúp đỡ.
- Ha… ha… Một vị trí trưởng phòng, đương nhiên không khó.
Diêp Phàm cười, nhìn tam đệ, nói:
- Cũng không nhất thiết phải tới nhà, Hông Diệp Bảo rất nổi bật, tôi và chú đều là người trong quan trường, đạo lý cây to đón gió chắc chú hiểu. Làm người phải khiêm nhường, khiêm nhường mới là đạo lý sinh tồn.
Tử Kỳ đã hiểu rõ lời Diệp Phàm, vẻ mặt tươi cười, biết anh hai đã đồng ý gặp mặt chủ nhiệm Mâu.
Sau khi về phòng, Diệp Phàm gọi điện cho Vụ trưởng Phong, hỏi thăm về việc hai vị trí Trưởng phòng. Vụ trưởng Phong cười:
- Thế nào? Lẽ nào ông em có người bạn nào đó cũng nhắm vào vị trí này?
- Nói đùa rồi. Tuy nhiên, nếu nhắm vòa thật, Vụ trưởng Phong chắc sẽ ra tay phải không?
Diệp Phàm cười cười như nói đùa.
- Đương nhiên!
Vụ trưởng Phong không nói tới lời thứ hai, trực tiếp gật đầu.
- Vậy tôi xin nói thật.
Diệp Phàm cười nói.
- Được, cậu nói đi, rốt cuộc là ai, thích vị trí nào?
Phong Thanh Lục cười nói, cũng rất chân thành. Cùng với năng lực dần dần bộc lộ của Diệp Phàm, Phong Thanh Lục cũng đề cao Diệp Phàm tới mức ngang hàng, có thể tranh luận trực tiếp.
Hơn nữa, biết Diệp Phàm và Kiều Viên Viên là bạn bè, Phong Thanh Lục luôn muốn kết thân với Diệp Phàm. Phong Thanh Lục cũng không còn trẻ, sắp 50 tuổi rồi.
Nếu không tiến thêm một bước thì có lẽ vẫn dậm chân ở vị trí cấp sở, đương nhiên Phong Thanh Lục không cam tâm. Nếu Kiều Viễn Sơn gật đầu một cái, Phong Thanh Lục ít nhất cũng làm chức gì đó tương đương Trợ lý Bộ trưởng.
- Lãnh đạo Mâu Thăng của em trai tôi, ha… ha…
Diệp Phàm cười.
- Được, việc này cứ quyết vậy đi, tôi sẽ ra mặt nói giúp.
Vụ trưởng Phong trả lời không chút do dự, nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu Tử Kỳ thích đồng hành cùng Mâu Thăng thì cho nó thăng chức cùng. Tôi nghĩ, Tử Kỳ cũng đã làm hơn một năm, có nên đề cử lên một cấp không?
- Cảm ơn Vụ trưởng Phong vẫn còn nhớ tới việc của Tử Kỳ.
Lời nói của Diệp Phàm mang đầy hàm ý cảm ơn, dù tự mình ra mặt kiếm chức phó phòng cho em trai cũng không khó gì.
Tuy nhiên, Vụ trưởng Phong vẫn là một vụ trưởng lớn, việc của em trai trăm sự nên nhờ người ta, chứng tỏ để Vụ trưởng Phong thực sự để bụng. Con đường của Tử Kỳ còn dài, nếu có thể giúp đỡ Vụ trưởng Phong một tay, cũng chính là trồng được một cái cây to cho em trai Tử Kỳ dựa bóng mát.
- Quá lời rồi, giữa chúng ta còn nói như vậy làm gì. Chấn Đào lần trước cũng có nói về cậu với tôi, nói là mặc dù không thể leo lên vị trí Chủ tịch tỉnh, nhưng có thể leo lên Bí thư quản lý Đảng và quần chúng cũng đủ rồi. Hơn nữa, Chấn Đào mới 50, vẫn còn cơ hội phải không?
Vụ trưởng Phong nói một cách thân mật.
Diệp Phàm biết, những điều này đều lập trên cơ sở mình có năng lực hay không. Nếu mình không có năng lực, có lẽ, Vụ trưởng Phong cũng sẽ phớt lờ mình.
Vụ trưởng Bộ Tài chính, tay nắm quyền tài chính, tuỳ nơi mà phân bổ, là đối tượng mà các quan viên đầu các tỉnh chạy theo. Điều này cũng hết cách, người ta trong túi có tiền, cho tay vào túi rút ra một cái là có mấy chục triệu.
Điều này chứng minh chân lý của câu ‘Có sữa thì là mẹ’
- Vụ trưởng Phong, có cơ hội tôi sẽ giới thiệu vài người bạn cho ông làm quen.
Diệp Phàm cười nói.
- Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn!
Phong Thanh Lục có chút kích động. Ông rốt cuộc đã đợi được tới lúc tên này mở mồm ra rồi. Diệp Phàm đã nói như vậy, chắc chắn những người đó là những nhân vật có ảnh hưởng tới việc lên chức của mình. Tuy nhiên, Phong Thanh Lục không dám hỏi là những ai, chỉ luôn miệng nói hai từ ‘cảm ơn’.
- Quá lời rồi phải không Vụ trưởng Phong. Ha… ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, đặt điện thoại xuống. Hơn nữa, còn chưa nghĩ tới giới thiệu ai cho Phong Thanh Lục làm quen. Hắn đang nghĩ có cơ hội sẽ giới thiệu Phong Thanh Lục với thứ trưởng Ninh Chí Hoà của Phí gia.
Ninh Chí Hoà là Thứ trưởng Ban tổ chức Trung ương. Phí Nhất Hoàn vào Thường vụ thì Ninh Chí Hoà như thuyền theo nước cũng dâng cao.
Có lẽ, bước tiếp theo chính là Thứ trưởng thường trực Ban tổ chức Trung ương. Nếu muốn làm Chủ tịch tỉnh hoặc là Phó bí thư tỉnh uỷ của tỉnh nào. Ông ta đều có thể giúp đỡ Phong Thanh Lục, chắc hẳn Phong Thanh Lục mà biết được thì ngay cả ngủ cũng không ngon.
Đương nhiên, việc này vẫn phải hỏi được ý kiến của Ninh Chí Hoà. Nếu ông ta không muốn gặp Phong Thanh Lục thì cũng hết cách.
May mà Diệp Phàm đã nghe ngóng qua, Phong Thanh Lục chỉ là vụ trưởng, cũng không có phe phái phức tạp gì. Ông ta vẫn chưa đủ tư cách lọt vào mắt mấy tập đoàn chính trị ở thủ đô. Đây có lẽ cũng là một nỗi đau.
Cán bộ ở địa phương coi vụ trưởng trong Bộ Tài chính như thần tài. Ở thủ đô không có mấy người trong nhóm chính phủ coi trọng, trong mắt họ chỉ có những quan lớn từ cấp Phó chủ tịch tỉnh. Cán bộ các phòng ban ở thủ đô chỉ có thể đảm đương chức ‘chó canh cửa’, mà thứ đó ở nơi này có quá nhiều.
Bất cứ ở bộ nào cũng có thể lôi ra mời mấy vụ trưởng, thậm chí cả cán bộ tương đương vụ trưởng ở các phòng ban khác, mỗi bộ không có tới cả trăm thì cũng phải mấy chục người. Thủ đô có bao nhiêu ban, bộ và các cơ quan đồng cấp cho nên số cán bộ như thế này đếm mãi cũng không hết.
Buổi sáng hôm sau lại đúng sáng thứ bảy.
Diệp Phàm sau khi lười nhác ngủ một giấc, thì gọi điện cho Phí Điệp Vũ, cười nói:
- Gần đây sống có tốt không?
- Vẫn tốt.
Phí Điệp Vũ không lạnh nhạt, cũng chẳng nhiệt tình trả lời.
- Buổi trưa nếu tiện thì gọi Hoà Hoà đi ăn bữa cơm nhạt, thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Việc gì?
Phí Điệp Vũ không dễ bị lừa, vừa mở miệng đã đoán ra tên này hẳn có việc muốn nhờ.
- Ha… Ha… Vẫn là tên tiểu tử của nhà Mai gia, gần đây suốt ngày làm phiền anh, phiền tới mức không chịu được.
Diệp Phàm cười nói.
- Phiền việc gì? Anh là sư phụ của hắn, hắn dám làm phiền anh, vậy không phải tìm phiền phức rồi sao?
Phí Điệp Vũ cười khanh khách, vui vẻ với tại hoạ của người khác.
- haizz, chính là người sư phụ này bị làm ẫm ĩ đây này. Em nói xem, Thiên Kiệt là độ đệ của anh, việc lớn cả đời của đồ đệ có phải là người sư phụ như anh nên lo không. Phiền toái đây?
Diệp Phàm thở dài.
- Việc lớn cả đời, cần anh lo. Có phải anh nói đùa không. Cháu của ông Mai gia, bố con ông Mai gia không lo ư?
Phí Điệp Vũ bị Diệp Phàm làm cho mơ hồ.
- Haizz,, Tư lệnh Mai đã giao phó rồi, việc này tôi từ chối không được. Giúp chút được không em gái?
Diệp Phàm nói.
- Giúp thế nào? Có phải việc liên quan tới Hoà Hoà?
Phí Điệp Vũ cười nói.
- Ừ, tên tiểu tử này gần đây trúng bùa mê rồi. Thấy Hoà Hoà không để ý đến nó, thì nó luôn tới làm phiền anh, nói Phí Nhất Độ gọi anh là đại ca thì anh nên ra mặt giúp nó chuyện này. Hơn nữa, nó còn luôn cằn nhằn là lúc đầu vì giúp anh nên mới gặp Hoà Hoà. Em xem, đây là việc gì chứ, phiền chết được.
Diệp Phàm hậm hừ nói.
- Hi… hi… Lúc đầu anh rất vênh váo, đem Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên đến Phí gia trang để giương oai. Bây giờ biết đã gây hoạ rồi, nên việc của anh, em chẳng giúp được gì đâu. Hơn nữa, lúc đầu anh hung dữ vậy, em vẫn còn sợ…
Phí Điệp Vũ vừa nói tới đây, đột nhiên nhớ tới hôm đó lúc đang cãi nhau dường như bị hắn ôm, nhất thời thấy xấu hổ, không nói nữa.
- Trời đất chứng giám, lúc đó anh chỉ muốn thử năng lực của Phí gia. Dù sao chúng ta là người một nhà, phải không? Chẳng lẽ em giương mắt nhìn Thiên Kiệt làm phiền anh mà không giúp đỡ. Việc này, một mình đại lão gia như anh cũng khó nói chuyện với Hoà Hoà, phải không? Hơn nữa, Hoà Hoà nhìn thấy anh như thấy kẻ thù, còn không đuổi anh ra khỏi nhà sao.
Diệp Phàm kêu khổ.
- Bây giờ đã biết là người một nhà, hừ! Lúc đầu anh vênh váo thế, không xem em ra gì.
Phí Điệp Vũ bắt đầu lôi những chuyện cũ ra nói.
- Anh không có mà!
Diệp Phàm nghẹn họng, chắc hẳn những việc Phí Điệp Vũ nói chính là lần Phí Thanh Sơn tặng dây chuyền chim ưng cho mình. Lần đó, mình cũng có băn khoăn, sợ Phí Thanh Sơn tặng dây chuyền là có ý gì khác.
Đơn giản là đưa lễ vật đính hôn gì đí. Mình có Kiều Viên Viên rồi, hơn nữa ở Phượng gia còn có một cô bé cũng không rõ ràng với mình, việc này, mặc dù nói chân đạp nhiều thuyền rất hạnh phúc, nhưng cũng rất là phiền. Làm thằng đàn ông, Diệp Phàm đương nhiên cũng có ý tưởng có hậu cung như thời cổ đại.
Nhưng, cô bé Phượng gia, đại tiểu thư nhà Kiều gia, đại tiểu thư nhà Phí gia, người nào là dễ chọc giận đây? Chính họ có tự nguyện âm thầm đi theo mình, chắc hẳn những gia tộc này cũng sẽ nuốt chửng mình.
“Không có. Hôm đó thì sao?”
Phí Điệp Vũ giấu câu hỏi trong lòng, im lặng trong chốc lát rồi nói:
- Có khi tối rảnh, buổi trưa Hoà Hoà muốn ngủ nướng một giấc.
- Được, vậy thì buổi tối đi.
Diệp Phàm nói.
- Anh nhiệt tình làm bà mối như vậy, bên trong chắc chắn là có việc đúng không?
Phí Điệp Vũ trong câu hỏi lộ rõ vẻ quan tâm.
- Ừ, có một chút liên quan đến Phí gia các em.
Diệp Phàm nói.
- Có liên quan tới Phí gia, là việc gì?
Phí Điệp Vũ thấy có hứng thú hỏi.
- Là việc của Hướng Phi. Hướng Phí muốn tới Thuỷ Châu làm Phó sư trưởng sư đoàn A, mà việc này anh phải đi nhờ Mai tư lệnh. Cho nên việc mà Mai tư lệnh nhờ anh nhất định phải làm, phải không? Nên biết, sắp xếp vị trí Phó sư trưởng A cũng rất khó, có lẽ ông cụ Mai gia phải ra mặt ở quân uỷ mới xong.
Diệp Phàm nói.
- Thì ra là vậy, xem ra, Mai tư lệnh cũng có ý này phải không?
Phí Điệp Vũ thận trọng. Nên biết, các gia đình quyền quý ở thủ đô lấy hôn nhân làm cầu nối cũng là việc vô cùng quan trọng, chứ không đơn giản là việc kết hôn của một đôi nam nữ.
Hai nhà quyền quý kết thân, đại diện cho chính kiến bất đồng của hai gia đình mà có thể thống nhất nên mỗi lần xảy ra chuyện thế này khắp nơi đều quan tâm chú ý. Có lẽ, sự kết hợp của một tập đoàn mới sẽ đem lại hiệu quả và lợi ích như loạt quân bài Domino.
- Đúng vậy. Việc này chính miệng Mai tư lệnh nói với anh, tuy nhiên, anh vẫn phải hỏi ý kiến của Hoà Hoà, còn ý kiến của Trưởng ban Ninh cũng rất quan trọng. Hay là em nghe ngóng giúp anh thử xem cách nghĩ của Trưởng ban Ninh thế nào. Nếu Ninh gia không có ý này thì thôi nhé. Bằng không, làm linh tinh lại loạn hết cả lên thì chẳng tốt chút nào.
Diệp Phàm cũng có chút khó xử.
- Được, em sẽ thăm dò cách nghĩ của dượng trước. Việc này cần thận trọng chút.
Phí Điệp Vũ cũng nghiêm túc hơn, biết là việc này rất lớn, không qua loa được.
- Haizz,, nhà quyền quý, về mặt này còn không tự do bằng những người bình dân sống trên núi chúng ta, thật thích thú.
Diệp Phàm thở dài.
- Bình dân thì tự do, nhưng không có cuộc sống hưởng thụ như những nhà quyền quý, chỉ có thể nói mỗi người một khác, muốn tự do thì khó có cuộc sống như của tầng lớp trên được.
Có rất nhiều người muốn cuộc sống của tầng lớp trên. Con người ta, thật khó toàn vẹn, giống hôn nhân của gia đình quyền quý, liên quan mật thiết tới sự tồn vong của danh lợi.
Kết hôn chỉ là biểu tượng, vì chính trị mà kết hôn. Sau khi kết hôn rồi hai người lại giống như hai kẻ xa lạ đi trên con đường của riêng mình
Nhưng trước mặt mọi người, họ vẫn là một đôi ân ái, cuộc sống ‘đeo mặt nạ’ cũng khó khăn với họ. Em nghĩ, xã hội thay đổi rồi, vì cái gì mà nhất định phải môn đăng hộ đối? Chỉ cần hai bên yêu mến, lo lắng nhiều như vậy làm gì. Haizz…
Phí Điệp Vũ cũng có chút cảm thán.