Quan Thuật

Chương 2729: Chương 2729: Khoảng trời riêng




Ba phút, hoa tay đã được hoàn thành. Đường Thành nhìn Diệp Phàm, Diệp Phàm gật đầu Đường Thành bắt tay in mẫu vân tay.

Diệp Phàm cùng Vương Nhân Bàng đều đã chuẩn bị xong để bất cứ lúc nào tấn công.

Bởi vì vân tay nếu không phù hợp thì ai biết cửa ngầm này liệu có một mũi tên đột nhiên bắn ra không?

Nếu như là cái bẫy rất có thể sẽ có việc này. Nếu không phải là bẫy thì càng có khả năng có thiết kế như vậy. Bởi vì Dạ Đương phải để phòng khi y không ở đây có người đột nhập vào.

Hiện giờ công nghệ cao phát triển rất mạnh, việc bố trí ám khi so với người xưa cũng hiện đại hơn.

Ám khí của người cổ đại có thể dùng nước hoặc thủy ngân và một số vũ khí khác còn người hiện đại dùng những thiết bị cơ giới hiện đại. So với các thiết bị ngày xưa thì dễ dàng hơn nhiều.

Có lẽ chạm vào một tia hồng ngoại đã có thể bắn đạn được rồi.

- Sao lại không có động tĩnh gì vậy?

Đường Thành bận đổ mồ hôi trán bên kia không ngờ không có chút động tĩnh.

- Nhất định là vân tay không phù hợp với yêu cầu, hoặc là còn có bố trí nào khác.

Dù sao thiết bị công nghệ cao này cũng không thể làm cho vân tay hoàn toàn giống nhau.

Chỉ tương tự mà thôi, hơn nữa, tôi nghĩ Dạ Đương là cao thủ, khi dùng vân tay mở cửa không biết có phải dùng cả nội khí không.

Vương Nhân Bàng tìm ra lý do để châm chọc Đường Thành.

- Nếu phải suy xét đến nội tức thì khó khăn hơn nhiều.

Đường Thành vẻ mặt có chút khó coi

- Phải nhanh lên một chút, làm lâu người ta sẽ phát hiện.

Diệp Phàm nhíu mày.

- Bàn tay này phục chết xác xuất thành công cũng chỉ vẻn vẹn có hai phần mở không ra cũng là bình thường.

Đường Thành giơ tay xoa xoa trên bình hoa muốn tìm chỗ mở cửa.

- Để tôi xem, cậu quét lại vân tay của Dạ Đương lên màn hình đi.

Diệp Phàm đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nghĩ đến Thủy công thần bí của con dơi Vương Nam Lăng.

Sao không dùng Thủy công để bắt chước bàn tay của Dạ Đương. Tin rằng ý thức của mình có thể phục chế bàn tay tốt hơn thiết bị của Đường Thành.

Bởi vì ý thức là một loại suy nghĩ, hành động cụ thể đương nhiên có thể thay đổi nhưng suy nghĩ không thể thay đổi.

Đường Thanh cũng không hiểu ra sao, tuy nhiên, Diệp Phàm là lãnh đạo, anh ta không hỏi mà chỉ làm theo.

Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm bình tĩnh nhìn chằm chằm dấu vân tay được biểu hiện trên màn hình, đôi mắt ưng không lâu đã ghi chép xong.

Dưới tác dụng của sóng radar trong suy nghĩ của Diệp Phàm không lâu hiện ra một bàn tay bằng nước.

Kết hợp với bàn tay của Dạ Đương nhìn thấy lần trước, kết hợp với dấu vân tay của y trên cái chai, kết hợp với thói quen ra quyền của Dạ Đương không lâu bàn tay của Diệp Phàm vừa động, tung lên trời.

Nửa phút đồng hồ trôi qua, trên không trung xuất hiện một bàn tay vô hình. Đương nhiên là do Diệp Phàm ngưng tụ nước tạo thành.

- Cậu tránh ra tôi thử xem.

Diệp Phàm nói đem bàn tay mà mắt thường không nhìn thấy ấn vào cánh hoa mẫu đơn. Vương Nhân Bàng đến chỗ cái chai để mở nút ra.

Cũng ngay lúc đó két một tiếng vang lên, cửa ngầm cuối cùng mở ra.

- Sao có thể thế được?

Đường Thành vẻ mặt khiếp sợ ngơ ngác nhìn Diệp Phàm nói không ra lời.

- Đứng ngẩn ở đó làm gì, không vào thì phiền toái đấy.

Vương Nhân Bàng hừ nói, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn qua cửa, hình như không có nguy hiểm gì liền cúi người đi vào, ba người vừa tiến vào cửa ngầm đã đóng lại không một tiếng động.

- Đến lúc đi ra không biết mở bằng cách nào rồi.

Vương Nhân Bàng dùng tiếng lóng nói.

- Để sau hãy nói, trước tiên hãy thăm dò trong này đa.

Diệp Phàm nói.

Ba người bước từ từ, Đường Thành dùng thiết bị đặc biệt để mở đường.

Tia hồng ngoại bảo vệ hình như đã gặp hai lần nhưng đối với Đường Thành mà nói đây là đồ chơi con nít, ba người bước qua thuận lợi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm lại có một phát hiện ngạc nhiên, hắn thử dùng đôi mắt ưng quan sát phát hiện tia hồng ngoại không ngờ có thể hiện ra rõ ràng dưới đôi mắt ưng.

Dường như đôi mắt ưng của hắn đối với thiết bị phát hiện tia hồng ngoại còn tốt hơn nhiều.

Thậm chí khi gặp tia đầu tiên, Diệp Phàm căn bản không ngừng bước làm cho Đường Thành sợ tới mức vội vàng truyền âm gọi hắn dừng lại để anh ta xử lý một chút. Bởi vì mắt thấy Diệp Phàm sẽ đụng vào một tia hồng ngoại.

Nhưng Diệp Phàm vẫn đi qua an toàn khiến cho Dường Thành chấn kinh rồi. Anh ta nhìn Diệp Phàm không dám tin.

- Nhìn gì, đây là năng lực cảm giác của cao thủ, chờ khi cậu biết được cảm giác này tất nhiên sẽ biết.

Diệp Phàm nhún vai nói vài câu lừa Đường Thành. Bí mật về đôi mắt ưng đương nhiên không thể tiết lộ.

- Thấy không, đây là phong thái của lão đại.

Vương Nhân Bàng vẫn không quên trêu chọc Đường Thành một chút.

Đi xuống rẽ vào lối rẽ phát hiện một cầu thang.

- Xem ra cao thủ kia thật đúng là bị nhốt dưới đó rồi. Quái tại sao không có người canh chừng. Hơn nữa, ngay cả camera vẫn không phát hiện.

Đường Thành cảm thấy có chút lạ.

- Đúng là quá mức thuận lợi, chẳng lẽ thật sự có âm mưu.

Vương Nhân Bàng cũng nghiêm chỉnh.

- Đừng nhúc nhích!

Diệp Phàm đột nhiên nói ba người lập tức đứng im tại chỗ nhìn lên chỗ tay Diệp Phàm chỉ.

- Sao thế? Lại là một con trăn lớn, giải quyết nó.

Vương Nhân Bàng không khỏi mắng một câu.

Phát hiện cách chỗ cầu thang không xa có một con trăn lớn, miệng to bằng miệng bát, dài chừng 5-6m mắt đang trừng trừng nhìn ba người Diệp Phàm vừa phun đầu lưỡi nhìn khá đáng sợ.

Một mùi khai mà cách xa năm mét cũng ngửi thấy được bốc lên.

- Đây hình như là trăn gà.

Đường Thành vừa thấy lập tức nói.

- Trăn gà lợi hại như thế nào vậy?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên lợi hại, tuy nhiên, hơi lại là nghe nói trăn này do rắn biến và gà biển giao phối tạo thành, rất độc, hơn nữa vô cùng hung hãn. Bình thường sinh sống trong nước, sao nó lại ở đây. Ở đây không có nước biển, sao nó có thể sống được.

Đường Thành nói.

- Cách tấn công của nó là gì?

Vương Nhân Bàng hỏi cũng cảnh giác nhìn con vật dọa người này.

- Phun khói độc, phạm vi phải đạt đến hai mươi mét. Một khi phun trúng lập tức sẽ hư thối. Nếu người bị phun trúng thì không có cách nào để hình dung rồi, phải mục nát đến chết mới thôi.

Đường Thành có chút sợ hãi.

- Hai mươi mét sao, chúng ta lúc này đứng cách nó chỉ khoảng năm mét, nếu phun chẳng phải là chết hết sao? Tuy nhiên, trang phục trên người chúng ta hình như là đặc chế, không hiểu có thể ngăn loại độc của trăn này không?

Khóe miệng Vương Nhân Bàng có chút co giật rụt cổ hỏi.

- Tạm thời thì có thể, tuy nhiên, độc tính của con trăn này có tính ăn mòn quá mạnh, nếu trong vòng một giờ chúng ta không thay đồ thì có lẽ quần áo cũng mục nát hết.

Bởi vì độc dược của con trăn này đến cả thép cũng có thể ăn mòn. Trang phục của chúng ta tuy có thể phòng cả đạn súng lục nhưng đối với loại chất độc này thì không có tác dụng rồi.

Đường Thành nói nhìn con trăn gà một cái nói tiếp:

- Phải nhanh, anh nhìn trên lưng nó bắt đầu bóng loáng.

Giờ đã bắt đầu nổi da gà rồi. Kia chứng tỏ nó đã bắt đầu kết nọc độc để công kích rồi. Đây là một dầu hiệu tấn công của nó.

Một khi tấn công xong, chúng ta chỉ có thể chạy lui lại phía sau thôi. Tuy nhiên, một khi dịch độc này phun ra chỉ sợ chúng ta không có cách nào cả.

- Không cần, để lão đại đánh chết nó đi. Tuy nhiên, chỉ sợ nó phun độc quá nhanh, hơn nữa chúng ta lại không muốn Dạ Đương phát hiện, chỉ sợ con trăn này là Dạ Đương nuôi dưỡng. Nếu con trăn này chết Dạ Đương không biết sao?

Vương Nhân Bàng nói ra lo lắng của mình.

- Có thể, tổng giám đốc Hồ còn có thể tạo ra những cao thủ đặc biệt, thì cao thủ như Dạ Đương không biết còn làm ra những cái gì.

Đường Thành cũng không có cách nào.

- Đừng nóng vội, tôi thử xem.

Diệp Phàm hừ môt tiếng, tay vừa động trong tay áo bắn ra một vật, vật này két một tiếng bay đến chỗ cầu thang ngửa đầu nhìn con trăn.

- Nhai nhai nhai…

Con rắn nhỏ mà Diệp Phàm vừa tung ra không ngờ kêu lên mấy tiếng kỳ lạ khi nhìn thấy con trăn.

Sau đó, nó nẩng đầu duỗi người rút một sợi len ở đầu lươi.

Con trăn gà vừa thấy con rắn nhỏ này không ngờ có vẻ có chút sợ hãi. Đuôi giật giật, há miệng to, da gà nổi trên lưng đã phình to như quả trứng chim bồ câu rồi. Dường như muốn nuốt chửng con rắn đó.

- Chú ý có lẽ nó muốn phun độc rồi.

Đường Thành vội vàng lấy ra từ trong ba lô một vật giống như một cái ô.

- Giỏi, tên này nhiều đồ chơi nhỉ.

Vương Nhân Bàng vội vàng rúc vào sau cái ô cảm giác an toàn hơn một chút.

- Sau lưng tôi là trăm hòm, anh còn không biết đấy.

Đường Thành hơi có vẻ đắc chí cười nói.

- Đừng nóng vội, trăn gà này có lẽ không qua được Tiểu Hồng của tôi, hai chúng nó có lẽ đang so khí thế.

Diệp Phàm nói.

- So khí thế, con vật chỉ bằng đầu ngón tay út không bằng chiếc đũa cũng muốn thắng một con trăn lớn như vậy sao? Anh không hồ đồ chứ? Nó quẫy đuôi có lẽ cũng giết chết Tiểu Hồng của anh rồi.

Vương Nhân Bàng hiển nhiên không tin lời Diệp Phàm nói.

- Ha ha,

Diệp Phàm giơ tay chỉ con trăn, Tiểu Hồng hình như không kiên nhẫn được nữa, vừa động đã giống như viên đạn bắn về phía con trăn.

Lập tức đã đến trên đầu con trăn gà. Tiểu Hồng giống như một ông vua, con trăn bắt đầu chuyển động, lắc mình loạn lên.

Đường Thành và Vương Nhân Bàng đều toát mồ hôi. Diệp Phàm tuy nói bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng cũng thiếu tự tin, không hiểu Tiểu Hồng có địch được con trăn này không. Tất nhiên cũng thầm muốn biết.

Rầm, Tiểu Hồng giống như đại bàng bay đến trước mặt con trăn nhìn chằm chằm con trăn lớn này còn vươn dầu lươi vài cái.

- Hình như có hiệu quả, con trăn hình như lảng tránh.

Đường Thành vẻ mặt kinh ngạc nói.

- Quả nhiên có hiệu quả.

Con trăn cuối cùng cúi thấp đầu trượt sang phía bên kia hành lang.

- Dạo bố chết khiếp, lớn đầu như vậy ích gì.

Vương Nhân Bàng mắng một câu Diệp Phàm đã bước nhanh xuống cầu thang, hai người cũng vội vàng đuổi theo.

Tiểu Hồng lại bay về trong tay áo Diệp Phàm rồi. Con trăn trượt về phía bên kia cũng nằm im rồi.

Xem ra người này còn có đạo đức nghề nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.