Quan Thuật

Chương 2728: Chương 2728: Một cánh tay thật




Bởi vì nguyên liệu họ dùng cũng là da thật. Đương nhiên không phải da người, mà dùng da của động vật giống da người nhất trải qua một quá trình phức tạp để tạo ra da giả khó phân biệt.

Tuy nhiên, chỉ cần nhớ kỹ đặc điểm của người này coi như là Diệp Phàm đã thu hoạch khá lớn.

Diệp Phàm vào bán kết thành công, ngày mai có thể nghi ngơi một ngày, ngày mốt bước vào trận đấu bán kết tranh Top 3.

Tỷ lệ gặp Không Trạch Bản Tú rất lớn. Cho nên, Diệp Phàm quyết định đến quán rượu.

Vừa về đến phòng Diệp Phàm liền nhìn Hồ Tuấn Thuyên nói:

- Cậu nói với Tiểu bà la là người đó có thể là Dạ Đương. Một khi có thể xác định anh ta ở đó thì tôi phải đến đó một chút.

- Đáng tiếc là Dạ Đương không dự thi, nếu không thì dễ rồi.

Hồ Tuấn Thuyên thở dài.

- Ừ, thật lạ, Dạ Đương là cao thủ nhất của Thommy sao không dự thi nhỉ? Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy không ngờ bỏ qua. Trong chuyện này có vấn đề gì không?

Đường Thành có chút nghi ngờ hỏi.

- Việc này cũng nên cân nhắc, không biết quán rượu có phải là một cái bẫy không. Tôi nghĩ, Thommy sẽ không cho Dạ Đương dự thi ngay cả khoản tiền lớn cũng không kiếm không phải có phải sau lưng còn có bí mật gì không thể cho ai biết không? Mà lần thi đấu này chỉ là một hình thức ngụy trang, mục đích của họ là chuyện khác.

Kiều Nhuế Vô Khinh xen vào.

- Có cách gì, dù biết là bẫy thì chúng ta cũng phải đi một chuyến. Dù sao có được cao thủ không dễ. Mà hai cấp dưới của tôi đều bị thương thậm chí là tàn phế, trước mắt thật sự là khan hiếm nhân tài.

Diệp Phàm thở dài.

Hồ Tuấn Thuyên đều đi ra ngoài làm việc về, Đỗ Thiên Thảo nói:

- Quán rượu này thật sự làm cho người ta nghi ngờ. Tôi nghĩ, Dạ Đương không phải cố ý để rò rỉ thông tin để người ta biết được, sau đó gậy ông đập lưng ông.

- Tôi biết có thể như vậy, Dạ Dương nếu đã bước vào cảnh giới bán Tiên Thiên thì cảm giác của y rất linh mẫn. Những cao thủ đặc biệt của Tổng Giám đốc Hồ chẳng lẽ y không phát hiện sao?

Đường Thành nói.

- Chúng ta đặt ra giả thiết, nếu Dạ Đương phát hiện Tiểu bà la, thì Thommy tạo ra quán rượu là cái bẫy để làm gì? Tôi nghĩ bọn họ không phải dấu tiền bối ở đâu đó để tôi cắn câu.

Diệp Phàm nói.

- Nghe nói bọn họ rất hận anh, bởi vì anh phá hủy nhiều kế hoạch của bọn họ. Chẳng những là Sói biển, có lẽ Thần Đạo Tổ còn căm hận anh hơn Sói biển.

Trên thuyền này vàng thau lẫn lộn, không riêng chỉ Sói biển. Nhiệm vụ cần hoàn thành lần này thật đúng là nguy hiểm.

Nếu không đi thì không có manh mối khác, đi thì sợ đây là một cãi bẫy.

Đường Thành cũng vẻ mặt khó coi.

- Bất kể như thế nào, tôi nhất định phải đi. Dù biết đó là một cái bẫy cũng phải đi một chuyến. Tuy nhiên, các anh chú ý đến Hồ Tuấn Thuyên cho tôi. Tuy họ cho tôi mượn Tiểu bà la sử dụng nhưng cũng không thể không đề phòng.

Diệp Phàm nói.

- Thiên Thảo theo dõi Hồ Tuấn Thuyên và Dạ Đương, tôi với anh đi, có người chăm sóc cũng tốt hơn nhiều.

Đường Thành nói.

- Cũng tốt, cậu đi theo tôi là được. Quá nhiều người ngược lại là mục tiêu quá lớn.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Đúng lúc này Hồ Tuấn Thuyên gọi điện thoại đến, nói là Tiểu bà la phát hiện Dạ Đương đang xem thi đấu ở sân đấu số 2.

Diệp Phàm lúc này đang chuẩn bị cùng Đường Thành đến quán rượu. Lúc này tổng bộ báo đến một tin tức, nói là Vương Nhân Bàng đến rồi, tên trong bộ lạc của gã là Mã Kỳ.

Không lâu Đỗ Thiên Thảo đưa Vương Nhân Bàng bước vào.

- Tôi nói người anh em, lần này anh đến không đúng lúc.

Diệp Phàm nói.

- Nghe Thiên Thảo nói các anh đang chuẩn bị hành động, xem ra tôi tới đúng lúc rồi.

Vương Nhân Bàng cười cười không ngại ngùng gì ngồi trên ghế số pha.

- Ôi, người anh em, anh thật là…

Diệp Phàm thở dài.

- Nói những lời này để làm gì, muốn chết cùng chết. Tôi ngay cả hậu sự cũng chuẩn bị xong rồi, cũng đã dặn dò Thập Tam rõ ràng rồi. Đời này có thể giúp đỡ anh Diệp thì cũng là vinh dự rồi.

Vương Nhân Bàng cười nói.

Diệp Phàm còn có lời nào để nói, ngay cả Đỗ Thiên Thảo hai mắt cũng đa rơm rớm nước, xúc động vì tình anh em của bọn họ.

Sau đó, mấy người lại bàn bạc chi tiết.

Nhìn đồng hồ đã sáu giờ, mà sàn đấu số 2 chuẩn bị bắt đầu, nghe nói Dạ Đương vẫn đang ngồi ở góc không có động tác gì.

Bởi vì là sau buổi cơm tối rồi, cho nên, lúc này người đến quán rượu uống rượu tương đối nhiều. Diệp Phàm đi và phát hiện người đã ngồi đầy rồi cũng liền tùy tiện chọn một chỗ ngồi cùng Đường Thành ngồi uống.

Mà Vương Nhân Bàng ngồi bên kia.

Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng cẩn thận nhìn, phát hiện lối vào phòng pha chế mục tiêu rất rõ ràng. Bởi vì muốn vào phòng pha chế chỉ cần xin chủ quầy ba sau đó y sai một cô gái xinh đẹp dẫn đến cửa.

Như vậy làm mục tiêu quá lớn, cứ quang minh chính đại đi vào chắc chắn không được, còn nếu như muốn đi vào bí mật cũng không thể nào.

Bởi vì lối đi nhỏ vào phòng pha chế ở phía bên phải của quầy bar, ở lối đi nhỏ có một nhân viên phục vụ xinh đẹp đang đứng ở đó.

Người ta cũng không phải mù, một người lù lù đi vào còn không phát hiện sao?

Mà Dạ Đương mỗi lần đi vào đều là quang minh chính đại đi vào, y có thể nhưng Diệp Phàm chắc chắn là không được.

Trừ phi bây giờ lập tức đổi khuôn mặt khác đi vào. Tuy nhiên, nếu có người đi vào phòng pha chế rượu có lẽ đôi phương nhất định sẽ chú ý đến anh.

Diệp Phàm tính toán một chút, sau đó giơ ngón tay ra hiệu cho Đường Thành Vương Nhân Bàng và Đô Thiên Thảo tiến hành phương án thứ hai.

Đó chính là đục nước béo cò.

Hồ Tuấn Thuyên cho người ra tay, không lâu quán rượu vỡ òa rùm beng. Mấy người có lẽ là say rượu điên cuồng ầm ĩ bắt đầu dùng ghế nhựa đánh nhau.

Rượu vương vãi khắp nơi, mấy cái chai bay đi, sợ đến mức mấy nhân viên ở quầy bar đều chạy vào một góc.

Mà Hồ Tuấn Thuyên sắp xếp người chen chúc vào đó làm phân tán những nhân viên này, Hồ Tuấn Thuyên thật đúng là có thủ đoạn.

Hơn nữa, người của công ty cũng nhiều, hai người lôi một nhân viên phục vụ. Ba người Diệp Phàm thuận lợi tiến vào trong phòng pha chế.

Tuy nhiên, khiếm khuyết lớn nhất của đục nước béo cò chính là gây ra náo động lớn có thể đánh động đến Dạ Đương.

May mắn đến hiện giờ Dạ Đương có lẽ còn không nghi ngờ ở đây có người có âm mưu. Cho nên, vẫn còn đang ngồi yên lặng trên một góc khán đài xem cuộc chiến.

Chuyên gia trong phòng pha chế cung dùng chai rượu đập tới, thấy đánh nhau sợ đến mức vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa mới chạy ra cửa đa bị Diệp Phàm làm cho ngất xỉu từ xa ngã ngay xuống lối đi nhỏ.

Dưới sự chung sức của ba người toàn bộ cameras của phòng pha chế đều bị mấy người Diệp Phàm đập vỡ.

Diệp Phàm phát hiện, phòng pha chế rượu thật ra bố trí giống phòng nghỉ, bên trong có sô pha, quầy ba còn có cả ti vi nữa.

Chai rượu lớn đặt trong phòng cũng rất hợp với phong cách của căn phòng.

Tuy nhiên, bước tiếp theo chính là giải mã tương đối khó khăn. Bởi vì muốn dùng đến bình rượu lớn thì phải dùng vân tay mới có thể mở ra. Muốn có vân tay giống Dạ Đương thì không thể nào.

Tuy nhiên, Đường Thành là chuyên gia về vấn đề này. Gã mở khóa đặc biệt lành nghề, dùng một trang giấy có thể mở bất kỳ khóa nào. Mở cửa xe thì không nói rồi, người này, trời sinh ra đã có khiếu ăn trộm.

Gã lấy ra vài thứ đồ chơi dán lên đóa hoa mẫu đơn trên bình rượu kia tìm kiếm, không lâu một hình bàn tay cỡ lớn không ngờ xuất hiện với đầy đủ hoa văn.

- Người đi để dấu chim đi để vết, đây chính là vân tay của Dạ Đương.

Đường Thành nói.

- Dấu vân tay rất rõ, quan trọng là chúng ta có tìm được vân tay của Dạ Đương không. Phát hiện của cậu thì có ích gì?

Vương Nhân Bàng nói.

- Sau khi quét lên phải làm ra vân tay giống mới được, đương nhiên, giống toàn bộ là không thể nào. Chỉ cần đại khái giống nhau có lẽ có thể lừa thiết bị giám định vân tay mở cửa ngầm.

Đường Thành vừa quan sát vừa nói vừa lấy trong ba lô ra một thiết bị khác.

- Chuyện này của cậu đúng là, con mẹ nó không hiểu, tài liệu gì đấy?

Vương Nhân Bàng nói.

- Anh xem đi, có thể phát hiện đây là tài liệu gì không?

Đường Thành tiện tay đưa cho Vương Nhân Bàng, y cũng tò mò cầm lên xem.

Diệp Phàm đứng bên cạnh cười một cách quỷ dị.

- Mẹ ôi, thật sự giống như bàn tay thật. Những trưởng lão của bộ lạc ( tổ Khoa học năng lượng) thật đúng là lợi hại, còn có thể làm ra cái này.

Vương Nhân Bàng vuốt vuốt bàn tay kia còn đưa lên mũi ngửi ngửi. Đương nhiên y đưa bàn tay giả lên môi thơm nói một cách thán phục.

- Ha ha, vốn là thật, đương nhiên có thể đánh tráo rồi.

Diệp Phàm đột nhiên cười nhỏ giọng nói.

- Thật sự?

Vương Nhân Bàng giật mình vẻ mặt không tin nhìn Đường Thành.

- Đường Mễ Á, đây thật sự là tay thật sao?

- Anh nghĩ sao?

Giọng Đường Thành là lạ cười.

- Thật sự, nhất định là thật.

Vương Nhân Bàng sợ tới mức buông tay cho bàn tay rơi xuống đất. Tuy nhiên, bị Diệp Phàm đỡ được nói:

- Đừng làm hỏng, cái này bảo tồn tươi sống không thể nào dễ. Đừng nghĩ đây chỉ là một bàn tay, phí bảo tồn một năm không có mười triệu là không thể được.

- Biến thái, mang theo một cách tay bị chắt đứt làm gì. Vừa rồi bố còn hôn nó, tức quá.

Vương Nhân Bàng nhún vài cảm giác khá ghê tởm. Biết bị hai người này trêu đùa, hận tới mức ngứa cả răng.

- Để làm chi, chúng ta muốn đi vào toàn bộ nhờ nó.

Đường Thanh nói, đem bàn tay đứt đặt lên máy.

Không lâu vân tay của bàn tay đứt đang thay đổi trên màn hình, là thay đổi theo vân tay mà Đường Thành đã quét kia.

- Đừng nghĩ đây là một cánh tay người chết, nó là kết quả của công nghệ cao. Cậu muốn làm cho tay người chết giống tay của người sống là hơi khó đấy.

Ví dụ như ngón tay người sống ấm và biết cảm nhận nhưng người chết thì không thể.

Phải duy trì như vậy khó khăn tương đối cao. Tuy nhiên, nhiệt độ của Dạ Đương là bao nhiêu chúng ta cũng không rõ ràng lắm.

Chỉ có thể là ngựa chết thành ngựa sống theo nhiệt độ bàn tay chúng ta thôi. Hơn nữa, ngay cả mồ hôi trên bàn tay cũng phải tính toán vào đó mới được.

Nếu không thì cửa ngầm không mở được lại làm cho địch cảnh giác.

Đường Thành vừa làm việc vừa nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.