Quan Thuật

Chương 1448: Chương 1448: Vụ trưởng Phong từ bỏ thể diện




Nói thì dễ nhưng làm mới khó.

Diệp Phàm thở dài, nghĩ tới tình cảm trắc trở của mình với Kiều Viên Viên mà có chút chua xót.

Vừa ăn xong bữa sáng, Diệp Tử Kỳ tới, nói:

- Anh, chủ nhiệm Mâu nói buổi trưa mời anh ăn cơm”.

- Ăn trưa. Được!

Diệp Phàm cười cười, biết rõ việc này em trai đã sớm nói với Chủ nhiệm Mâu Thăng rồi. Đã tới chào hỏi Vụ trưởng Phong, đã nợ người ta món ân tình, gặp mặt Mâu Thăng một chút có sao, hơn nữa việc của em trai còn phải nhờ anh ta giúp đỡ.

- Vậy em gọi điện lại cho chủ nhiệm Mâu.

Diệp Tử Kỳ rất vui mừng. Có thể giúp việc cho cấp trên đương nhiên vui mừng. Việc này, có lẽ chính là niềm vui của thuộc cấp.

- Chúgọi đi.

Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng thấy thoải mái, có thể giúp người trong nhà, mình cũng vui mà người nhà cũng vui vẻ.

- Anh, chủ nhiệm Mâu còn có một người thân rất nổi tiếng.

Lúc đó, Diệp Tử Kỳ nhìn Diệp Phàm, đột nhiên nói.

- Rất nổi tiếng, nổi tiếng tới mức nào?

Diệp Phàm cười ha ha, liếc mắt nhìn Diệp Tử Kỳ, cảm thấy em trai đã nói quá lên rồi.

Việc này, vấn đề còn không phải nằm ở cách nhìn sao, à đối với những người nông dân bình thường, chủ tịch huyện cũng là một chức quan rất to rồi, nhưng với con cháu nhà quyền quý, chủ tịch tỉnh cũng chẳng là gì. Cho nên chỉ là vấn đề cách nhìn mà thôi. Đã thấy thế giới rộng lớn rồi, tự nhiên cách nhìn cũng được nâng cao. Em trai có cách nhìn của người mới đi làm, có lẽ cũng do chưa tiếp xúc với nhiều người ở tầng lớp trên.

- Thật sự rất nổi tiếng, là chú út của chủ nhiệm Mâu, tên là Mâu Trung Ninh, nghe nói là viện sĩ của Viện Kiến trúc, rất am hiểu những vấn đề kiến trúc và qui hoạch toàn thành phố, lời nói rất có uy tín.

Diệp Tử Kỳ thật thà nói.

- Mâu Trung Ninh, viện sĩ Viện Kiến trúc! Là thật sao?

Diệp Phàm đột nhiên nghiêm túc hẳn, nghĩ tới khu Kinh tế mới Hồng Liên. Nếu có thể đem tài liệu qui hoạch khu kinh tế mới cho Mâu Trung Ninh xem, người ta là chuyên gia chắc sẽ có những góp ý thích đáng.

Không chừng qui hoạch kiến trúc tổng thế Khu kinh tế mới Hồng Liên có chuyển biến lớn. Lần trước lúc Diệp Phàm hứng chí lên nói là phương án qui hoạch của Hồng Liên đã đưa cho những viện sĩ xem, thực tế lúc đó chỉ vì tạo thế, căn bản vốn không phải như vậy.

- Là thật, em gặp qua một lần. Nếu anh không tin, tra trong mục lục viện sĩ sẽ thấy.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Thế thì lạ nhỉ, Mâu viện sĩ nổi tiếng như vậy, sao không giúp được Mâu chủ nhiệm chiếm lấy vị trí đó.

Diệp Phàm lầm bẩm tự hỏi.

- Việc này, chủ nhiệm Mâu nói chú mình là một con mọt sách.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Có lẽ vậy, người nghiên cứu đều bỏ qua quan hệ, nhờ vả quả thực đã làm khó họ. Vậy như thế này đi, chú nói với chủ nhiệm Mâu một tiếng, bữa trưa nay tôi mời, có thể mời cả chú út của anh ta tới không, tôi nghĩ, hôm nay vừa đúng thứ bảy, ông ấy chắc rảnh?

Diệp Phàm nói.

Diệp Tử Kỳ gọi điện thoại. Lúc sau nói là Mâu Trung Ninh vẫn đang ở Kinh Tân, tuy nhiên, chủ nhiệm Mâu cũng nói, chú út của anh buổi trưa sẽ về tới, đang trên đường về rồi. Xem ra Mâu Thăng rất coi trọng việc lên chức này, ngay cả chú út khi cần cũng bị thúc giục quay về.

Hơn 10 giờ, Phí Điệp Vũ gọi điện tới, nói mình không thể hiểu thái độ của dượng. Dượng cô nói nếu Hoà Hoà không có ý kiến thì có thể nói chuyện trước đã. Bây giờ là thời đại yêu đương tự do, ông không muốn can dự nhiều vào chuyện này.

Mặc dù Ninh Chí Hoà nói như vậy, nhưng Diệp Phàm biết, Ninh Chí Hoà cũng tương đối hài lòng với Mai gia, nếu Mai Thiên Kiệt chỉ là con cháu một gia đình bình dân, chắc chắn Ninh Chí Hoà sẽ không nói vậy.

Việc này vốn là như vậy, ‘Môn đăng hộ đối’ rồi thì đương nhiên có thể tự do yêu đương. Đương nhiên, Phí gia bây giờ chắc chắn cũng cần quân đội ủng hộ, nếu Ninh Hoà Hoà có thể kết hôn với Mai Thiên Kiệt, đối với hai nhà Phí, Mai đều có lợi. Mà Mai gia càng cần dựa vào bóng mát của ‘cây to Phí gia’

Tuy nhiên, sau cùng Phí Điệp Vũ nói quyết định vào buổi trưa, Diệp Phàm mời cơm. Hắn vừa nghe thấy đã cuống lên, hỏi:

- Có thể chuyển sang buổi tối không?

Phí Điệp Vũ nói:

- Không được, buổi tối Phí gia bận rồi

Dừng một chút lại nói:

- Anh không biết, con nha đầu Hoà Hoà rất cá tính. Không dễ dàng gì mà em nói nó đi gặp Mai Thiên Kiệt. Nếu anh chuyển sang buổi tối thì không còn cơ hội nữa, sau này muốn tìm cơ hội khác sẽ rất khó.

- Buổi trưa anh mời viện sĩ Mâu Trung Ninh ăn cơm. Em cũng biết anh là người phụ trách khu Hồng Liên. Sau khi qui hoạch lại toàn bộ muốn đưa tài liệu này nhờ Mâu viện sĩ xem giúp, thật không đúng lúc. Mâu viện sĩ là người bận rộn, mời ông ta ăn bữa cơm chẳng dễ dàng gì.

Diệp Phàm đành nói thật.

- Ồ, ra vậy. Các viện sĩ ở mỗi phương diện đều như Thái Sơn trong cả nước, rất bận, nhưng bên anh chỉ có mấy người, cùng ăn bữa cơm là được. Người như Mâu Viện sĩ em cũng muốn gặp xem, nghe nói rất nổi tiếng.

Phí Điệp Vũ lại rất có hứng thú.

- Vậy đi, đặt chỗ trước ở Khách sạn Hoàng Thành Căn nhé.

Diệp Phàm cười nói.

Sau khi đặt điện thoại xuống, nghĩ một chút, Diệp Phàm lại gọi điện cho Phong Thanh Lục. Đã nợ người ta ân tình, cũng tính giới thiệu ông ta với người của bộ tổ chức trung ương là Phó Bộ trưởng Ninh Chí Hoà. Vậy chi bằng giới thiệu cho ông ta tiếp xúc với người của Ninh gia trước chẳng tốt sao, có lẽ Phong Thanh Lục đầu óc linh hoạt, thông qua Ninh Hoà Hoà lại tiếp cận được Ninh Chí Hoà, vậy có phải mình đỡ chút công sức.

Phong Thanh Lục cười, nói:

- Bí thư Diệp tới thủ đô rồi, sao không nói một tiếng. Hôm qua tôi còn tưởng anh ở Thuỷ Châu, bữa cơm trưa nay tôi mời... Ha… ha….

- Lần này anh tới làm khách là được, tôi mời. Vẫn còn mấy người bạn nữa.

Diệp Phàm cũng cười.

- Được, anh mời, tôi thanh toán là được. Việc này quyết vậy đi, đừng giành với tôi. Anh tới thủ đô, tôi không mời được bữa cơm còn gọi gì là người của Bộ Tài chính? Ha ha…

Phong Thanh Lục cười nói.

- Vậy cũng được!

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói, dù sao Phong Thanh Lục cũng là Vụ trưởng bộ Tài chính, lẽ nào không mời lại được bữa cơm, vậy thì thật đáng cười.

Buổi trưa, Diệp Từ Kỳ tới Khách sạn Hoàng Thành Căn từ sớm, chắc chắn là cùng lãnh đạo của mình chủ nhiệm Mâu thương lượng xem sắp xếp thế nào.

Xe của Diệp Phàm vừa dừng, cửa xe nhẹ mở. Ngoài cửa là một người chưa tới 30 tuổi, tướng mạo bình thường.

Nhưng lúc này anh ta đang nở nụ cười khiêm nhường.

- Bí thư Diệp, thường nghe Tử Kỳ nói về đại danh của anh. Nghe nói Bí thư Diệp còn nhận được sự ngợi khen của hiệu trưởng Đường. Lần này đã gặp được anh rồi. Thật vinh hạnh!

- Anh là chủ nhiệm Mâu phải không?

Mặc dù biết đây là người cần gặp, nhưng Diệp Phàm vẫn không dám khẳng định. Miệng nói nói cười cười, đưa một bàn tay ra bắt với chủ nhiệm Mâu.

Mà chủ nhiệm Mâu lại đưa cả hai tay ra nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Phàm, nắm chặt như vậy phải tới nửa phút. Sau đó chỉ sang một người tóc bạc trắng, mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn đứng bên cạnh, vẫn im lặng từ nãy tới giờ, nói:

- Ông ấy chính là chú út của tôi, Mâu Trung Ninh.

- Chào ngài, viện sĩ Mâu. –

Diệp Phàm vừa nghe giới thiệu, vội bước tới trước, nắm chặt bàn tay của Mâu Trung Ninh.

- Xem anh kìa, tôi cảm thấy mình thật sự đã già lắm rồi, ha… ha…

Mâu viện sĩ vẻ mặt thân thiết, cười nói.

- Mâu viện sĩ chưa già, thật ra chính là tôi vẫn quá non nớt.

Diệp Phàm khiêm tốn nói.

- Non nớt. Không! Không! Diệp Bí thư trẻ như vậy đã là Phó bí thư thành phố Thuỷ Châu, còn kiêm chức bí thư của khu Kinh tế mới Hồng Liên nữa. Về điểm này, Mâu mỗ vô cùng khâm phục. Lúc còn trẻ như anh bây giờ, tôi vẫn còn đang khổ sở học hành đấy!

Mâu Trung Ninh cười cười nói.

- Mâu viện sĩ là người học vấn cao, tôi làm sao dám so sánh với ngài.

Diệp Phàm cười, lại nhìn Mâu Thăng, nói:

- Tử Kỳ suốt ngày nói với tôi rằng lãnh đạo của nó chiếu cố nó như thế nào. Tôi nói với Tử Kỳ, lãnh đạo đã xem trọng chú, thì chú cố gắng làm việc, làm có thành tích thì có hi vọng ngồi vào cương vị công tác quan trọng. Ha… ha… chủ nhiệm Mâu, cám ơn anh!

- Nên như thế! Nên như thế! Hơn nữa, Tử Kỳ cũng không ngừng vươn lên, lại tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng. Tự anh ta đã làm rất tốt, về điểm này, tất cả đồng sự làm việc trong phòng đều công nhận. Tôi có chiếu cố gì anh ta đâu, mà giống như bạn bè vậy, là đôi bạn cùng uống rượu nói chuyện không thể thiếu. Nếu nói cảm ơn, tôi còn phải cảm ơn Bí thư Diệp đã cho tôi một người cấp dưới biết làm việc như vậy.

Mâu Thăng rất khiêm tốn, hơi uốn cong người nói những lời này. Anh ta luôn có thái độ khiêm tốn đối với Diệp Phàm.

- Chủ nhiệm Mâu, hôm nay vẫn còn mấy người khách nữa.

Diệp Phàm nói nhỏ, để tránh ánh mắt soi mói.

- Khách của Diệp Bí thư chính là bạn của Mâu Thăng tôi. Ha… Ha… Càng đông càng vui, phải không?

Mâu Thăng ngoài mặt thoải mái cười nói, trong lòng lại tự hỏi không biết khách Diệp Bí thư mời là những nhân vật nào?

- Vừa mới nói chuyện điện thoại với Vụ trưởng Phong.

Diệp Phàm cười cười, nói.

- Cám ơn!

Mâu Thăng nói, càng tỏ vẻ cung kính.

Lúc đó, một chiếc Audi dừng lại. Mâu Thăng vừa nhìn, ánh mắt mở lớn, lập tức tới trước mở cửa xe, bởi vì chiếc xe của Vụ trưởng Phong anh ta đã rất quen thuộc rồi.

- Ha… Ha… chủ nhiệm Mâu cũng ở đây à!

Phong Thanh Lục lạnh nhạt bắt tay Mâu Thăng, ngay sau đó bước tới trước Diệp Phàm, cười nói:

- Bí thư Diệp, lần trước tạm biệt tới nay đã được một thời gian rồi.

- Chắc hơn một năm nhỉ.

Diệp Phàm cười nói. Rồi lại giới thiệu Mâu viện sĩ với Phong Thanh Lục. Nhìn Mâu Thăng, Diệp Phàm cười như đang đùa, nói:

- -Vụ trưởng Phong, chủ nhiệm Mâu là lãnh đạo của em trai tôi, anh cũng phải chiếu cố một chút đấy, nếu không Tử Kỳ sẽ suốt ngày lải nhải làm tôi điếc tai mất. Tới lúc đó, Tử Kỳ tới nhà Vụ trưởng Phong lải nhải, vậy thì anh cũng chẳng tránh đi đâu được.

- Bí thư Diệp, Tử Kỳ cũng làm việc ở văn phòng hơn một năm rồi. Tôi thấy nên đổi tới nơi khác, có phải không?

Vụ trưởng Phong không trả lời, lại hỏi một câu khác. Câu nói này khiến Diệp Phàm thấy trong lòng thoải mái. Vụ trưởng Phong đã nói, đổi tới nơi khác chính là có ý đề bạt rồi.

Không lâu sau, Mai Thiên Kiệt cũng tới. Tên nhãi này vẫn còn có chút nhăn nhó, âm thầm quan sát một vòng, không thấy Ninh Hoà Hoà, trong lòng cũng bĩnh tĩnh lại một chút.

- Là nên đổi tới chỗ nào, Vụ trưởng Phong cảm thấy nơi nào có thể rèn luyện cho nó thì cho nó tới đó. Ngọc mà không mài rũa thì không phát sáng, có việc gian khổ gì cứ việc sắp xếp cho nó làm. Có người nói, có gian khổ mới nên người, muốn nên người thì phải chịu khổ cực. Trên đời, xác suất mất đi sự rèn luyện cũng không ít. Mà con cháu Diệp gia chúng tôi từ nhỏ đã quen khổ cực rồi.

Diệp Phàm cười nói. Mấy người vào phòng đã đặt trước ngồi xuống.

- Được, tôi thấy gần đây trong Vụ có mấy chỗ trống, Tử Kỳ cũng nên đề bạt vào chức phó phòng.

Lúc này, Vụ trưởng Phong nói thẳng ra như có ý lấy lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.